Tử Thư Tây Hạ

Chương 52

Đường Phong bước từng bước nhỏ trên những phiến đá khổng lồ, anh vô cùng thận trọng. Khi chắc chắn chân mình đã đặt lên vách núi đá, anh mới dùng búa leo núi cắm một lỗ nông trên phiến đá khổng lồ. Cứ như vậy lặp di lặp lại, anh khó nhọc liến lên phía trước... Gió đông lạnh buốt kêu gào bên tai, dưới chân là một vùng tối đen, anh không dám cúi đầu nhìn xuống. Một trận cuồng phong ào tới, anh nhắm mắt lại, bám thật chặt vào vách núi...

1

Trằn trọc tới sáng hôm sau, để không loạn lòng mọi người, Hàn Giang không kể lại cho họ nghe chuyện xảy ra đêm qua. Nhưng anh cũng nhận ra chút khác thường trong mắt Yelena, có lẽ việc tối qua đã không lọt qua được mắt cô ấy.

Hàn Giang âm thâm báo cảnh sát, tất cả mọi người nhân lúc cảnh sát chưa tới đã vội vàng xuất phát.

Sau khi xe chạy được tiếng rưỡi đồng hồ, con đường đất bằng phẳng, rộng rãi cũng biến mất. Đường Phong nhảy xuống xe, phát hiện họ đã tới một khe núi, phía trước thấp thoáng xuất hiện ba con đường mòn trái, phải và ở giữa, uốn lượn quanh co, dẫn sâu vào trong núi.

Trong cuốn sổ ghi chép của Misha cũng không nói là đi theo con đường nào để vào núi!”, Makarov nói.

Hàn Giang quan sát trái phải một hồi lâu, cũng không quyết định được, ngược lại, Đường Phong chỉ con đường mòn bên phải bị bụi rậm và cỏ hoang che kín, anh nói: “Tôi nghĩ chúng ta nên đi đường này.”

“Tại sao?”

Trong cuốn sổ ghi chép của mình, Misha đã viết rất rõ, vào những năm 50 của thế kỷ 20, khi ông và Lương Vân Kiệt tới núi Hạ Lan khảo sát thì chùa Hắc Thứu đã rất ít vết tích của con người. Đã bao năm qua rồi, tôi nghĩ ở đó chắc chắn càng thêm hoang vu, không một bóng người. Ba con đường trước mặt chúng ta, đường bên trái và ở giữa chắc là thường có người đi qua, bởi vậy mới không bị cỏ hoang che phủ, còn đường bên phải lại bị bụi rậm và cỏ hoang che kín, rõ ràng rất ít người đi đường đó, tôi nghĩ có lẽ đây mới chính là con đường tới chùa Hắc Thứu.”

“Nhưng trong sổ ghi chép của Misha viết rằng, gần chùa Hắc Thứu có một thôn trang, không phải hoàn toàn là không một bóng người”, Từ Nhân Vũ phản bác lại.

Năm đó có lẽ là có một thôn trang, nhưng sau bao nhiêu năm, vật đổi sao dời, ai còn sống trong núi sâu như vậy làm gì nữa? Nếu như là nơi mà người ta thường tới thì bí mật của chùa Hắc Thứu đã khám phá từ lâu rồi!’

Đường Phong đáp lại.

“Ai mà biết được? Không phải cậu có tấm bản đồ kho báu đấy sao?”, Từ Nhân Vũ nhắc nhở Đường Phong.

“Tôi chẳng thấy tấm bản đồ đó giúp ích được gì cho chúng ta cả, chúng ta đừng để bị nó chi phối, hãy cứ đi theo kế hoạch ban đầu định ra!”, Đường Phong kiên định nói.

Hàn Giang gật gù, cảm thấy Đường Phong phân tích có lý. Vậy là năm người mang theo những vật dụng cần thiết, bắt đầu men theo con đường lúc ẩn lúc hiện phía bên phải dẫn lên núi Hạ Lan.

Đi men theo con đường nhỏ được vài trăm mét, Dường Phong đi đầu bỗng phát hiện ra con đường nhỏ dưới chân đã biến mất: “Sao đường đi bỗng nhiên mất dấu vậy?”, Đường Phong nghi ngờ tiếp tục dò giẫm tiến lên phía trước, chân đạp lên lớp cỏ dại dày cộm, chới với một cái, suýt nữa thì ngã nhào. Từ Nhân Vũ nói: “Xem ra đường này không đi được thật. Đường Phong, cậu chọn nhầm đường rồi đấy!”

Đường Phong không cam lòng, vẫn tiếp tục tiến lên phía trước, bước thấp bước cao, đi khoảng bốn năm trăm mét trong cỏ hoang và bụi rậm mới lại trông thấy một con đường mòn thấp thoáng quanh co. Đường Phong quay lại hét lên với mọi người: “Ở đây có đường, xem ra rất nhiều người leo núi đi đến đây cho rằng hết đường rồi nên đã quay lại.”

Mọi người đuổi lên theo, con đường mòn ban nãy họ vừa đi qua giờ đã chìm nghỉm trong cỏ hoang, không chút tung tích. Tiếp tục nhìn phía trước, xuất hiện một khoảnh rừng rậm âm u tối đen, anh bất giác giật thót tim. Anh cũng không biết con đường mòn dưới chân mình sẽ đi về hướng nào, nhưng đã tới đây rồi thì cũng đành phải bất chấp mà tiến lên thôi.

