Tử Thư Tây Hạ

Chương 53

“Gia lăng tần già ” là phiên âm chữ Phạn, còn tên thường gọi là “Diệu âm điểu”, mình người đầu chim, được tín đồ đạo Phật cho rằng đó là loài chim của thế giới cực lạc. Kiểu kết cấu kiến trúc “Gia lăng tần già” chỉ từng được thấy khi khai quật lăng mộ vua chúa Tây Hạ. Bây giờ ở đây lại xuất hiện kiểu kết cấu kiến trúc “Gia tăng tần già” thì cũng có thể đoán định rằng đây chính là chùa Hắc Thứu rồi.

1

Cuồng phong mang theo những âm thanh quái dị kéo dài rất lâu mới dần dần tan biến. Mọi người đều không có tâm trạng đâu để ngủ, đành đợi mãi cho tới khi hừng đông. Sương khói đậm đặc ban mai từ từ tản đi, Đường Phong đứng giữa nơi dựng lều. Lúc này anh mới nhìn rõ nơi mà bọn anh đang ở, ở phía bắc lều trại là một đỉnh núi cao sừng sững, nếu lấy đỉnh núi này làm trọng tâm, thì hai hướng đông và tây, mỗi hướng đều vươn ra hai dãy núi, kéo dài mãi về hướng nam, cho tới vị trí ngọn núi phía nam đối diện thì hai dãy núi đó đột ngột đứt quãng, chỉ còn lại khe núi rộng không tới chục mét. Vách núi hai bên lại thẳng đứng như dao chém rìu phạt, khiến người ta nhìn mà khiếp sợ. Và chính trong quần thể núi bao quanh này là một khung cảnh diễm lệ như đào nguyên ngoại thế, những cây cổ thụ chạm trời, um tùm tươi tốt, có tiếng chim hot, cỏ hoa tỏa hương, ong bay bướm lượn, nơi họ dựng lều tối qua vừa đúng ngay một thềm núi cao dưới ngọn núi phía bắc.

“Đây quả là một cảnh sắc tuyệt diệu!”, Makarov thốt lên.

“Xem ra hôm qua chúng ta đã từ phía sau đỉnh núi phía bắc vòng tới đây. Nếu như chúng ta lên thẳng đây từ miệng núi phía dưới này thì bớt đi được bao nhiêu phiền phức!”, Từ Nhân Vũ chỉ miệng núi nhỏ hẹp phía dưới nói.

“Lấy đâu ra nhiều cái nếu như vậy?”, Đường Phong phản bác Từ Nhân Vũ.

Hàn Giang vẫn lặng thinh không nói năng gì. “Anh đang nghĩ gì vậy?”, Đường Phong hỏi.

“Những gì tiến sỹ nói đã thức tỉnh tôi. Ban nãy tôi cứ nghĩ mãi, nếu như ở đây chính là chùa Hắc Thứu, năm đó hoàng thất Tây Hạ muốn tới đây dâng hương lễ Phật thì bao nhiêu con người như vậy lên đây thế nào nhỉ? Chắc chắn không thể giống chúng ta đi đường vách đá cheo leo?

Xem ra con đường phía dưới núi mới chính là đường đi chính!”, Hàn Giang suy đoán nói.

“Thôi đi! Anh có trông thấy phía dưới có đường dẫn lên đây không? Cứ cho là năm đó có đường đi chăng nữa thì bây giờ cũng biến mất từ lâu rồi!”, mọi người nhìn xuống dưới theo hướng ngón tay Đường Phong chỉ. Dưới núi um tùm tươi tốt, căn bản chẳng thấy có con đường nào. Đường Phong lại nói tiếp: “Hơn nữa, ở đây có phải là chùa Hắc Thứu hay không thì vẫn chưa biết được! Đừng vội kết luận như thế!”, Đường Phong có vẻ còn cẩn thận hơn.

“Vậy làm thế nào mới có thể phán đoán đây có phải là chùa Hắc Thứu hay không?”, Makarov hỏi.

“Dĩ nhiên phải tìm kiếm chứng cứ xác thực hơn. Không nên vì những âm thanh quái dị đêm qua mà nói ngay rằng ở đây chính là chùa Hắc Thứu!”, Đường Phong ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: “Trong cuốn sổ ghi chép của mình, Misha đã viết rằng: những năm 50 của thế kỷ trước, đã phát hiện ra di chỉ kiến trúc thời kì Tây Hạ tại di chỉ chùa Hắc Thứu, đặc biệt ông còn trông thấy di chỉ của đại điện. Chúng ta phải tìm kiếm ở đây xem sao!”

“Vậy thì bắt đầu thôi!”, Hàn Giang vừa dứt lời thì thấy ngay Đường Phong nhìn rừng cây xung quanh, chần chừ không đi tiếp, “Sao thế? Sợ rồi à?”

“Anh cứ không chịu tin tôi. Tôi đã nói với anh rồi, khu rừng này sẽ khiến chúng ta lạc đường, mọi người không chịu tin!”, Đường Phong vẫn còn muốn thuật lại sự khủng khiếp mà anh gặp phải lúc sáng sớm, nhưng Hàn Giang đã hất tay: “Được rồi, cứ cho rằng khu rừng này dễ bị lạc đường đi chăng nữa, thì bây giờ là ban ngày ban ngày ban mặt có gì để sợ chứ? Hơn nữa, còn có tôi đi cùng cậu nữa cơ mà!”

Đường Phong nghe thấy có Hàn Giang đi cùng, trong lòng cũng bình tĩnh hơn. Vậy là, Hàn Giang để ba người Yelena, lão Mã và Từ Nhân Vũ ở lại canh lều, còn mình và Đường Phong mang theo vũ khí cùng những trang bị cần thiết xuất phát về phía khu rừng phía bắc.

2

Từ chỗ dựng lều tới đỉnh núi cheo leo phía bắc, bị che phủ bởi một khoảnh rừng, ước chừng khoảng hơn 100 mét, nhưng khoảnh rừng này lại lần nữa đã khiến Đường Phong và Hàn Giang phán đoán sai, may mà lần này họ không lạc đường trong rừng. Đến khi họ ra khỏi rừng, quay đầu nhìn lại thì đã cách chỗ dựng lều khoảng hơn 200 mét, còn muốn tới phía dưới đỉnh núi phía bắc, xem ra vẫn còn 200 mét nữa.

