Đới Kha duỗi ngón tay chỉ chỉ trong không trung, cẩn thận nhìn hồi lâu: “Không có.”
Quý Minh Xuyên mang vẻ mặt xuất trần, đôi môi tái nhợt nói ra một lời bình trịch thượng: “Đồ vô dụng.”
Trông Đới Kha như một công nhân đối mặt với ông chủ của mình, nói một cách rất áy náy: “Tôi đã lén lút nhìn qua nhà anh trai ngài, à, nhà Trần Vụ, thật đấy, vừa bước vào đã liếc trước ngó sau, quả thực không thấy loại cây này.”
Cậu ta mặc quần trắng kết hợp với đôi giày trắng, ngồi ngay ngắn, đã ngoài đôi mươi mà vẫn trông hệt một học sinh trung học ngây thơ: “Ngài Quý, khi nào tôi mới có thể ra nước ngoài tận hưởng cuộc sống?”
Quý Minh Xuyên lấy khăn tay lau màn hình điện thoại mà Đới Kha không hoàn toàn chạm vào: “Lấy được đồ đã.”
“Tôi đã theo chủ tịch Khương gần một năm nhưng ông ta vẫn cảnh giác với tôi, không dễ tiếp cận phòng làm việc của ông ta.” Đới Kha nhìn đôi giày trắng phiên bản giới hạn trên chân mình, kinh ngạc cảm thán, “Chẳng biết gần đây ông ta uống thuốc cường thân kiện thể gì, giỏi thức khuya hơn cả tôi. Tôi thậm chí còn lo lắng ông ta sẽ đột tử do nhồi máu cơ tim, cần đề nghị ông ta đi khám sức khỏe không?”
Quý Minh Xuyên ném khăn vào thùng rác trong xe: “Nhận tiền làm việc, không phải là hành động từ thiện miễn phí, đừng giả vờ mình còn giới hạn nữa.”
Giữa những con chữ là miệt thị và châm chọc.
Đới Kha cũng không cảm thấy xấu hổ chỉ muốn độn thổ, là bị phê bình bình thường thôi, chờ xem ông chủ còn xì hơi nữa không, không có thì cậu ta tan làm.
Hồi lâu sau ông chủ không xì thêm cái gì, có lẽ tiếp theo cũng sẽ không có.
Đới Kha gãi gãi đầu: “Vậy ngài Quý, không quấy rầy lịch trình bận rộn của ngài nữa, tôi về trước đây.”
Ngay khi Đới Kha nắm lấy tay nắm cửa xe, sau lưng vang lên một giọng nói không nghe ra nhiệt độ: “Nơi anh ấy ở có dáng vẻ gì?”
Đới Kha khựng lại, cười đáp: “Hẳn là, dáng vẻ gia đình.”
Lúc cửa xe đóng lại, sắc mặt Quý Minh Xuyên dần dần lộ ra sự điên cuồng bất ổn. Y tìm thấy bức ảnh gia đình ố vàng trên điện thoại, nhìn thấy bệnh tật, nghèo khó và tồi tàn trong đó.
Dáng vẻ gia đình…
Một ngôi nhà trị giá hàng trăm triệu, quả thực có thể gọi là gia đình.
Quý Minh Xuyên xuống xe chuyển sang một chiếc xe khác, ra lệnh cho trợ lý lái chiếc xe nguyên bản đi, khử trùng chỗ Đới Kha vừa ngồi.
Như thể Đới Kha là một loại vi khuẩn hay virus gì đó.
Quý Minh Xuyên nhắm mắt nghỉ ngơi, rồi đột nhiên mở miệng: “Điều tra xem Khương Vệ Dân uống thuốc gì.”
Một câu lạc bộ golf tư nhân ở Thủ Thành.
Mấy ông giám đốc vừa chơi một ván, thư ký đã thông báo cho chủ tịch Khương thua mất một trại nuôi ngựa rằng, đại tiểu thư tới.
Khương Hi ngồi trong phòng nghỉ, trên tay cầm một cốc nước ấm có chút thất thần, vừa nhìn thấy cha liền bày tỏ quyết định của mình: “Cha ơi, con muốn chuyển cổ phần của con cho Minh Xuyên.”