Hàn Giang tán đồng phán đoán của Đường Phong, Từ Nhân Vũ không nói được gì cả, đành theo Đường Phong men theo con đường mòn dưới chân tiến vào khoảnh rừng rậm. Rừng rậm mênh mông, cây cổ thụ chạm trời, cành lá sum xuê, che kín ánh nắng, người đi vào trong đó, dường như đang từ khoảnh khắc ban ngày tiến vào đêm đen, chỉ có những tia nắng lọt qua kẽ lá rọi xuống chỉ hướng cho nhóm của Đường Phong.

Đường Phong lo lắng sợ rằng đường đi dưới chân sẽ càng lúc càng hẹp lại, càng đi càng không dễ nhận ra, sau đó sẽ mất tích hoàn toàn trong khu rừng rậm mênh mông tối đen này. Nhưng điều anh lo lắng đã không xảy ra, có lẽ là do ông trời rủ lòng thương, đường đi dưới chân Đường Phong càng đi càng rộng mở, càng đi càng sáng tỏ. Họ rất thuận lợi đi ra khỏi khoảnh rừng rậm, tới một vùng cây rậm khác.

Con đường dưới chân vẫn vươn dài lên núi, Đường Phong cảm nhận rõ độ cao so với mặt nước biển đang tăng dần, thực vật hai bên đường cũng thay đổi. Bước ra khỏi vùng cây rậm, mọi người đến một vùng cỏ rậm trên núi cao, đường đi dưới chân đột nhiên biến mất.

Từ Nhân Vũ lo lắng: “Tôi đã nói chúng ta đi sai đường rồi mà! Giờ thì hay quá, leo cao như vậy rồi, hết đường rồi đấy. Đây là nơi khỉ ho cò gáy nào thế này, trời Sắp tối rồi, lễ nào buổi tối chúng ta phải ngủ lại ở cái nơi quái quỷ này?”

Đường Phong cũng lo lắng trong lòng, đường đi ban nãy còn rất rõ ràng, sao lúc này lại đột nhiên biến mất?

Anh quay lại hỏi Makarov: “Lão Mã, năm đó trong đội khảo sát, Misha có kể lại cho bác nghe về chuyến khảo sát trên núi Hạ Lan không ạ?”

Makarov trầm ngâm một hồi, nói: “Hai hôm nay tôi cũng nghĩ mãi về chuyện của đội khảo sát năm nào, nhưng thời gian qua lâu lắm rồi, ngoài những gì tôi đã nói với cậu thì quả thực tôi không nhớ ra được Misha đã từng nói gì với tôi nữa.”

“Ở đây mất sóng rồi, xem ra chúng ta lại bị mất liên lạc với thế giới bên ngoài rồi!”, Hàn Giang đột nhiên nói.

Mọi người trở nên im lặng, Đường Phong thất vọng nhìn mọi người, rồi lại nhìn ra đồng cỏ mênh mông. Đột nhiên, trong bụi cỏ cách đó khoảng trăm mét có thứ gì đó khẽ động đậy. “Cừu hoang Himalaya!”, Đường Phong ngạc nhiên kêu lên.

Một con cừu hoang Himalaya vạm vỡ đột nhiên nhảy ra từ một bụi cỏ cao đến bụng người, lao về phía trước. “Đi theo cừu hoang Himalaya, chắc chắn có đường!”, nói xong, Đường Phong lao vào bụi cỏ, chạy như bay, đuổi theo con cừu. Mọi người cũng vội nhảy theo vào trong bụi cỏ.

Một cuộc rượt đuổi bão táp, Đường Phong không nhìn rõ đường đi trước mặt, mấy lần vấp ngã. Lại khuỵu chân một cái, nhung lần này khi anh đứng dậy thì con cừu hoang đó đã mất hút khỏi tầm mắt.

2

Một làn khói trắng bốc lên trên núi, Đường Phong đang nghi ngờ, đôi chân theo phản xạ bước lên phía trước vài bước, dù không muốn nhưng anh vẫn bước hụt. Lần bước hụt này khá sâu, bởi vì dưới chân Đường Phong là vực sâu ngàn mét.

Hai mắt Đường Phong tối sầm lại, anh tưởng rằng mình đã rơi xuống, chắc chắn sẽ một đi không trở lại, nhưng cơn đau thấu tận xương tủy đã khiến anh trở nên tỉnh táo. Đây là đâu? Đường Phong mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trên một mỏm núi nhô ra, một bên là vách núi cheo leo cao chừng năm, sáu mét, còn bên kia lại là vực sâu không đáy. Xem ra chính mỏm núi nhô ra này đã cứu mạng anh, không thì anh đã bỏ mạng tại chốn này rồi.

Phía trên vọng, lên tiếng gọi của Hàn Giang và mọi người, Đường Phong vội vàng đáp lại: “Tôi ở đây.”

Hàn Giang thò đầu ra khỏi vách núi: “Tôi tưởng rằng tiểu tử cậu lần này khỏi cứu rồi!”

“Chắc mạng tôi lớn!”, Đường Phong vẫn nói cứng.

“Tôi đã khuyên cậu quay lại rồi, ở đây vốn không có đường. Giờ thì hay rồi, chạy như điên theo con cừu hoang đó, tí nữa là toi mạng rồi!”, Từ Nhân Vũ cũng thò đầu ra khỏi vách núi cằn nhằn.

“Cậu có thể lên được không?”, Hàn Giang ở phía trên hét lên.

Đường Phong nhìn trái nhìn phải, nói: “Tại sao tôi phải lên đó?”

“Thế cậu định ở dưới đấy luôn hả?”

“Ban nãy con cừu biến mất ở đây. Tôi nghĩ ở đây chắc chắn có đường!”, Đường Phong hét về phía Hàn Giang.

“Trên vách núi có đường sao?”, Hàn Giang do dự.