Hai người đi lên một con dốc bằng đất, Đường Phong cảm giác thấy điều gì đó, anh tóm ngay Hàn Giang lại.

“Sao thế?”, Hàn Giang nhìn nhìn Đường Phong.

“Con dốc này...”

“Con dốc này làm sao?”, Hàn Giang không hiểu.

Đường Phong ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra dốc đất dưới chân. Sau đó, anh bước nhanh vài bước, leo lên chỗ cao nhất của con dốc. Sau khi kiểm tra một lượt, Đường Phong ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi phía bắc vươn mãi lên tận trời mây, cuối cùng quay người lại, mắt đờ đẫn nhìn thẳng phía trước.

Hàn Giang đưa tay ra khua khua trước mặt Đường Phong: “Bị ma nhập à?”

“Tôi... tôi nghĩ quả thật chúng ta đã tìm thấy Chùa Hắc Thứu rồi!”, Đường Phong vẫn nhìn thẳng phía trước, miệng lẩm bẩm.

“Cái gì? Chỉ dựa vào con dốc đất này sao?”, Hàn Giang thấy mụ mị đầu óc.

Đường Phong định thần lại, giải thích với Hàn Giang: “Trên thềm núi này đột nhiên nhô ra một con dốc bằng đất lớn như vậy, vốn dĩ đã là một chuyện không bình thường. Ban nãy tôi kiểm tra qua rồi, trên con dốc toàn là đất nén”.

“Đất nén?”

“Rõ ràng đây chính là kiệt tác của người xưa. Tôi tính toán sơ qua thì thấy, lượng đất nén này có thể trọng khổng lồ, trên này trước kia vốn có một kiến trúc kiểu cung điện hoành tráng diễm lệ. Nhìn tiếp vị trí của tầng đất nén này, thì nó nằm ở vị trí chính giữa phía dưới đỉnh núi phía bắc, mặt hướng về miệng núi phía dưới. Một kiến trúc hùng vĩ đồ sộ như thế, nằm ở vị trí cao quý tôn nghiêm tuyệt diệu như vậy, trong núi Hạ Lan này, ngoài chùa Hắc Thứu ra thì còn có kiến trúc nào khác chứ?”, Đường Phong phân tích rất hợp lí.

Hàn Giang đứng trên thềm đất nén, phóng tầm mắt ra xa, quả nhiên, địa thế ở đây rồng cuốn hổ phục, giữ gió tản khí, phong thủy tuyệt vời. “Xem ra chúng ta đã tìm thấy chùa Hắc Thứu rồi!”, Hàn Giang phụ họa.

“Tạm thời đừng kết luận vội vàng, tìm kiếm thêm những di tích khác đã!”, Đường Phong từ thềm đất nén nhìn ra xung quanh, quanh đây lại xuất hiện thêm vài con dốc bằng đất nhỏ hơn, “Này! Mấy con dốc nhỏ này chắc là

di chỉ của những kiến trúc khác của chùa Hắc Thứu. Nếu ở đây mà được khai quật khảo cổ chính quy thì chắc chắn sẽ thu được không ít văn vật có giá trị đâu.”

Đường Phong chỉ cho Hàn Giang mấy con dốc nhỏ, sau đó tiện tay nhặt một hòn gạch vỡ dưới chân lên, nói với làn Giang: “Đây gần như là chứng cứ rồi”.

“Ưm, còn cả cái này nữa!”, Đường Phong lại nhặt một mảnh kiến trúc có hình thù kì lạ từ trong đất lên, nói với Hàn Giang: “Mảnh kiến trúc này gọi là: Gia lăng tần già”.

“Gia lăng tần già là gì?”, Hàn Giang không hiểu.

‘“Gia lăng tần già’ là phiên âm chữ Phạn, tên thường gọi là “Diệu âm điểu”, mình người đầu chim, được tín đồ đạo Phật cho rằng đó là loài chim của thế giới cực lạc.

Kiểu kiến trúc “Gia lăng tần già” chỉ tìm được khi khai quật lăng mộ của vua chúa Tây Hạ. Bây giờ ở đây lại xuất hiện kiểu kết cấu kiến trúc “Gia tăng tần già” thì gần như tôi có thể đoán định: đây chính là chùa Hắc Thứu rồi!”, Đường Phong giải thích.

“Di chỉ kiến trúc, gạch ngói Tây Hạ, mảnh kiến trúc, vị trí địa lí độc đáo và cả âm thanh quái dị đêm qua, tất cả đều phù hợp với những gì Misha miêu tả trong cuốn sổ ghi chép, xem ra chúng ta đã tìm thấy chùa Hắc Thứu thật rồi!”, giọng Hàn Giang rõ ràng hưng phấn hắn lên.

Đường Phong gật gù, nhưng ngay lập tức lại trở nên do dự: “Nhưng kệ tranh ngọc thứ ba ở đâu nhỉ?”

Hàn Giang nhìn lại xung quanh di chỉ chùa Hắc Thứu hoang vu: “Ai mà biết được? Có lẽ đã bị hủy diệt trong trận lửa thiêu cùng với ngôi chùa hoàng gia từng một thời huy hoàng này rồi, cũng có khả năng đã bị ai đó lấy đi trong lịch sử...”

“Cũng có thể đang bị vùi trong đống đất vàng này…”, Đường Phong ngắt lời Hàn Giang.

Hàn Giang quay lại giật mình nhìn Đường Phong: “Ý cậu nói là chúng ta phải đào tung đống đất này lên?”

Đường Phong nhìn Hàn Giang cười cười, sau đó nghiêm túc nói với Hàn Giang: “Đồng chí Hàn Giang, mời đồng chí dùng đầu óc tư duy một vấn đề. Giả sử người cất giữ kệ tranh ngọc hồi đó không quá ngu ngốc, vậy thì kệ tranh ngọc đó phải được cất giữ tại một vị trí rất đặc biệt, chắc chắn không thể để ở một điện thờ thông thường. Trong những năm tháng biến động như thế, người cất giấu kệ tranh ngọc chắc chắn còn tính toán kĩ lưỡng hơn cả chúng ta đấy”.

Hàn Giang bị Đường Phong giáo huấn ột trận, nhưng nghe Đường Phong nói có lý, anh không những không tức giận mà còn gật đầu lia lịa: “Đúng! Chắc là phải có nơi đặc biệt để cất giữ kệ tranh ngọc đó, không thể dễ dàng bị thiêu hủy trong khói lửa, cũng không thể dễ dàng bị người ta đánh cắp được.”