Trên đường đến đây, cô đã nghĩ đến hậu quả của việc làm này, có lẽ cha cô sẽ không chấp nhận việc cô làm như vậy, hy vọng cô có thể giữ nó lại như một sự đảm bảo.
Nào ngờ điều mà cha cô nói là…
“Cậu ta coi thường chút mắt muỗi đó.”
Khương Hi không hiểu, mấy phần trăm cổ phần của Khương thị cũng được gọi là mắt muỗi sao? Tiền tài mà biết bao nhiêu người tiêu mấy đời cũng không hết đấy. Cô nhấp một ngụm nước ấm để giảm bớt cảm giác khô rát trong cổ họng, dò hỏi: “Là định để Minh Xuyên kế thừa Khương thị ạ?”
Lần này chủ tịch Khương không giấu giếm nữa: “Nếu không thì tại sao cha lại đồng ý cho hai đứa kết hôn?”
Khương Hi chăm chú nhìn người cha dẫn dắt Khương thị chinh phạt trong giới kinh doanh hơn nửa đời đang ngồi trước mặt cô nàng: “Đúng vậy, vì sao đột nhiên đồng ý chứ?”
Khuôn mặt nhăn nheo của chủ tịch Khương trùng xuống quá mức, có vẻ kỳ quặc mất tự nhiên. Ông ta tựa vào lưng ghế rộng, không biết đang suy nghĩ điều gì: “Không bao lâu nữa con sẽ biết.”
Đôi mắt đang cụp xuống của Khương Hi đã mất đi sự sống động và vô tư, trở nên dịu dàng và đa sầu đa cảm.
“Về bệnh viện nằm đi, dưỡng thai cho tốt, nếu chạy lung tung nữa cha sẽ phái Quý Minh Xuyên đến nơi khác đấy.” Chủ tịch Khương còn muốn chơi ván thứ hai, ông ta nhìn đồng hồ, cảnh cáo một cách thiếu kiên nhẫn.
Khương Hi nói: “Con viết luận văn cần thu thập tài liệu, về trường chuẩn bị tốt nghiệp.”
“Luận văn gì, kêu người viết hộ cho con là được, tốt nghiệp cũng không cần phải quay lại trường, có thể làm trực tuyến.” Trong lời nói của chủ tịch Khương mang đầy tính chỉ thị của người bề trên: “Điều duy nhất con phải làm là thuận lợi sinh hạ đứa trẻ, một đứa bé chân tay khỏe mạnh không di truyền tật bệnh, tốt nhất là con trai.” Ông ta nhớ ra chi tiết đã bỏ sót: “Mau chóng làm xét nghiệm kiểm tra giới tính.”
Mặt Khương Hi tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi “Mình đã nghe thấy gì thế này”. Cô nàng phẫn nộ đứng phắt dậy, khuôn mặt chẳng mấy hồng hào đỏ lên vì kích động: “Cha, con có việc học của mình, sau khi tốt nghiệp cũng cần đi làm. Con…”
“Kể từ khi kết hôn, con phải dựa vào chồng mình.” Chủ tịch Khương nhìn đứa con gái lớn lên trong cưng chiều của mình: “Mà con cái là sợi dây gắn kết của một gia đình.”
Trong khoảng thời gian này, sức khỏe Khương Hi suy yếu, không biết có phải do thai nhi hấp thụ dinh dưỡng ngày càng nhiều hay không. Cô đặt xuống cốc nước mà chỉ uống được một nửa, không muốn tranh luận về quan điểm tư tưởng, chỉ nói: “Không có con, con và Minh Xuyên cũng sẽ sống bên nhau đến già.”
Thấy con gái mình rời đi mà không ngoảnh lại, chủ tịch Khương vừa bất đắc dĩ vừa thất vọng, cũng không biết di truyền gene si tình này từ ai. Đúng là tốt số, người mình thích trùng hợp có thể mang đến cho Khương thị những giá trị không ngờ.
Sau chuyến đi này, cả thể xác lẫn tinh thần của Khương Hi đều thấy mệt mỏi hơn, cô nằm trên giường bệnh viện tư nhân, mơ mơ màng màng chờ đợi Quý Minh Xuyên.
“Vào ngày mùng một năm ngoái, mẹ em nấu cho em món mì ăn rất ngon, anh trai lì xì cho em.” Khóe mắt Khương Hi chảy nước mắt: “Năm nay chẳng có gì cả, chẳng có gì cả.”