“Cậu điên rồi!”, Từ Nhân Vũ hét lên.

Đường Phong mặc kệ họ, tìm kiếm hai bên mỏm núi, vách núi phía tây chưa đi được mấy bước đã hết đường. Đường Phong lại đi sang vách núi phía đông, trong một đám cỏ dại, một con đường mòn thấp thoáng xuất hiện: “Ở đây quả nhiên có đường”.

Đường Phong giục Hàn Giang và mọi người cùng xuống dưới này. Mọi người nghe theo anh, đành phải men theo những chỗ khá bằng phẳng trên vách núi, thả dây thừng để leo xuống mỏm núi nhô ra đó.

Trời sắp tối rồi, khói sương đậm đặc bốc lên trong những khe núi, Đường Phong cẩn thận, rón rén tiến từng bước về phía trước, anh không nhìn thấy cảnh vật cách đó ba mét, đành phải cố gắng hết sức áp sát người vào vách núi bên cạnh. Đột nhiên, anh trông thấy rõ mồn một dấu chân của cừu hoang trên đường mòn bên cạnh vách núi.

“Rõ ràng là cậu chàng đó đi đường này rồi!”, anh lẩm bẩm.

Đường Phong tin rằng con cừu hoang cứng đầu cứng cổ đó chắc chắn sẽ dẫn họ tới một con đường lớn. Nhưng điều khiến anh thất vọng là, họ đi mãi theo dấu chân cừu để lại trên đường, càng đi đường càng hẹp lại, càng cheo leo, hiểm trở hơn, rốt cuộc thì... không thấy đường đâu nữa.

Trời ngày một tối hơn, mọi người bắt đầu oán thán Đường Phong. Trong lòng Đường Phong cũng hoảng loạn, chân bất giác bước nhanh hơn.

“May mà vách núi nhô ra chỗ vực sâu này không bị đứt đoạn!”, Đường Phong vừa nghĩ vừa bước nhanh hơn. Nhưng khi sương khói cách đó ba mét tản đi, hiện lên trước mắt anh lại là một vách đá nhô ra, vách núi dưới chân lẽ nào đứt đoạn tại đây sao?

3

Đầu tiên là tiếng oán thán của tiến sỹ vang lên: “Tôi đã nói con đường này không dẫn đi đâu rồi mà cậu không tin. Giờ thì hay rồi, trời thì đã tối, đêm nay chúng ta ngủ lại trên vách núi này nhé!”

“Không thể nào!”, Đường Phong vẫn mạnh miệng, anh không tin rằng mình đã phán đoán sai. Anh và Hàn Giang chăm chú quan sát vách núi đột ngột nhô ra, vách núi này giống như một bức tường chặn đứng đường đi của họ.

“Vậy con cừu hoang đó làm thế nào vượt qua được đây nhỉ?”, Đường Phong nhìn vách núi, miệng làu bàu. 

“Cừu hoang qua được nhưng chắc gì chúng ta đã qua được?”

“Tại sao?”, Đường Phong thấy giọng Hàn Giang có vẻ như đã biết chút gì đó.

“Tôi nghĩ con cừu đáng yêu đó chắc chắn đi đường này.”

Hàn Giang chỉ vào một tảng đá khổng lồ nhô ra phía mép vách núi, Đường Phong chỉ nhìn một cái đã thấy lạnh toát cả người. Bên dưới tảng đá đó là vực sâu hun hút, lẽ nào con cừu hoang có thể nhảy qua tảng đá này sang bên kia?

Hàn Giang nhìn sang Đường Phong hỏi: “Sao, có dám leo qua không?”

“Leo qua? Ý anh nói là leo qua tảng đá đó? Đầu anh chắc chắn có vấn đề rồi!”, Đường Phong chưa kịp trả lời thì Từ Nhân Vũ đã hét lên.

“Tiến sỹ, đừng có kích động như thế! Vì Đường Phong đã đưa chúng ta tới đây rồi, muốn leo qua thì cũng phải để cậu ấy làm mẫu tnrớc đã!”, trên mặt Hàn Giang còn có chút tươi cười.

Sắc mặt Đường Phong thật khó coi, anh cảm thấy tim mình đang đập nhanh hơn, đột nhiên có cảm giác muốn nổ tung. Nhưng cuối cùng, anh cũng không chịu nhận mình kém cỏi, mặt đỏ phừng phừng, gào lên với Hàn Giang:

“Leo thì leo! Nhưng tôi leo sang được rồi thì mọi người cũng phải leo qua đấy nhé!”

“Chỉ cần cậu có thể qua được thì bọn tôi cũng sẽ qua được!”, Từ Nhân Vũ cổ vũ Đường Phong.

Đường Phong bất lực, đành chuẩn bị dụng cụ. Anh thắt dây thừng vào quanh thắt lưng, chuẩn bị leo qua tảng đá khổng lồ trước mặt. “Tôi thấy sao anh lại yên tâm về tôi vậy nhỉ? Ngộ nhỡ tôi rơi xuống đó một cái thì anh cũng không thể kiếm đâu ra được cộng sự nào xuất sắc như tôi đâu!”, Đường Phong thấy Hàn Giang mặt mày thản nhiên nên tức tối nói.

Hàn Giang cười: “Cậu là do chính tay tôi huấn luyện ra, nên tôi rất yên tâm về cậu. Chút việc nhỏ này đối với cậu khó gì.”

Đường Phong bị Hàn Giang chọc tức tới nỗi cứng họng nên đành im lặng, leo thẳng lên tảng đá khổng lồ nhô ra khỏi vách núi đó. Hàn Giang vẻ ngoài tỏ ra rất thản nhiên, nhưng khi Đường Phong dần mất hút khỏi tầm mắt, anh cũng nắm chặt sợi dây thừng trong tay.