“ừm, đồng chí Hàn Giang rốt cuộc đã thông suốt rồi đấy!”, Đường Phong được đằng chân lân đằng đầu cười nói.

“Cậu nói như vậy làm tôi tự nhiên lại nhớ tới tấm bản đồ kho báu!”, một câu nói của Hàn Giang đã khiến Đường Phong tỉnh ra.

Đường Phong lập tức nhớ tới vòng tròn màu đỏ đánh lau núi Hạ Lan trên tấm bản đồ kho báu, tuy bên cạnh vòng tròn đỏ đó không có vật tham chiếu, nhưng trực giác mách bảo anh rằng, vòng tròn màu đỏ đó và vị trí hiện giờ họ đang đứng, chắc chắn có mối liên hệ tất yếu nào đó.

3

Đường Phong ra sức hồi tưởng lại vị trí của vòng tròn đỏ trên tấm bản đồ. “Vị trí của vòng tròn đỏ trên tấm bản đồ quả thực rất gần với vị trí này!”, anh suy đoán.

Hàn Giang chau mày: “Lẽ nào chữ ‘Bảo’ trên tấm bản đồ kho báu chính là kệ tranh ngọc?”

“Nếu đúng là như vậy thì toi rồi! Cậu nghĩ mà xem, thời Dân quốc đã có người biết được kệ tranh ngọc ở đâu, còn vẽ cả bản đồ kho báu, vậy thì có lẽ kệ tranh ngọc đã không còn ở đây từ lâu rồi!”

Nghe Đường Phong nói vậy, lòng Hàn Giang bỗng chùng xuống, nhưng anh lại thay đổi suy nghĩ rất nhanh, và nói: “Nếu kệ tranh ngọc không còn nữa, vậy Fanny xuất hiện ở đây làm gì? Hơn nữa còn bị giết hại!”

“Ý anh là...”

“Tôi cũng không rõ, phải chăng sự việc này không đơn giản như chúng ta nghĩ?”, Hàn Giang thở dài não nề.

“Vậy bước tiếp theo chúng ta nên làm gì? Tôi không muốn ở lại cái nơi quái quỷ này thêm một đêm nữa đâu!”, Đường Phong bắt đầu càu nhàu.

“Việc này thì không thể thuận theo ý của cậu được rồi. Tôi thấy vùng di chỉ này rất rộng, tất cả chúng ta đều phải đi xem sao, không thể bỏ sót bất cứ dấu vết nào. Đêm nay chắc chắn chúng ta không đi hết được đâu.”

“Nếu muốn khảo sát chi tiết một lượt khu vực này, giống như khai quật khảo cổ thực sự, thì tôi thấy chắc chúng ta phải ở đây cả tháng mất!”, Đường Phong vừa nói vừa nghĩ tới âm thanh quái dị đêm qua mà đã nổi đa gà.

“Có lẽ không cần nhiều thời gian như vậy đâu!”, Hàn Giang an ủi Đường Phong.

Hai người tâm trạng thấp thỏm không yên, đi thẳng tới trước một vách núi dưới chân đỉnh núi phía bắc, cả vùng di tích hình như đến đây là kịch đường. Sau khi quan sát vách núi một hồi, Hàn Giang quay lại định bỏ đi, nhưng Đường Phong lại thẫn thờ nhìn vách đá trước mặt.

“Đờ đẫn cái gì thế hả? Mau quay về thôi, chắc chắn bọn họ đợi sốt một rồi đấy!”, Hàn Giang thúc giục.

Đường Phong vẫn im lặng, ngây người nhìn vào vách đá đó. Hàn Giang kéo anh một cái: “Cậu vẫn cho rằng vách đá này sẽ mang tới cho cậu cánh cửa vừng ơi mở ra sao!”

“Anh có phát hiện thấy không, vách đá trước mặt tôi bằng phẳng hơn hẳn những chỗ khác!”, cuối cùng Đường Phong đã định thần lại.

Hàn Giang cùng nhìn chăm chú vách đá, rồi gật gật đầu: “Đúng là bằng phẳng hơn những chỗ khác, nhưng điều này thì nói lên cái gì chứ? Trên vách đá lẽ nào có cánh cửa gì đó sao?”

Nói xong, Hàn Giang đưa tay ra, bám chặt vào vách đá, ra sức đẩy đẩy, vách đá không có bất cứ phản ứng gì.

Ở đây sao mà có cửa được!”, miệng Hàn Giang lẩm bẩm.

Đường Phong không đi đẩy vách đá, nhưng lại lùi lại phía sau mấy bước, đứng thẳng, chăm chú nhìn vách đá trước măt môt lúc. Đôt nhiên, anh ngạc nhiên hét lên: “Quả đúng là có điều bât ngờ!

“Ồ!”, Hàn Giang cũng ngạc nhiên.

Đường Phong bỏ ba lô xuống, lục tung ba lô một hồi.

Hàn Giang sốt ruột, thúc giục: “Cậu la hét to như thế, rốt cuộc phát hiện thấy gì vậy?”

Đường Phong vẫn tập trung vào tìm kiếm trong ba lô, mặc kệ Hàn Giang. “Cậu nói ra đi chứ! Rốt cuộc cậu phát hiện thấy cái gì hả?”, Hàn Giang ra sức thúc giục.

“Đợi chút nữa anh sẽ biết thôi!”, Đường Phong lấy từ trong ba lô ra một chai nước suối.

Đường Phong mở nắp chai nước, đổ nước lên tay, sau đó bôi lên vách đá, dần dần, dần dần, bề mặt vách đá thay đổi từng chút, từng chút một. “Trên vách đá này có một bức tranh!”, Hàn Giang ngạc nhiên kêu lên.

“Anh đã nghe tới tranh trên vách đá núi Hạ Lan chưa?”, Đường Phong hỏi lại Hàn Giang.

“Trước đây thì không biết, nhưng tất cả chỉ vì chuyện đi tìm mấy kệ tranh ngọc đó đấy. Thời gian trước tôi đã phải ra sức bổ sung kiến thức lịch sử, nên mới đọc qua sách về tranh trên vách đá núi Hạ Lan.”  