“Có anh.” Quý Minh Xuyên lau nước mắt cho cô nàng.
Cảm xúc của Khương Hi không kéo dài như thường ngày, cô nhanh chóng bình tĩnh lại, hỏi nguyên nhân cha mình tổ chức hôn lễ long trọng như vậy, còn có thể đồng ý y không ở rể.
“Tại sao lại hỏi lại vậy, có phải mang thai ảnh hưởng đến trí nhớ không?” Quý Minh Xuyên kiên nhẫn trần thuật: “Chủ tịch tốn không ít công sức để đưa anh về nước. Hôm đó, ông ấy đã trò chuyện với anh một lúc. Ông ấy nói cái chết của anh trai em đã làm ông nhận ra rằng sức khỏe và an toàn của con cái mới là quan trọng nhất, ông ấy yêu cầu anh đối xử tốt với em. Cái khác thì anh không biết, chắc hẳn ông ấy đã cân nhắc tới.”
Câu trả lời này cũng tương tự năm ngoái.
Trong chuyện hôn nhân, Khương Hi có cái nhìn tỉnh táo của những người con thuộc gia tộc lớn.
Lúc thân phận giữa cô và cha chỉ là cha con, cha sẽ cưng chiều cô, mặc cô tùy hứng. Nhưng nếu là chủ tịch Khương thị và con cháu của nhà họ Khương, thì sẽ không dung túng, sẽ không có ngoại lệ.
Rốt cuộc là lý do gì khiến cha cô nàng chuyển quyền thừa kế cho một người con rể không có bối cảnh, cho một người khác họ?
Không bao lâu nữa, là bao lâu?
Phải chăng là xa vời như khi Minh Xuyên nói cây thuốc kia không thể sử dụng tùy tiện, cần suy nghĩ kỹ càng?
Khương Hi nói: “Minh Xuyên, em muốn ăn cam.”
“Để anh cắt cho em.” Quý Minh Xuyên tháo khuy măng sét rồi đứng dậy rời đi.
Khương Hi gọi cho bạn thân, định hỏi cô ả thông tin liên lạc của một hoặc hai thám tử tư đáng tin cậy.
Cuộc gọi chưa kết nối đã bị cô hủy bỏ.
Quên đi, bớt đi một người biết thì bớt đi một nguy cơ, vẫn nên tự tìm thôi.
Sắp hết tháng Giêng, Yến Vi Sí mới quay về.
Sau khi khai giảng, ngày nào Trần Vụ cũng kín lớp, dành chút thời gian rảnh rỗi để gọi video với Yến Vi Sí, rồi đến căn cứ kiểm tra tình hình gây trồng Trường Ninh của Yến thị.
Rất mệt mỏi, may mà có Đới Kha thả lỏng cùng anh.
Đới Kha đi tái khám tại phòng khám để lấy bộ niềng mới cho giai đoạn tiếp theo, nhưng lười biếng chưa thay. Cậu ta kéo Trần Vụ đi ăn ma lạt thang, dùng đũa gắp một miếng bún cay thơm nồng, nóng đến mức toàn thân run rẩy: “Ăn ngon ăn ngon, sảng khoái, có thể ăn được đồ cay thật sảng khoái.”
Trần Vụ ở trong góc tháo cặp kính bị mờ hơi nước xuống: “Đừng ăn nóng như thế, không tốt cho thực quản đâu.”
Đới Kha mỉm cười không để bụng: “Không sao, đằng nào cũng chết.”
Trần Vụ lắc đầu, không hoàn toàn đồng ý với quan điểm tiêu cực của cậu ta, song cũng không nói gì thêm.
Cửa hàng nhỏ, người rất đông, mùi vị ma lạt thang tê cay quả thật rất ngon.
Trần Vụ đang ăn miếng ngó sen thì chợt ngứa ngáy bên tai, Đới Kha sáp lại gần nói: “Bạn trai anh có tốt với anh không?”
“…” Trần Vụ đáp lại bằng ánh mắt nghi hoặc, không hiểu tại sao cậu ta đột nhiên hỏi chuyện này, còn là đang lúc ăn cơm.
“Kể cho tôi nghe đi.” Đới Kha cọ cánh tay vào anh.