Đường Phong bước từng bước nhỏ trên những phiến đá khổng lồ, anh vô cùng thận trọng. Khi chắc chắn chân mình đã đặt lên vách núi đá, anh mới dùng búa leo núi cắm một lỗ nông trên phiến đá khổng lồ. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, anh khó nhọc tiến lên phía trước... Gió đông lạnh buốt kêu gào bên tai, dưới chân là một vùng tối đen, anh không dám cúi đầu nhìn xuống. Một trận cuồng phong ào tới, anh nhắm mắt lại, bám thật chặt vào vách núi, đợi khi gió lặng anh mới dám bước từng bước nhỏ lên phía trước.

Cuối cùng, Đường Phong có cảm giác mình sắp leo qua được tảng đá khổng lồ này rồi; anh đã vòng qua được phía sau tảng đá đó, quay đầu nhìn phía sau tảng đá, một vùng tối đen. Anh bật đèn pin lên, và lúc này mới chắc chắn mình đã không phán đoán sai, vách núi đằng sau tảng đá khổng lồ hiện ra một khoảng bằng phẳng. Anh không biết ở đó có gì, nhưng ít nhất cũng có một chỗ để đặt chân.

Đường Phong lại bước từng bước ngắn về phía trước. Rốt cuộc anh đã trông thấy mặt đất rắn chắc trước mặt, chỉ cần mình bước tiếp vài bước nữa là đã có thể đặt chân lên dải đất chưa từng biết tới phía sau tảng đá khổng lồ đó.

Nhưng Đường Phong lại tính toán sai khoảng cách giữa anh và dải đất chưa từng biết tới này. Khi anh nhấc chân phải chuẩn bị đặt lên đó thì lại bị hụt chân, cơ thể bỗng mất thăng bằng, hai chân treo lơ lửng trong không trung. Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, theo bản năng, anh vươn tay ra bám chặt vào cái hố nông mà anh mới vừa đào được trên vách núi.

Phía bên kia tảng đá, bốn người: Hàn Giang, tiến sỹ Từ, lão Mã và Yelena đang giữ chặt lấy sợi dây thừng. Khi Đường Phong bị hụt chân, Hàn Giang cảm nhận rõ rệt bàn tay vẫn giữ sợi dây thừng của mình đau buốt thấu tận xương tủy. “Tóm chặt!”, anh hét lên với mọi người.

“Đường Phong, cậu không sao chứ?”, Hàn Giang hét về phía bên kia tảng đá.

Đường Phong sống chết bám thật chặt vào cái hố nông trên vách đá. Anh cảm giác cơ thể mình đang dần cứng đờ từng chút từng chút một trong gió rét, giống như một ngọn cỏ nhỏ gồng mình trong gió vậy, nó sẽ lập tức bị cuồng phong cuốn đi, sau đó rơi xuống vực sâu ngàn mét.  

Tiếng gọi của Hàn Giang đã khiến Đường Phong đang dần dần tê dại bỗng tỉnh táo trở lại. Anh ngước nhìn đôi bàn tay đang rỉ máu của mình. Một vài hòn đá to từ phía trên đầu rơi xuống. Anh hiểu rằng nếu chỉ dựa vào đôi bàn tay để chống đỡ thì sẽ không thể gắng gượng được bao lâu nữa. Bản năng muốn sống đã thôi thúc Đường Phong bắt đầu tìm kiếm sự chổng đỡ dưới chân. Sau một hồi vùng vẫy, giầm đạp loạn xạ, anh cảm thấy chân trái của mình hình như đã đạp lên một vách đá cứng rắn. Nghiêng người nhìn về phía cách đó không xa lắm, lần này thì Đường Phong đã tính toán chính xác khoảng cách giữa anh và mặt đất, anh dốc hết sức lực, bay người một cái, rốt cuộc đã ngã nhào ra mặt đất rắn chắc.

Đôi bàn tay Đường Phong bị cào rách chảy máu, cơ thể cũng bị đá vụn rơi đập, đau nhức. Lúc này những tiếng kêu gọi của Hàn Giang và mọi người liên tiếp vọng lại. Anh lấy lại tinh thần, đứng dậy, hét về phía sau tảng đá khổng lồ: “Tôi không sao, mọi người men theo những cái lỗ mà tôi đã khoét trên vách đá để qua đây đi, đằng sau có đường đi”.

Đường Phong nói xong, thắt chặt dây thừng trên người, sau đó tìm một vách núi vững chắc, bám thật chặt vào đó, chờ đợi mọi người leo qua. Người thứ hai qua là lão Mã, sau đó là tiến sỹ Từ, Yelena, cuối cùng là Hàn Giang. Khi năm người đã leo qua được tảng đá khổng lồ j đó, đến dải đất chưa từng biết tới, thì trời đã tối mịt, không còn chút ánh sáng nào cả.

4

Mọi người nghỉ ngơi một lúc rồi lại tiếp tục lên đường. Từ Nhân Vũ muốn dựng lều tại đây, nhưng Hàn Giang và Đường Phong đều muốn đi tiếp, tìm một chỗ tốt hơn để dựng lều. Vậy là, mọi người tiếp tục tiến lên trong màn đêm, con đường phía sau vách núi càng đi càng rộng ra, hơn nữa cũng bằng phẳng hơn trước rất nhiều. Rốt cuộc Dường Phong cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng chẳng mấy chốc trong lòng anh lại có chút hoang mang.