“Tranh trên vách đá núi Hạ Lan là quần thể tranh trên vách đá lớn nhất từ trước tới nay, được phát hiện tại Trung Quốc, từ thời kì đồ đá mới, kéo dài mãi cho tới tận thời Tây Hạ. Cha ông chúng ta ngay từ thuở sơ khai đã dùng những nhiên liệu khoáng vật tự nhiên để vẽ tranh trên vách đá, sáng tạo ra nghệ thuật cổ xưa nhất như thế này.”

Những điều này trên sách đều nói cả rồi. Việc phát hiện tranh trên vách đá trên núi Hạ Lan cũng không phải hiếm, vậy có gì mà cậu phải ngạc nhiên đến thế?”

“Phát hiện tranh vách đá trên núi Hạ Lan thì không phải hiếm, nhưng tôi không ngờ ở chỗ hẻo lánh và cao như thế này mà lại có tranh trên vách đá. Nếu tôi nhớ không nhầm, thì chưa từng có kỉ lục nào ghi chép về chuyện phát hiện ra tranh trên vách đá ở khu vực có độ cao so với mực nước biển như thế này trên núi Hạ Lan cả.”

“Cứ cho rằng đây là phát hiện mới đi chăng nữa, thì liên quan gì tới thứ mà chúng ta cần tìm? Những thứ không liên quan gì tới phát hiện của chúng ta, tôi chẳng húng thứ!”, Hàn Giang chẳng mấy hào hứng với bức tranh trên vách đá.

Đường Phong bị nhũng lời của Hàn Giang làm cho cứng miệng: “Sao anh không liên tưởng một chút nhỉ? Chúng ta đã xác định đây chính là vị trí chùa Hắc Thứu mà chúng ta cần tìm rồi, vậy thì tranh vách đá xuất hiện ở đây chắc chắn sẽ có liên quan tới chùa Hắc Thứu, không chừng còn liên quan trực tiếp tới thứ mà chúng ta cần tìm cũng nên.”

Được Đường Phong nhắc nhở như vậy, Hàn Giang mới cảm nhận được chút mùi vị. Vách đá trước mặt bị nước gột rửa đi một khoảnh, bức tranh trên đá đã lộ ra rõ nét. 

4

Một bức tranh trên vách đá khổng lồ rõ nét hiện lên trước mắt Đường Phong và Hàn Giang. Hai người lùi lại vài bước, chăm chú quan sát, chỉ thấy trên cả bề mặt vách đá đều là một màu đỏ sậm phủ kín bức tranh. Cả bức tranh có thể phân thành ba phần: trên, giữa, dưới. Phía dưới vẽ ba cảnh, bên trái là cảnh lao động, bên phải là cảnh chiến trận, ở giữa lại giống như cảnh ăn mừng vụ mùa bội thu.

Phần tranh phía dưới này nhân vật đông đúc, kín mít cả vách đá. Nhìn lên phía trên, ở giữa có vẽ một nhân vật, mũi ắt sâu, thân hình vạm vỡ, đầu đội mũ vàng, thân khoác áo bào, uy phong lẫm liệt, mắt nhìn thẳng về phía trước. Tiếp tục nhìn lên phía trên, nhân vật lại nhiều hơn, ở giữa phần phía trên vẽ Phật Tổ nhập niết bàn, Quan Âm, La hán, người hầu vây xung quanh Phật Tổ, một cảnh tượng long trọng trang nghiêm.

“Bức tranh này nói lên điều gì?”, Hàn Giang xem xong bức tranh trên vách đá, vội vàng hỏi Đường Phong.

“Từ kỹ thuật sáng tác và hình vẽ cho thấy, không còn gì nghi ngờ, đây chính là tranh vẽ trên đá thời kì Tây Hạ!”, Đường Phong vẫn nhìn hình vẽ trên vách đá bên phải.

“Tôi không hỏi cậu cái này, ý tôi là bức tranh này nghĩa là gì? Hoặc người vẽ bức tranh này muốn thể hiện điều gì?”  

“Cái đó thì phải giảng giải từng chút, từng chút một. Anh nhìn hình vẽ phần dưới bức tranh, có lao động, có chiến đấu, còn có cả cảnh tượng ăn mừng bội thu, đây có lẽ đêu là nhũng miêu tả về cuộc sống chân thực của người Đảng Hạng thời đó.”

“Phí lời, cái này thì tôi cũng nhìn ra. Cậu nói mau lên, bức tranh ở giữa ý gì?”

“Bức tranh ở giữa vẽ một người…”

“Tôi thấy cậu lúc này toàn phí lời. Cậu xem người ở giữa này là ai?”, Hàn Giang bất mãn kêu lên.

“Là ai? Bây giờ làm sao tôi nói được!”

“Thôi đi! Nói thế khác gì không nói.”

Đường Phong cười cười: “Anh đừng nóng vội. Chúng ta nhìn phần trên bức tranh cái đã, đợi lúc nữa sẽ nói tới người ở giữa bức tranh. Phía trên này là một bức..

“Là một bức Phật Tổ thích ca mâu ni nhập niết bàn!”, Hàn Giang hậm hực nói.

Đường Phong chán nản nhìn Hàn Giang, lắc đầu: “Chúc mừng anh, giờ thì cũng biết tranh giành trả lời rồi đấy!”

“Cậu coi thường tôi quá đấy, chút kiến thức này tôi cũng biết.”

“Được rồi, anh nói đúng, đây là một bức Phật tổ nhập niết bàn. Vậy thì có phải chúng ta có thể cho rằng thế này không nhé, phần phía trên của bức tranh trên vách đá này tượng trưng cho thế giới Phật giáo trong thiên quốc, còn phần phía dưới lại tượng trưng cho thế giới trần tục, hoặc có thể nói là tượng trưng cho nhân gian. Vậy thì, chúng ta ngẫm nghĩ một chút, người ở giữa này sẽ là ai?”

Hàn Giang ngắm bức tranh trên đá, rồi lại hoang mang nhìn Đường Phong: “Cậu hỏi tôi á?”

“Tất nhiên là hỏi anh rồi, tôi nghĩ dựa vào sự thông minh uyên bác của anh thì chắc chắn sẽ đoán được.”

Bị Đường Phong hỏi tới, Hàn Giang im lặng hồi lâu, ra sức vận dụng sự thông minh và kiến thức của mình, rốt cuộc lắc đầu: “Không biết!”, nhưng Hàn Giang hình như lại nghĩ ra điều gì đó, bổ sung thêm một câu: “Chắc không phải là Nguyên Hạo chứ?”