Trần Vụ nuốt thức ăn trong miệng xuống: “Không tốt thì sao có thể làm bạn trai?”
Đới Kha cười ha ha: “Cũng đúng.”
Trần Vụ vô thức đẩy kính mà quên mất nó đã bị tháo xuống. Anh đẩy vào khoảng không, suýt chút nữa chọc trúng mắt mình.
“Tình yêu thì chỉ thú vị khi nhìn người khác trải qua, bản thân phải tự đầu tư, đảm bảo luôn có lợi ích.” Đới Kha nhét hai cây xúc xích vào miệng, lúng búng nói câu trước không dính dáng tới câu sau, “Trông tôi có rõ gay không?”
Trần Vụ trả lời: “Không rõ.”
Đới Kha hài lòng gật đầu: “Tôi cũng thấy thế.” Cậu ta lại nói thêm một câu không liên quan: “Trông bạn trai anh có vẻ khá dễ nổi nóng, anh ta đã từng bắt nạt anh chưa?”
Trần Vụ gắp giá đỗ trong bát lên ăn: “Sao tôi có thể sống chung với người đã bắt nạt mình được?”
Đáp án tương tự với câu hỏi trước.
Họ rất rõ ràng về nội tâm, phán đoán và cảm xúc của bản thân.
“Làm sao vậy nhỉ, tôi lại hỏi vớ vẩn rồi.” Đới Kha vùi đầu ăn một chốc, miệng đầy dầu cay thoải mái thở dài: “Nói chứ, không thể không có lòng đề phòng người khác. Bạn tôi à, tôi cảm thấy mức độ khảo sát của anh với người khác hơi thấp, đừng quá tin tưởng bất kỳ ai.”
Trần Vụ nói: “Trước đây em ấy từng nói với tôi ý không khác lắm, sợ tôi mắc lừa chịu thiệt. Nhưng thật ra thâm tâm tôi hiểu rõ.”
Đới Kha nhìn Trần Vụ, ánh mắt như xuyên qua anh để nhìn hoa tươi cây xanh và trời xanh mây trắng: “Rất tốt. Thật sự rất tốt.”
Thời tiết thay đổi mờ nhạt mà rõ ràng, khi Trần Vụ cởi áo khoác, Yến Vi Sí đã tốt nghiệp sớm, chuẩn bị về nước cùng anh giải quyết những thủ tục cuối cùng trong cho chương trình trao đổi sinh viên, đợi đến quý thứ ba sẽ cùng bay đến Anh với anh.
Cuối tuần, Trần Vụ ở nhà lật đọc sách đông y, tam thể luôn liếm tóc anh. Thấy tiết trời sáng sủa, anh dứt khoát để chó vàng ở lại trông nhà, dắt tam thể ra ngoài câu cá.
Tam thể có nụ cười mỉm, dáng vẻ thanh tú, dắt ra ngoài chưa được bao lâu, sau mông đã có mấy con mèo bám theo.
Trần Vụ đặt dụng cụ câu cá bên bờ hồ, sau đó mở ghế gấp nhỏ ra ngồi xuống: “Miên Miên, mày ra bãi cỏ phía sau chơi đi.”
Tam thể nhìn không lọt mắt mấy con mèo kia, không chơi đùa với chúng nó, một mình khoanh tròn bên chân Trần Vụ liếm móng vuốt.
Mặt trời ấm áp, gió dịu dàng, Trần Vụ câu được khoảng mười con cá, chuẩn bị đổi chỗ. Một chiếc ô tô chạy tới ngã tư, hai cảnh sát bước ra.
Trần Vụ bối rối đứng dậy đứng dậy tiếp nhận điều tra.
Nhân viên cảnh sát ghi chép: “Quý Trường Hà có quan hệ gì với anh?”
Có cá cắn câu, phao câu cá không ngừng bị kéo chạy, tam thể sốt ruột dùng móng vuốt tóm lấy cần câu, không tóm được thì đi cào ống quần chủ nhân.
Trần Vụ ôm lấy tam thể và đáp: “Cha nuôi.”
Cảnh sát hỏi tiếp: “Nhiều năm trước ông ta trộm đi một đứa trẻ sơ sinh từ người nhà họ Yến, anh có biết chuyện này không?”
Trần Vụ chậm rãi chớp mắt: “… Tôi không biết.”