Vòng qua một ngã rẽ, Đường Phong bỗng cảm thấy phía trước rộng mở thênh thang. Anh ngẩng đầu nhìn lên, ngọn núi cao sừng sững bên cạnh trong màn đêm, giống như một con quái thú đang nhìn mình chằm chằm. Bật đèn pin tiếp tục soi về phía trước, dưới ngọn núi, bên vách đá cheo leo xuất hiện một khoảnh rừng cây bằng phang. Trời tối nên anh vẫn chưa nhìn rõ được phạm vi của khoảnh rừng này, nhưng anh loáng thoáng cảm nhận là khoảnh rừng này rất rộng, và trong này chắc chắn có điều gì đó đang chờ đợi mình.

“Dựng lều ở đây ổn đấy!”, Hàn Giang mở lời trước.

Vậy là mọi người cùng nhau tiến vào khoảnh rừng không rậm rạp lắm này. Trong rừng có những loài cây mà đến Đường Phong cũng không biểt tên. Xem ra môi trường sinh trưởng của những loài cây này vốn không tốt, vì toàn thân cây ốm yếu, nghiêng ngả, hình thù quái dị, ngả đông nghiêng tây, không chút sinh khí. Nhưng cũng dễ hiểu thôi, trên núi cao vực sâu cheo leo thế này, cả ngày hứng chịu gió thổi mưa quật, có thể sống được đã là khó, thì còn mong gì tới việc phát triển mạnh mẽ.

“Một rừng cây thật kì quái!”, Hàn Giang cũng để ý thấy khoảnh rừng khác thường này.

“Sao? Anh nhìn ra vấn đề gì vậy?”, Đường Phong hỏi.

Hàn Giang đứng trên một khoảng đất trống trong rừng cây, tay chống hông, nhìn xung quanh, cuối cùng anh lắc đầu, nói: “Tôi cũng không nói rõ được, chỉ là cảm giác kì lạ thôi”.

“Ha ha! Anh đừng thần hồn nát thần tính, tự mình dọa mình nữa. Tầm này cái gì cũng là ảo hết, đừng để những thứ ảo dọa mình chết khiếp!”, Đường Phong ngược lại đã trêu chọc Hàn Giang.

“Cậu bây giờ lại hớn hở nhỉ, ban nãy đứng trước tảng đá khổng lồ, suýt thì suy sụp đấy!”

“Suy sụp? Tôi đã suy sụp sao? Kể từ sau khi bị cuốn vào cái việc dở hơi này, đã bao giờ tôi nhận là mình sợ sệt chưa?”, Đường Phong lại bắt đầu hăng máu.

“Thôi đừng cãi vã nữa, mau dựng lều nghỉ ngơi đã!”, Yelena nhắc nhở Hàn Giang.

“Ừm, ở đây môi trường nguy hiểm, ban đêm vẫn cần có người thay nhau trực ban!”, Hàn Giang nhìn khắp mọi người: “Lão Mã và tiến sỹ không cần phải trực đâu! Tôi, Đường Phong và Yelena sẽ thay nhau trực.”

Makarov định nói gì đó nhưng đã bị Yelena ngăn lại Hàn Giang lại tiếp tục dặn dò: “Buổi tối là Yelena gần sáng là Đường Phong, nửa đêm là tôi. Ai có ý kiến gì không?”

Hàn Giang nhìn mọi người, không có ai phản đối nên đều đi nhặt chút củi gỗ, bắt đầu nổi lửa nấu ăn, ngọn lửa bùng bùng cháy lên. Đường Phong bỗng ngửi thấy môt mùi lạ, là một mùi hương thơm mát. Anh hít ngửi tìm kiếm phát hiện mùi hương tỏa ra từ đống lửa: “Mọi người ngửi xem, đây là mùi hương gì vậy?”

Yelena hít hít, đoán: “Giống như mùi hương tỏa ra từ củi gỗ vậy”.

“Củi gỗ?!”, Từ Nhân Vũ cũng hít lấy hít để “Đúng!

Chính là mùi hương tỏa ra từ củi gồ.”

“Anh kiếm những thanh củi này từ đâu ra vậy?”

Đường Phong nghi ngờ hỏi Hàn Giang.

“Tôi... nhặt trong rừng cây!”, Hàn Giang mặt ngơ ngác

“Vậy là cành của những cây gỗ kì lạ này, sao loại gỗ này lại tỏa ra mùi thơm nhỉ?”, Yelena không hiểu

Đường Phong ngẫm nghĩ một lúc, rồi hỏi mọi người trước: “Mọi người ngửi mùi này có cảm giác gì không?”

“Cảm giác? Chẳng có cảm giác gì cả. Nhung mùi này rất thơm!”, Từ Nhân Vũ nói.

“Trong những khu rừng rậm nhiệt đới hoặc cận nhiêt đới, có những loại gỗ khi bị đốt cháy sẽ có mùi thơm ví dụ như gỗ bạch đàn đốt lên sẽ có mùi thơm. Nhưng ở đây không phải là rừng ẩm nhiệt đới, loài cây không biết tên này sao đốt lên lại có mùi thơm nhỉ?”, Đường Phong mụ mị không hiểu.

“Đừng quan tâm đến những thứ này nữa, mọi người không bị phản ứng phụ gì là được!”, Hàn Giang ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Mọi người ăn xong nhanh chóng đi nghỉ đi, ngày mai còn phải lên đường”.

Ăn xong, mọi người đều chẳng nói năng gì, khẩn trương dựng lều, dựng tạm trại nghỉ ngơi.

5

Buổi tối là Yelena canh gác. Đường Phong sợ mình nửa đêm sau không dậy nổi, nên sau khi ăn cơm xong đã vội vàng đi ngủ, cho tới qua nửa đêm thì bị Hàn Giang lôi dậy.