“Đúng! Tôi nghĩ người ở giữa bức tranh chính là Nguyên Hạo!”, Đường Phong đáp.

“Nguyên Hạo?”, Hàn Giang bán tín bán nghi.

“Thời kì Tây Hạ, giữa những người ở nhân gian và thiên quốc, ngoài Nguyên Hạo ra, thì còn có thể là ai? Trong thời cổ đại, đức vua của các nước trên thế giới đều hi vọng nương tựa vào sự bảo hộ và sức mạnh của thần thánh, đại diện cho thần thánh thống trị thế giới vạn vật, đây chính là cái gọi là quân quyền thần thụ. Đương nhiên, là những người vô thần, chúng ta không tin có thần tồn tại, thần cũng không thể biến những ông vua đó thành sứ giả của họ. Vậy là, những ông vua đó của các nước trên thế giới lần lượt bắt đầu vận động tạo thần, không phải anh không muốn tôi làm thần sao? Tôi tự tạo nên một vị thần khoác lên người tôi. Tây Hạ cũng không ngoại lệ, người Đảng Hạng tín ngưỡng Phật giáo, dĩ nhiên rất có thể Nguyên Hạo tự ình là hóa thân của Phật, hoặc là sứ giả của Phật để đến thống trị Tây Hạ, thống trị nhân gian”, Đường Phong giải thích một hồi.

Hàn Giang gật gù: “Nói cũng có lý!”

“Anh mau tới đây xem!”, nói xong, Đường Phong bước lại gần vách đá, chỉ vào phần đầu của người ở giữa bức tranh, nói với Hàn Giang: “Phần đầu của Nguyên Hạo được vẽ trên này hoàn toàn phù hợp với những ghi chép trong lịch sử, hơn nữa trên bức tranh này, phía sau đầu Nguyên Hạo có vẽ vàng hào quang.”

“Điều này nói lên gì vậy?”

“Vầng hào quang thông thường chỉ xuất hiện trên những bức tranh hoặc điêu khắc Phật giáo, thường thì chỉ có Phật hoặc Bồ tát mới có vầng hào quang. Điều này một lần nữa chứng minh cho phán đoán của tôi trước đó, bức tranh trên vách núi này là sản phẩm mà Nguyên Hạo tự sáng tạo thần thánh ình. Phật Tổ niết bàn phía trên là Nguyên Hạo tự miêu tả mình là truyền kiếp của Phật Tổ, đến Tây Hạ, đến với nhân gian, thống trị vạn vật, đem lại mùa màng bội thu, đem lại thắng lợi cho Tây Hạ.”

“Được rồi, cứ cho rằng cậu phân tích đúng đi, nhưng như vậy thì liên quan gì tới thứ mà chúng ta cần tìm? Bức tranh trên đá này chỉ có thể nói lên rằng đây chính là chùa Hắc Thứu, ngoài ra nó không mang lại manh mối mới nào cho chúng ta cả.”

“Đừng nóng vội, đây chính là một phát hiện rất có giá trị đấy, không biết chừng chúng ta còn có phát hiện lớn hơn ở đây cũng nên!”, Đường Phong vẫn ngắm nghía bức tranh trên đá trước mặt.

“Vậy chúng ta khẩn trương đi xem chỗ khác xem sao, chúng ta đã đi khá lâu rồi đấy!”

Đường Phong miệng thì đồng ý nhưng mắt vẫn không rời khỏi bức tranh. Trong lòng anh đột nhiên dâng trào một cảm giác kì lạ, hình như bức tranh này vẫn cất giấu một bí mật nào đó, nhưng không dễ dàng tiết lộ cho anh biết.

5

Hàn Giang cảm thấy đứng trước bức tranh này tốn mất bao nhiêu thời gian, vậy là, anh thúc giục Đường Phong: “Mau đi thôi!”, rồi anh kéo Đường Phong đi, nhưng Đường Phong vẫn đứng như trời trồng. Thấy vậy, Hàn Giang hỏi: “Cậu sao vậy?”

“Tôi vẫn cảm thấy bức tranh này có chút gì đó không bình thường.”

“Không phải là đã phân tích hết rồi đấy thôi! Rất thấu đáo rồi, đừng có thần hồn nát thần tính nữa!”

Đường Phong nghiêng đầu sang bên này, rồi lại ngả đầu sang bên kia, vẫn nhìn bức tranh chằm chằm, miệng lẩm bẩm: “Bức tranh này..

“Tôi thấy cậu còn mỗi nước trồng cây chuối lên xem nó thôi đấy. Có cần tôi giúp cậu không vậy!”, Hàn Giang cười nhạt.

“Trồng cây chuối? Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ?”

“Cái gì? Không phải cậu định trồng cây chuối thật đấy chứ?”, Hàn Giang ngạc nhiên.

“Tại sao không thử xem? Biết đâu trồng cây chuối lại có được phát hiện gì mới!”

Hàn Giang bó tay, đành phải nhấc chân Đường Phong lên, giúp anh thực hiện tư thế trồng cây chuối.

Bức tranh khổng lồ xuất hiện trong thế giới đảo ngược, Đường Phong tỉ mỉ quan sát một hồi, thiên quốc, Hạo Vương, nhân gian...

“Cậu xong chưa đấy?”, rõ ràng Hàn Giang cảm thấy chán nản trước ảo giác của Đường Phong.

Đường Phong không nói năng gì.

“Không phải cậu ngủ quên rồi đấy chứ?”, Hàn Giang vừa nói vừa ra sức cấu vào cổ Đường Phong một cái.

Đường Phong bị Hàn Giang cấu ột cái, liền bật ngay người lại: “Anh ra tay hiểm ác vậy hả! Suýt nữa là gãy cổ tôi rồi!”

“Tôi tưởng cậu ngủ quên chứ!”

“Ngủ cái đầu anh ấy! Hình như tôi phát hiện ra điều bí ấn thật rồi!”, nói xong, Đường Phong áp sát bức tranh rồi lại nghiêng đầu về phía bên phải, ngây người nhìn chằm chằm vào đôi mắt Nguyên Hạo trên bức tranh. Đột nhiên, mắt anh sáng lên, hét lên với Hàn Giang: “Tôi đã thấy bức tranh này có vấn đề rồi mà, anh xem, tôi đã bảo là trồng cây chuối nhìn thì chắc chắn sẽ phát hiện mới mà!” 

