Chương 142 - nản lòng thoái chí
"Nhưng một đường đi tới lại thuận lợi như vậy, chẳng lẽ bọn họ đã bố trí mai phục ở hẻm núi phía trước?"
Lý Nguyệt Như chỉ thản nhiên liếc nhìn Trần Vũ Xương, nói: "Nếu không có Chân Thừa, đến cũng chỉ chịu chết. Nếu ta là bọn hắn, cũng sẽ co đầu rút cổ trong đại trận hộ tông, ít nhất còn có thể sống tạm không ít thời gian."
Trần Vũ Xương nghe vậy, có chút cười khổ bất đắc dĩ.
Vị giáo chủ trước mắt này, thật ra cũng chỉ mới nhậm chức hai năm, nghe nói là từ Tiên Giới xuống đây rèn luyện, xem thường đại tông đệ nhất một châu dưới Hạ Giới, cũng là chuyện bình thường.
Ngoại trừ có chút coi thường người, chuyện khác, cũng bao gồm thực lực của bản thân. Vị giáo chủ trẻ tuổi này, đều chỉ có hơn chứ không kém lão giáo chủ trước đó. Hơn nữa trước đó không lâu nàng còn suất lĩnh huynh đệ đường khẩu Giang Châu, hạ gục Hạo Hàn Kiếm Tông Giang Châu, khiến Hồng Liên Giáo trở thành thế lực đệ nhất Giang Châu.
Điều này cũng làm cho Lý Nguyệt Như ở trong chúng giáo đồ, uy vọng càng tăng cao, Trần Vũ Xương đối với nàng cũng là tôn kính phát ra từ nội tâm.
Nhưng Thanh Châu so với Giang Châu mà nói, càng thêm rộng lớn, cường giả đương nhiên cũng nhiều hơn không ít, hơn nữa Đạo Thiên Tông tuy nói gần trăm năm chưa từng sinh ra cường giả Đại Thừa, nhưng cũng đã từng có người phi thăng Tiên Giới.
Cho nên Trần Vũ Xương chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng, chỉ hy vọng mấy vị thái thượng trưởng lão của Đạo Thiên Tông đều đã phi thăng Tiên Giới hết rồi.
Ngay khi Trần Vũ Xương đang suy tư.
Lý Nguyệt Như đã dẫn đầu chúng giáo đồ Hồng Liên Giáo, trùng trùng điệp điệp tiến vào trong hẻm núi.
Trên đường đi cũng không gặp nguy hiểm gì.
Điều này khiến Trần Vũ Xương thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay khi tảng đá treo trong lòng gã buông xuống.
Cuối hẻm núi xuất hiện một lão giả áo xám ngồi xếp bằng trên tảng đá ven đường nhắm mắt ngủ gà ngủ gật.
Lão giả mặc dù ăn mặc mộc mạc, nhưng toàn thân sạch sẽ không dính một hạt bụi, lông mày trắng tung bay, ẩn chứa vài phần tiên phong đạo cốt.
Lão giả đột nhiên xuất hiện này khiến Lý Nguyệt Như nhíu mày. Dưới cái phất tay, đám đệ tử Hồng Liên Giáo dừng bước.
"Ngươi là người phương nào?" Lý Nguyệt Như lạnh giọng hỏi lão giả kia.
Lão giả nghe vậy, chậm rãi mở hai mắt ra, liếc nhìn Lý Nguyệt Như, lại nhìn về đám giáo đồ Hồng Liên giống như biển máu phía sau kia, lại vuốt râu khẽ cười nói: "Tiểu cô nương, tuổi còn trẻ, tính tình lớn như vậy cũng không tốt. Đúng rồi, lão phu là Chân Vân Tử của Đạo Thiên Tông, các ngươi đã bị lão phu bao vây."
"Lão đạo sĩ ngươi, khẩu khí thật lớn."
Lý Nguyệt Như nghe Chân Vân Tử nói, không khỏi hừ lạnh một tiếng nói.
"Ha ha, lão phu nào có khẩu khí lớn như con bé ngươi, một Chân Thừa nho nhỏ như ngươi, cũng dám mơ tưởng hạ gục Đạo Thiên Tông chúng ta? Hôm nay lão phu sẽ thay mặt đại nhân nhà ngươi, dạy dỗ con bé ngươi cho ra trò."
Chân Vân Tử hừ lạnh một tiếng, cũng không tiếp tục nói nhảm nữa.
Đưa tay làm kiếm, một đạo thần quang chói mắt bắn ra, sau đó hóa thành một đạo kiếm quang vạn trượng kéo dài nửa bầu trời.
"Chân Tiên tam phẩm?!"
"Sao có thể?!"
Khi Lý Nguyệt Như cảm giác được uy năng của đạo kiếm quang kia, trong đôi mắt hoa đào vốn tràn đầy vẻ kiệt ngạo tràn ngập vẻ không thể tin được.
Một Hạ Giới nho nhỏ, sao có thể có tồn tại Chân Tiên tam phẩm?
Chạy!
Đây là ý nghĩ đầu tiên trong lòng Lý Nguyệt Như.
Đương nhiên, nàng cũng nhanh chóng hành động.
Chỉ thấy trong tay nàng xuất hiện một khối ngọc giản, sau đó bóp nát.
Sau một khắc, thân hình Lý Nguyệt Như biến mất trước khi kiếm quang vạn trượng rơi xuống từ trên không trung.
Trần Vũ Xương, chúng giáo đồ Hồng Liên Giáo, nhìn Lý Nguyệt Như vứt bỏ bọn hắn bỏ chạy, ngây ngốc tại chỗ?
Lúc đến, ngươi đã nói gì?
Sao hiện tại thấy tình thế không tốt, liền quay đầu bỏ chạy rồi?
Ngẫm lại đã cảm thấy nản lòng thoái chí, nhân gian này thật không đáng!
Cũng không đợi bọn hắn nghĩ nhiều.
Kiếm quang vạn trượng trên không trung đã rơi xuống.
Oanh!
Kiếm quang rơi xuống, khuấy động lên bụi bặm vạn trượng, dưới một kiếm này, chúng giáo đồ Hồng Liên Giáo căn bản không kịp phản ứng, đã thần hồn câu diệt!
Sau khi bụi bặm tan đi.
Một khe rãnh kéo dài mấy chục ngọn núi xuất hiện trước mắt.
Chân Vân Tử đứng ở đầu khe rãnh này, thần sắc có chút ngưng trọng nhìn phương hướng Lý Nguyệt Như thoát đi, tự lẩm bẩm: "Không ngờ là pháp bảo không gian Thiên Cực, chẳng lẽ sau lưng người này có một vị Thiên Tiên hay sao?"
"Hừ, Thiên Tiên thì đã sao, lão phu cũng có người trên Tiên Giới."
Chân Vân Tử hừ nhẹ một tiếng, phất tay áo rời đi.
Nhưng mà, ở cuối khe rãnh vạn trượng này.
Một người toàn thân giấu trong hắc bào đang đứng.
Người này không phải ai khác, chính là Quỷ Quân vừa mới dọn nhà tới.
Quỷ Quân giờ phút này, nhìn khe rãnh chỉ cách mình 0,01 cm, không khỏi toát mồ hôi lạnh.