“Mấy giờ rồi mà anh đã lôi tôi dậy?”, Đường Phong dụi dụi mắt bực mình hỏi Hàn Giang.

“Trông cậu ngủ như chết kìa, tôi như vậy là đã rộng lượng với cậu lắm rồi đấy. Cậu tự nhìn đồng hồ đi, đã 3 rưỡi rồi. Cậu chậm chút nữa là trời sáng rồi đấy!”

Đường Phong nhìn đồng hồ, quả nhiên đã 3 rưỡi sáng, đành phải cầm đèn pin và khẩu súng ngắn 92, miễn cưỡng bước ra khỏi lều: “Đúng rồi, không có chuyện gì chứ?”, Đường Phong không quên hỏi một câu.

Hàn Giang lắc lắc đầu: “Chẳng có chuyện gì cả, tất cả đều bình thường!”, anh nhìn bộ dạng thiểu não của

Đường Phong: “Lấy lại chút tinh thần đi, đừng có ngủ quên đấy!”

Đường Phong phẩy phẩy tay với Hàn Giang: “Anh nhàm chán thật đấy!”

Hàn Giang quay vào lều ngủ, Đường Phong đành cố gắng lấy lại tinh thần, bắt đầu gác đêm. Nhưng anh ngồi bên đống lửa, mấy lần suýt bị ngủ gật. Để tỉnh táo trở lại, anh đành phải đứng dậy, bắt đầu đi quanh hai cái lều. Rồi anh bất giác tiến vào trong rừng cây. Mải nhìn những thân cây hình thù quái dị này, anh càng đi càng xa. Dần dần, Dường Phong đã đi khá xa, tới khi anh nhận ra và quay đầu nhìn lại thì đã không còn thấy bóng dáng của hai cái lều đâu nữa.

Đường Phong giật mình, thấy có cảm giác bất an. Anh nhớ là mình đã theo hướng kim đồng hồ, đi một vòng quanh trại dựng lều, tuy đã đi rất lâu, nhưng khoảng cách đường kính với chỗ dựng lều chắc không quá xa, bây giờ thì lại hoàn toàn không thấy bóng dáng của lều trại đâu cả.

Đường Phong bước thật nhanh, đi về phía lều trại trong trí nhớ, mười bước, hai mươi bước, ba mươi bước, bốn mươi bước, năm mươi bước! Anh ghi nhớ số bước chân chính xác mà lần này mình đi: nhưng sau khi bước năm mươi bước về phía dựng lều như trong trí nhớ thì xung quanh anh vẫn là rừng cây hình thù quái dị.

Đường Phong hoảng loạn, mình đã đi tới chỗ nào đây? Trong lòng đầy lo lắng, bước chân không điều khiển được, anh lại bước về hướng khác mấy chục bước, vẫn y nguyên, thậm chí rừng cây ở đây còn trở nên rậm rạp hơn lúc trước. Anh bắt đầu hối hận, đáng lẽ mình không nên tự ý đi lung tung. Nhìn bên ngoài rừng cây thưa thớt là vậy, không ngờ bên trong lại rậm rạp thế này!

Đường Phong bắt đầu kêu to, anh đoán rằng kể cả mình có đi nhầm đường đi chăng nữa, thì ở đây cũng không thể cách chỗ dựng lều quá hai trăm mét! Trong đêm khuya thanh vắng tĩnh mịch thế này, thể nào hội Hàn Giang cũng nghe thấy tiếng kêu cứu của mình.

Nhưng từng tiếng kêu gào của Đường Phong đều chìm trong đêm vắng, không chút phản hồi. Anh nhìn xung quanh tối đen mà rơi vào hoảng sợ, mình đã đi đến đâu thế này? Sao kêu cứu liên hồi như vậy mà không ai nghe thấy?

Kêu gào mệt quá, anh ngồi phịch xuống một gốc cây, tuyệt vọng dựa vào thân cây, rồi bất giác từ từ nhắm mắt lại...

6

Một cô gái xinh đẹp bước tới cạnh Đường Phong. Đường Phong từ từ mở mắt, cô gái trước mắt cho anh một cảm giác quen thuộc đâu đó. Cô khoác một chiếc áo choàng trắng, trên đầu đội một chiếc vương miện cao, khẽ mấp máy đôi môi, hỏi Đường Phong: “Anh từ đâu đến? Sao lại tới đây?”

“Tôi...”, Đường Phong mở miệng, nhưng không thốt nên lời.

“Là Hạo Vương phái anh tới phải không?”, cô gái đó lại cất lời.

“Hạo... Vương...”

“Nhất định là Hạo Vương sai anh tới đón tôi về phải không?”, giọng cô gái đó có chút gấp gáp.

“Không...”, Đường Phong chỉ có thể thốt ra giọng nói mơ hồ.

“Chắc chắn là vậy, Hạo Vương không thể quên tôi đâu”, nói xong, cô gái đó bật ra tràng cười lanh lảnh, chầm chậm lùi lại phía sau, rồi từ từ, từ từ mất tích trong rừng cây.

Đường Phong nhìn rừng cây tối đen xung quanh, hoảng hốt không biết phải làm gì. Đúng lúc này, một con kền kền từ trên trời bay xuống, đậu trên cành cây. Đột nhiên, con kền kền giương móng vuốt sắc nhọn lên, hung hãn lao về phía anh. Thấy vậy, Đường Phong định né tránh nhưng không sao nhúc nhích được. Anh cảm thấy khó thở, cảm thấy nghẹt thở, muốn hét lên nhưng lại hét không thành tiếng. Anh cảm giác đôi chân mình đang từng chút, từng chút một rời khỏi mặt đất...