Hàn Giang vội vàng bước tới, Đường Phong chỉ vào đôi mắt của Hạo Vương trên bức tranh nói: “Anh xem đôi mắt này đúng là có gì đó không bình thường phải không?”

“Không bình thường?”, Hàn Giang chăm chú nhìn hồi lâu, “ừm, đúng là có chút không bình thường, đôi mắt này rõ ràng vẽ rất to, không cân xứng với cả bức tranh”.

“Điều này vẫn không phải là chủ yếu, anh trồng cây chuối lên mà xem!”, Đường Phong gợi ý.

Hàn Giang cũng bắt chước theo Đường Phong, ra sức nghiêng đầu nhìn. Nhìn mãi nhìn mãi, Hàn Giang đột nhiên reo lên: “Đây...đây là cái gì?”

“Anh nhìn thấy gì vậy?”, Đường Phong vẫn khá bình tĩnh.

“Tôi trông thấy trong mắt trái của Nguyên Hạo là mấy bức tranh xoay ngược lại, chính... chính là mấy bức tranh tượng trưng cho nhân gian, dĩ nhiên là được thu nhỏ rồi, còn trong mắt phải của Nguyên Hạo lại là bức tranh Phật niết bàn xoay ngược lại!”, Hàn Giang miêu tả lại những gì anh nhìn thấy.

Đường Phong gật gù, chìm trong suy tư.

Nhưng Hàn Giang lại hỏi: “Đây nghĩa là gì? Tại sao lại phải vẽ thu nhỏ hai phần trên và phần dưới của bức tranh vào mắt Nguyên Hạo? Tại sao phải đảo ngược lại?”

Đường Phong lắc đầu: “Trường hợp này quả thực chưa gặp bao giờ. Ban nãy anh bảo mắt của Hạo Vương vẽ quá to, không cân với những đường nét trên khuôn mặt, tôi đoán chắc là do hai bức tranh vẽ trong mắt Nguyên Hạo tạo thành như vậy. Còn về hai câu hỏi mà anh nhắc tới, tại sao phải vẽ thu nhỏ hai phần trên và phần dưới của bức tranh vào mắt Nguyên Hạo? Điều này tôi còn có thể giải thích một chút, làm như vậy có lẽ là để tượng trưng cho nhân gian và thiên quốc đều đã nằm trong đôi mắt Nguyên Hạo.”

“Nếu như để biểu đạt ý đó thì những bức tranh đúng chiều là thế nào, vậy tại sao phải đảo lại vẽ làm gì?”

“Điều này... điều này thì tôi thực sự chưa đoán ra được!”, Đường Phong chau mày lắc đầu.

“Được rồi, chúng ta quay về từ từ nghĩ, chụp lại bức tranh này trước đã!”

Đường Phong lấy máy ảnh kĩ thuật số, chụp lại ba bức tranh trên vách đá rồi mới cùng Hàn Giang quay về chỗ dựng lều.

Xuyên qua khu rừng từng khiến Đường Phong hồn xiêu phách lạc, mọi chuyện đều thuận lợi, hai người chẳng mấy chốc đã về tới nơi dựng lều.

6

“Các cậu đi đâu đấy? Sao mãi mới về vậy?”, Từ Nhân Vũ vừa trông thấy Đường Phong và Hàn Giang liền kêu lên.

“Đã phát hiện ra gì đó rồi phải không?”, Yelena đã đoán được vài phần.

“Tôi nghĩ chắc chắn đã phát hiện thấy điều gì đó!”, lão Mã rất tự tin.

Đường Phong uống ngụm nước, nói: “Đúng! Chúng ta đã có phát hiện lớn. Giờ thì tôi có thể khẳng định ở đây chính là chùa Hắc Thứu...”, Đường Phong kể lại chuyện anh cùng Đường Phong phát hiện thấy di chỉ chùa Hắc Thứu và tranh vẽ trên vách đá.

“Hình như những điều bí ẩn càng nhiều hơn rồi đấy!”, Yelena nghe Đường Phong kể lại xong, khẽ kêu lên.

“Đúng vậy! Những phát hiện này xem ra chẳng giúp ích gì cho thứ chúng ta cần tìm cả!”, Từ Nhân Vũ nói.

“Mọi người ở đây ổn cả chứ?”, Hàn Giang đột nhiên hỏi Yelena.

“vẫn ổn, chẳng có chuyện gì cả.”

“Xem ra âm thanh kì dị đó chỉ xuất hiện vào ban đêm!”, Hàn Giang suy đoán.

“Chính xác mà nói thì trong một thời gian cố định nào đó, hoặc là trong một điều kiện đặc biệt nào đó!”, Yelena nói.

“Hàn, kế hoạch bước tiếp theo của các cậu là gì?”, lão Mã hỏi Hàn Giang.

Hàn Giang nhìn Đường Phong rồi trả lời: “Tôi nghĩ chúng ta ăn trưa trước đã, buổi chiều sẽ đến di tích đó thăm dò.”

“Đúng! Biết đâu có thêm phát hiện mới!”, Đường Phong cũng phụ họa theo.

“Đã đến đây rồi, cũng đã chắc chắn ở đây chính là chùa Hắc Thứu, vậy thì chúng ta phải tìm kiếm cho ra kết quả mới thôi!”, Hàn Giang kiên định nói.

Đường Phong và Hàn Giang ăn chút lương khô, nghỉ ngơi một lúc. Sau đó vẫn theo phân công ban sáng, Yelena, lão Mã và tiến sỹ ở lại canh lều, Đường Phong và Hàn Giang đến di chỉ khảo sát.

Nhưng hai người chưa xuất phát đã xảy ra cãi cọ về lộ trình hành động. Đường Phong vẫn muốn đến di chỉ phát hiện thấy vào buổi sáng xem sao, sau đó mới mở rộng tìm kiếm những di chỉ khác, nhưng Hàn Giang lại không muốn như vậy: “Tôi đã kiểm tra cẩn thận khu rừng này và tuyến đường chúng ta đến đây. Đêm qua chúng ta đến đây từ vách đá vực sâu phía tây của ngọn núi phía bắc, mà phía bắc là di chỉ mà chúng ta phát hiện ban sáng, còn phía nam chắc là đường xuống núi. Vậy thì chúng ta chỉ còn lại phía đông vẫn chưa đến, chúng ta nên đến phía đông, xuyên qua khu rừng thử xem ở đó có gì.”

“Phán đoán theo địa hình núi thì phía đông chắc chắn giống như phía tây, là vách đá vực sâu, khả năng là đến đường đi như lúc chúng ta tới cũng không có”, Đường Phong nhìn quần thể núi trên đầu suy đoán.

“Bởi vậy mới phải đi thăm dò xem sao, thử xem rốt cuộc có phải là vách đá vực sâu, có đường đi hay không.”

Đường Phong không đấu lại được với Hàn Giang, lần này đành phải nghe theo ý kiến của anh ta, tiến về phía đông, chính xác mà nói là hướng đông bắc. Hai người mang theo đầy đủ trang thiết bị, lại vào trong rừng. Lần này khác với buổi sáng, họ đi hơn nửa tiếng trong rừng cũng không ra được khỏi đây. Hàn Giang nghi ngờ trong lòng, không thể không dừng lại quan sát.

“Theo phán đoán của tôi thì nửa tiếng đồng hồ đủ để đi ra khỏi khu rừng này rồi chứ nhỉ!”, Hàn Giang nhìn xung quanh.

“Đúng vậy! Khu rừng này rốt cuộc rộng chừng nào? Ban sáng chúng ta đi có năm phút đã ra khỏi rừng, sao đi về phía đông lại lâu như vậy nhỉ?”, Đường Phong không hiểu.

Hàn Giang nhìn xuống la bàn: “Phương hướng chắc không sai, hướng đông bắc.”

Đường Phong ngẩng đầu nhìn lên ngọn cây: “Anh có phát hiện thấy không, chúng ta đi cả một đoạn đường mà địa hình chẳng thay đổi gì cả, nhưng cây lại thay đổi rõ rệt.”

“Ừm, cây ở đây càng lúc càng cao, hơn nữa lại càng lúc càng rậm rạp.”

Đường Phong ngẩng đầu, ra sức để ý khoảng cách từ chỗ họ tới vách núi của đỉnh núi phía bắc trên đỉnh đầu: “Nhưng điều khiến tôi không hiểu nổi ở chỗ, tại sao chúng ta đi xa như vậy rồi mà khoảng cách với đỉnh núi phía bắc vẫn chưa hề rút ngắn, hình như vẫn xấp xỉ cự li từ chỗ dựng lều tới vách đá đỉnh núi phía bắc.”

“Đúng vậy! Tôi cũng để ý thấy thế. về lý thì chúng ta đi về hướng đông bắc, thì đáng lẽ ra phải mỗi lúc một gần với vách núi phía bắc, cho tới khi chúng ta đi tới vách núi mới đúng!”

“Bởi vậy, từ cự li mà chúng ta cách đỉnh núi phía bắc cho thấy, chúng ta vẫn còn phải đi một đoạn đường khá dài!”, Đường Phong lộ ra tâm trạng bi quan.

Hàn Giang lắc đầu, than thở: “Không ngờ thềm núi xem ra tưởng chừng không lớn lắm này lại rộng như vậy.”

“Nói cho cùng thì vẫn ứng với câu thơ này: ‘không biết diện mạo thật của lư sơn, chỉ chôn thân ở trong núi’. Nếu chúng ta có thể đứng ở một nơi cao vót, nhìn rõ mọi thứ ở đây thì đã sáng tỏ rồi!”, Đường Phong than vãn.

“Thật là muốn mọc ra đôi cánh để tôi bay lên không trung, nhìn ngắm vùng đất thần kì này.”

“Mấy câu này đầy ý thơ, khà khà, chỉ đáng tiếc là cậu không mọc được cánh thôi.”

Cả hai người nói xong đều im lặng, xung quanh yên ắng tĩnh mịch. Hai người chuẩn bị đi tiếp. Nhưng đúng lúc này, trên không trung vọng lại tiếng chim kêu chói tai, ngay sau đó, một trận cuồng phong cuốn tung ngọn cây, một đám mây đen bay tới khoảng không phía trên khu rừng. Tức khắc, Đường Phong cảm thấy có vật gì đó đè nén trên đỉnh đầu.

7

Đối diện với tình huống bất ngờ này, Đường Phong vô cùng hoảng hốt, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên. Nhưng đám mây đen trên không trung đã tan biến trong giây lát, trời lại xanh trong vắt, không có hiện tượng gì khác thường,

rừng cây cũng yên tĩnh trở lại.

“Chuyện gì xảy ra ban nãy vậy?”, Đường Phong vẫn sợ hãi.

Hàn Giang cũng đang ngẩng đầu nhìn lên: “Hình như là một con chim lớn.”

“Chim lớn?”, Đường Phong lập tức nhớ tới con kền kền trong rừng mà buổi sáng mình mơ thấy, bị móng vuốt sắc nhọn của kền kền tóm lấy, bị nó cắp bay qua thảo nguyên, bay qua dòng sông, bay qua núi cao, cuối cùng bay đến vùng trời phía trên một khu rừng rậm nguyên sinh.

Đó là một thế giới tối đen, ở đó anh đã chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp nhất từ trước đến nay trong cuộc đời mình, đặc biệt là phần đầu của cô gái khoác áo choàng trắng đó...

“Lẽ nào chính là con kền kền đó?”, Đường Phong khẽ lẩm bẩm.

“Cậu nói gì vậy?”, Đường Phong nói rất nhỏ, nhưng vẫn bị Hàn Giang nghe thấy.

“Anh có còn nhớ giấc mơ tôi kể cho anh không?

Trong mơ tôi đã mơ thấy một con kền kền, tất cả những gì khủng khiếp mà tôi trải qua phía sau giấc mơ đó đều xuất phát từ con kền kền đó.”

“Kền kền?”, Hàn Giang mắt sáng lên, “Cậu quên mất ở đây tên là gì sao?”

“Chùa Hắc Thứu”, Đường Phong giật thót mình.

“Lịch sử đã ghi chép lại, Nguyên Hạo và hoàng hậu Một Tạng tư thông với nhau tại chùa Giới Đàn. Misha đã phán đoán rằng, chùa Giới Đàn chính là chùa Hắc Thứu mà ông đã phát hiện ra, còn cái tên “chùa Hắc Thứu” Misha biết được là do người dân địa phương nói lại. Lẽ nào ở đây đúng là có kền kền?”