Một cơn gió lạnh buốt thổi qua, toàn thân Đường Phong run rẩy, ngay tức khắc anh tỉnh táo trở lại. Lúc này, anh đang bị đôi móng vuốt sắc nhọn của kền kền nhấc lên khỏi mặt đất, bay lên, bay qua thảo nguyên, bay qua dòng sông, bay qua núi cao, cuối cùng đến một vùng rừng rậm nguyên sinh. Kền kền bắt đầu hạ xuống, tốc độ rất nhanh, anh sợ đến nồi nhắm mắt lại.

Đến khi Đường Phong mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong một thế giới của bóng tối bao trùm. Anh ngẩng đầu nhìn lên, cây sam đại thụ cao gần bằng tòa nhà sáu, bảy tầng che kín mặt trời, anh cũng không biết mình sẽ phải đi theo hướng nào. Đi mãi đi mãi, đột nhiên, một tia sáng lọt vào tầm mắt của Đường Phong, con ngươi anh mở to, đó là gì vậy? Đường Phong cảm thấy ở đó đang có một sức mạnh kì lạ thu hút mình, sự đau đớn trên chân anh lập tức biến mất, anh tiếp tục bước thấp bước cao đi tiếp, hướng về phía ánh sáng đó, xuyên qua rừng rậm, đi qua bụi rậm, băng qua khe suối...

Đôi mắt Đường Phong dường như đã đông cứng lại, thẫn thờ nhìn về ánh sáng phía trước, bất động, anh cũng không chớp mắt lấy một cái, nhưng ánh sáng đó lại giữ mãi khoảng cách với anh. Anh cảm thấy mơ hồ, cảm thấy khủng hoảng. Anh dừng chân lại, mắt vẫn nhìn ánh sáng trong rừng không chớp. Anh đang do dự, tiếp tục tiến lên hay là...

Trong rừng cây tối đen, mình có thể đi đâu chứ? Ánh sáng đó hình như có sức hút ma quái, Đường Phong bị nó cuốn hút, vẫn quyết định tiếp tục tiến lên phía trước... Cuối cùng, Đường Phong đã chạm vào ánh sáng đó. Xuyên qua rừng cây rậm rạp, anh nhìn thấy một đống lửa đang cháy bập bùng. Bên cạnh đống lửa, một nhóm người đang nhảy múa theo điệu nhạc quái đản, nhảy múa điệu gì mà anh cũng không biết. Đi lại gần hơn một chút, Đường Phong sững sờ, bởi anh phát hiện ra những người đó đều đeo những chiếc mặt nạ đáng sợ, mặt mày hung tợn, giống như những hung thần độc ác. Và trong đám người này, có một cô gái đang nằm trên mặt đất lạnh cóng, cô ấy là... chính là cô gái xinh đẹp khoác áo choàng trắng ban nãy.

Không hiểu lấy dũng khí từ đâu ra, Đường Phong bất chấp tất cả lao vào đám người đó, đến bên cạnh đống lửa, đỡ cô gái đang chìm trong giấc ngủ, bất tỉnh. Nhưng mặc cho anh kêu gọi thế nào, vỗ đập thế nào, cô gái đó vẫn giống như nàng công chúa trong câu chuyện cô tích “Người đẹp ngủ trong rừng”, vẫn chìm trong giấc ngủ say, bất động.

Âm nhạc quái đản, vũ đạo kì dị không ngừng vây lấy Đường Phong. Anh không thể chịu đựng được nữa, giống như điên dại, anh lao về phía những người đó, nhưng có lẽ họ vốn dĩ không phải là người, mà chỉ là ma quỷ của địa ngục! Nên cho dù anh ngăn cản thế nào, đeo bám thế nào thì những người này vẫn thản nhiên tự tung tự tác, nhảy múa. Đường Phong lực bất tòng tâm, vậy là anh cúi người xuống, định ôm cô gái khoác áo choàng trắng lên, lao ra khỏi vòng vây của “ma quỷ”.

Nhưng đúng lúc Đường Phong ôm lấy cô gái thì cô ta mở trừng mắt. Đường Phong sững sờ, anh phát hiện ra khuôn mặt của cô gái có sự biến đổi gì đó. “Lương Viện? Hắc Vân?”, anh lẩm bẩm. Ngay sau đó, khuôn mặt cô gái biến hóa khôn lường, Đường Phong trông thấy một khuôn mặt khủng khiếp mà anh chưa từng thấy trong đời mình. Anh nhìn thấy da thịt trên khuôn mặt cô gái đang nát vữa ra từng chút một, đôi mắt trở nên rỗng tuếch, chỉ còn lại hai hốc mắt lúc nhúc dòi bò ra, thịt trên miệng không biết đã biến mất tự lúc nào, lộ ra hàm răng vàng cháy lung lay đầy ngập miệng, da đầu cũng bị xé rách một góc, óc trắng đang bắn tung tóe ra ngoài...

Đường Phong vô cùng hoảng loạn, kêu lên thất thanh. Anh muốn buông cô gái trong lòng ra nhưng miệng cô ta đang lẩm bẩm gì đó. Tim Đường Phong đập loạn xạ, anh cố gắng giữ bình tĩnh, muốn nghe cho rõ cô ấy nói gì. Một chuỗi ngôn ngữ kì quái thốt ra từ miệng cô gái, từng chữ từng chữ đập vào não Đường Phong, nhưng anh vẫn không hiếu rốt cuộc cô ta đang nói gì.

Đường Phong không thể chịu đựng được nữa, anh muốn nhìn rõ xem cô gái này rốt cuộc là ai. Nhưng trong đúng giây phút này, cô gái trong lòng anh bỗng biến mất, anh phát hiện đôi tay mình đang ôm một bộ hài cốt màu trắng đáng sợ. Bộ hài cốt còn đang nhe răng ra như muốn nói với Đường Phong điều gì đó, Đường Phong sợ đến nỗi hất bộ hài cốt ra. Anh cảm thấy mình không còn chỗ nào để rút lui, đành phải tuyệt vọng hét lên...

7

Đường Phong tỉnh dậy, anh quệt mồ hôi trên trán và phát hiện ra rằng mình vẫn đang ở dưới gốc cây. Anh nhìn khoảnh rừng đã khiến anh mê man này mà mặt trắng bệch. Cô gái mặc áo choàng trắng trong giấc ma ban nãy là ai?

Giống một cô gái từ thời cổ đại, lại trông giống Lương Viện, có cả nét giống Hắc Vân. Bộ hài cốt cuối cùng lẽ nào chính là xương sọ mà Kozlov đào được trong đại Phật tháp ở Hắc Thủy Thành?

Không, không thể như vậy được! Đường Phong ra sức phủ nhận suy nghĩ hoang đường trong lòng mình, anh cảm thấy đầu đau như búa bổ, gắng gượng đứng dậy, bám vào những thân cây kì quái bên cạnh, dò giẫm tiến về phía trước. Anh cũng không biết phương hướng của mình, chỉ biết đi thẳng. Đột nhiên, một cơn cuồng phong thổi qua, không biết từ hướng nào, loáng thoáng có một âm thanh kì lạ vọng lại, giống như tiếng cười vui vẻ của trẻ con, lại giống như tiếng phụ nữ khóc thút thít, ma quỷ đáng sợ… Đường Phong mở to đôi mắt hoảng hốt, đây là âm thanh gì vậy?

Đường Phong dường như sắp suy sụp, anh bất chấp tất cả lao về phía trước, va đập lung tung, cứ nhìn thấy đường là chạy, không thấy đường lại quay lại, gai góc cào rách cánh tay anh. Anh đã quên hết sự đau đớn, chỉ biết cắm đầu chạy, muốn lao vào một con đường nào đó.

Cũng không biết đã lòng vòng trong rừng bao lâu, rốt cuộc Đường Phong đã nghe thấy âm thanh. Anh không dám mạo hiểm xông đến, sợ rằng âm thanh đó là tiếng gọi của ma quỷ. Anh dừng lại, im lặng dỏng tai nghe ngóng, là tiếng người, là giọng Hàn Giang và Yelena. Rốt cuộc anh đã nghe thấy âm thanh của nhân gian.

Đường Phong lần theo phương hướng mà âm thanh vọng lại, chẳng mấy chốc đã lao về chỗ dựng lều. “Cậu chạy đi đâu đấy?”, Hàn Giang vừa trông thấy Đường Phong liền trách móc.  

“Tôi... tôi đã gặp ma!”, Đường Phong thở hổn hển, ngồi bệt xuống đất.

“Cái gì? Ma?”, Yelena vội vàng hỏi.

“Mọi người... mọi người ban nãy có nghe thấy âm thanh đáng sợ gì không?”, Đường Phong hỏi.

“Âm thanh đáng sợ? Chúng tôi nghe thấy tiếng gọi của cậu, nhưng khi chúng tôi trả lời thì sao không thấy cậu nói gì hả?”, Hàn Giang hỏi.

“Tôi chẳng nghe thấy tiếng mọi người gì cả!”, Đường Phong lớn tiếng kêu lên.

“Sao lại như vậy được, bọn tôi đã gọi bao nhiêu lần như thế, cậu chạy bao xa mà không nghe thấy?”, Hàn Giang không tin.

Yelena nhìn rừng cây xung quanh, hỏi lại: “Lẽ nào rừng cây này rất rộng sao?”

“Em đừng nghe cậu ta nói linh tinh, ở đây cạnh vực thẳm, lại không phải là rừng rậm nguyên sinh, khoảnh rừng này to chừng nào mà cậu ấy không nghe thấy tiếng chúng ta chứ?”, Hàn Giang tỏ ra khó chịu.

Đường Phong hiểu rằng anh có nói gì đi chăng nữa thì họ cũng không tin.

Lúc này, lão Mã và Từ Nhân Vũ cũng chụm lại. Lại một cơn cuồng phong, âm thanh quái dị đó theo gió lần nữa ùa tới, đứt quãng, từ xa tới gần, càng lúc càng vang, càng lúc càng rõ. Hàn Giang, Yelena, lão Mã và Từ Nhân Vũ cũng đều nghe thấy âm thanh quái dị đó, tất cả mọi người đều hoảng hốt trọn trừng mắt, nhìn xung quanh, xung quanh là một vùng tối đen.

Hàn Giang nhìn Yelena trong bóng tối: “Đây... đây là gì vậy?”, giọng Hàn Giang rõ ràng cũng hơi run rẩy.

“Lẽ nào đây chính là âm thanh kì lạ mà cuốn sổ ghi chép của Misha nhắc tới?”, Yelena nhớ ngay tới những dòng ghi chép của Misha.

“Sao cơ?”, mọi người cùng ngạc nhiên đồng thanh kêu lên.

“Cũng có nghĩa là chùa Hắc Thứu ở gần đây!”, Từ Nhân Vũ hốt hoảng thốt lên.

“Không biết chừng là chỗ này, tôi thấy chỗ này đầy tà khí!”, Đường Phong theo phản xạ rút súng ra…
Bình Luận (0)
Comment