“Do người địa phương kể lại, khả năng có hai trường hợp. Trường hợp thứ nhất là thời Tây Hạ, ở đây đã xuất hiện kền kền, bởi vậy lúc đó đã có người gọi chùa Giới Đàn là chùa Hắc Thứu và cứ dùng cái tên này mãi đến tận bây giờ. Còn một trường hợp nữa là chùa Giới Đàn đã sớm biến mất từ lâu, nhưng sau đó ở đây xuất hiện một ngôi miếu nhỏ, điều này thì trong cuốn sổ ghi chép của Misha có thể làm chứng. Người dân địa phương không biết trước đó chùa ở đây gọi là Giới Đàn, chỉ thấy trên núi xuất hiện chim kền kền nên liền gọi nó là chùa Hắc Thứu”.

“Bất luận thế nào thì bây giờ tôi đã bắt đầu tin rằng ở đây có kền kền. Tôi thực sự lo sợ những gì trong giấc mơ sẽ ứng nghiệm đấy.”

“Đừng có tự dọa mình như thế, đó chẳng qua chỉ là giấc mơ mà thôi. Kể cả ban nãy đúng là con kền kền, thì cũng chẳng có gì đáng sợ cả, vốn dĩ trên núi xuất hiện kền kền cũng là chuyện bình thường.”

Hàn Giang an ủi Đường Phong một hồi, thấy Đường Phong bĩnh tĩnh hơn nhiều, hai người mới tiếp tục hướng đi về phía đông bắc. Chưa đi được bao lâu thì Hàn Giang phát hiện cây cối bên cạnh biến đổi, những loại cây mà không ai biết tên, mà họ trông thấy cả đoạn đường ban nãy, giờ đã chuyển thành những cây tuyết tùng cao lớn.

Đường Phong cũng để ý thấy sự biến đối xung quanh. Không chỉ có vậy, anh còn chú ý thấy địa hình dưới chân họ cũng đang cao dần lên: “Hình như chúng ta đang đi lên núi.”

“Tôi cũng thấy vậy!”

“Lẽ nào con đường phía đông có thể leo lên thẳng đỉnh núi phía bắc?”, Đường Phong ngẩng đầu nhìn lên.

Những cây tuyết tùng cao to che rợp bầu trời, họ không thể nhìn thấy vách đá trên đỉnh núi. Anh không biết lúc này đây, rốt cuộc họ đang cách đỉnh núi bao xa.

Đường Phong nói vậy làm Hàn Giang dừng lại. Con đường leo lên đỉnh núi phía bắc? Từ nơi cắm trại hướng về phía bắc, đỉnh núi đó cao vót chạm trời mây, không có đường nào để leo lên! Lẽ nào có một con đường leo lên đó thật ư, uốn lượn quanh co lên đó?

“Hay là thế này, chúng ta đã đi gần một tiếng đồng hồ rồi. Nếu như con đường này dẫn lên trên đỉnh núi phía bắc thật thì bây giờ chúng ta phải phán đoán ngay thôi. Tiếp tục tiến lên phía trước hay là quay về nơi dựng lều đã?”

“Đi bao xa vậy rồi, cậu cam tâm quay về sao?”

“Dĩ nhiên không cam tâm.”

“Tôi cũng không cam tâm.”

“Nhưng...”

“Chẳng nhưng cái gì cả, cả hai chúng ta đều không cam tâm vậy rồi, thì phải tiếp tục tiến lên phía trước thám hiểm chứ!”, Hàn Giang ngắt lời Đường Phong, nói như đinh đóng cột.

Đường Phong đang định nói thêm gì đó thì đúng lúc này, trên đỉnh đầu họ lại bị “đám mây đen” che kín lần nữa, một cơn gió lạnh lẽo lướt qua đỉnh đầu hai người. Theo bản năng, họ nhìn theo “đám mây” trên bầu trời, không, là trên ngọn cây! Bởi họ trông thấy lướt qua trên những ngọn cây tuyết tùng, là một thứ khiến rừng cây phủ xuống một vùng bóng tối âm u, cũng khiến cho trong lòng hai người âm u nặng trĩu theo.

“Quả nhiên là kền kền!”, Đường Phong hét lên.

“Tôi chưa bao giờ nhìn thấy con kền kền nào to đến như vậy, rõ ràng giống một con rồng có cánh bay qua đỉnh đầu!”, lời của Hàn Giang khiến hai người bỗng như quay về thời kì của kỷ Phấn trắng.

Trong lúc hai người đang thẫn thờ, thì trên không trung một con kền kền to lớn lại bay qua. Hai người há hốc mồm, ngớ người nhìn lên ngọn cây, Đường Phong không khỏi lẩm bẩm: “Quả thực chúng ta đã trở về kỷ Phấn trắng..

Cảnh tượng trong giấc mơ lần lượt lóe lên trong đầu Đường Phong, anh không dám nghĩ tiếp nữa. Anh lùi lại phía sau nhưng đã bị Hàn Giang tóm ngay lại: “Hay là chúng ta đi theo hai con kền kền thử này xem có thể đến được đâu?”

“Anh điên rồi!”

“Không điên đã chẳng phải là tôi!”

Nói xong, Hàn Giang tóm lấy Đường Phong lao như bay về phía con kền kền bay qua. Anh tức tốc phán đoán nhanh vị trí, điều khiến anh ngạc nhiên ở chỗ, phương hướng mà kền kền bay tới cũng chính là hướng đông bắc mà họ muốn tới. Anh không biết nên vui hay nên lo, cũng không biết kền kền sẽ đưa họ tới đâu.

Bước chân của Hàn Giang dần chậm lại, bởi anh đã không còn trông thấy hai con kền kền đâu nữa. Đường Phong vùng thoát khỏi Hàn Giang, thở hổn hển, nói với Hàn Giang: “Anh lao như điên như vậy, phương hướng có đúng không đấy?”

“Không sai, đi bao lâu như vậy rồi, cũng đến lúc thấy được kết quả rồi!”

Hàn Giang vừa dứt lời, mắt hai người bỗng mở to, rặng tuyết tùng cao lớn đã đến điểm kết thúc. Hai người giật mình nhìn về phía trước, một vách đá giống như một bức tường cao lớn chặn đứng đường đi của họ.
Bình Luận (0)
Comment