Chương 143 - hối hận gặp nhau muộn
Hiện tại trong lòng gã chỉ có một ý nghĩ, đó là dọn nhà! Dọn nhà! Lại dọn nhà!
Vốn dĩ Quỷ Quân cho rằng chuyển đến nơi gần Đạo Thiên Tông, chỉ cần mình thành thành thật thật, là có thể chơi trò đèn dưới bóng tối.
Nhưng hiện tại xem ra, là mình đã suy nghĩ nhiều.
Động một chút là cường giả cấp Tiên giao thủ, như vậy làm sao có thể ở lại được?
Nói không chừng một ngày nào đó Quỷ Cực Tông mà mình hao hết tâm huyết sáng lập liền bị hủy trong dư âm một trận giao thủ của cường giả cấp Tiên.
"Lần này, ta nhất định phải dời đi thật xa!"
Trong lòng Quỷ Quân quyết định nghĩ.
Cùng lúc đó.
Ở một nơi hẻo lánh của Thanh Châu.
Một hư ảnh áo đỏ chật vật không chịu nổi từ trong hư không lảo đảo bay ra.
Sau khi rơi xuống đất, nhìn thấy được một tấm lụa đỏ che nửa khuôn mặt.
Người này chính là Lý Nguyệt Như đã chạy thoát khỏi tay Chân Vân Tử.
Lúc này sắc mặt của Lý Nguyệt Như khó coi vô cùng.
Không ngờ ở một Hạ Giới nho nhỏ, lại phải sử dụng bảo vật cấp Thiên sư phụ cho mình.
Đây đúng là thua thiệt lớn.
Càng nghĩ, nội tâm Lý Nguyệt Như lại càng khó chịu.
Hai mắt nàng âm trầm như nước: "Bản tọa đánh không lại lão Đạo Thiên Tông ngươi, còn đánh không lại Đạo Thiên Tông ngươi sao? Vân Cư sơn chủ đúng không, ở Hồn Sơn đúng không, chờ bản tọa tới tìm ngươi!"
Nhưng lúc này Lý Chu Quân đang nâng cốc ngôn hoan với Hạo Hoàng.
Hai người ăn uống linh đình, trò chuyện vui vẻ, lại có vài phần hối hận gặp nhau muộn.
Cho đến nửa đêm, uống cạn rượu, cá ăn xong.
Lúc này Lý Chu Quân mới đứng dậy cười nói với Hạo Hoàng: "Rượu này của Hạo Hoàng, có thể nói là tuyệt vị nhân gian, vào miệng kéo dài không dứt, khiến người ta dư vị vô cùng. Chẳng qua sắc trời đã tối, Lý mỗ cũng không quấy rầy Hạo Hoàng nhiều, ngày khác Lý mỗ lại mời Hạo Hoàng uống vài chén."
Lý Chu Quân cũng không thổi phồng rượu của Hạo Hoàng, bởi vì chỉ là uống rượu này, Lý Chu Quân đã hơi choáng váng đầu, đồng thời cảm nhận được linh lực trong cơ thể mình phun trào, có một chút dấu hiệu đột phá.
Hạo Hoàng nghe vậy, lộ vẻ mặt thưởng thức nhìn Lý Chu Quân, cười nói: "Ha ha ha, tửu lượng của Lý tiên sinh khá tốt, chẳng qua tiên sinh khách khí với lão phu. Canh cá của tiên sinh không phải tuyệt vị nhân gian sao? Lần sau lão phu lại uống canh cá do người khác làm, e là khó có thể nuốt xuống."
Hạo Hoàng dứt lời.
Lý Chu Quân và Hạo Hoàng nhìn nhau, tiếp đó là cười ha hả, như thể đã quen nhau nhiều năm.
Ứng San San bên cạnh thấy thế, cũng mỉm cười.
Có thể ở chung vui vẻ hòa thuận với lão gia nhà mình, vị Lý tiên sinh này không đơn giản.
Dù sao lão gia tự mình ủ rượu, ngoại trừ lão gia, cho dù là Chân Tiên cũng không uống nổi ba chén.
Nhưng vị tiên sinh này lại có thể cùng lão gia uống đến đêm khuya, rượu này cũng uống cạn mấy vò.
Từ điểm này có thể thấy, tu vi của Lý tiên sinh nhìn như bình thường này tuyệt đối ở Chân Tiên cảnh, vả lại phẩm cấp cũng không thấp.
Dù sao nếu là tu sĩ Độ Kiếp, chỉ sợ uống xong một chén sẽ ngã xuống đất không dậy nổi, toàn thân như liệt hỏa thiêu đốt.
Đừng hỏi làm sao Ứng San San biết được.
Bởi vì nàng đã từng nếm thử rượu của lão gia.
"San San, thay lão phu tiễn Lý tiên sinh một đoạn đường." Hạo Hoàng khẽ cười nói.
Nhưng bàn tay để sau lưng của lão lại hơi run rẩy.
Thầm nghĩ.
Tửu lượng của vị Lý tiên sinh này còn tốt hơn mình.
Nếu còn uống tiếp, e là lão phu sẽ bị rượu của mình làm cho gục xuống.
Đây có chắc chắn chỉ là Chân Tiên nhị phẩm không?
Trong lòng Hạo Hoàng tràn ngập nghi vấn.
"Vâng, lão gia." Ứng San San đồng ý.
Lý Chu Quân cũng không cự tuyệt.
Dù sao lúc này toàn thân hắn cũng có chút khó chịu.
Nếu không phải có thể chia năm năm với rượu này, hắn đã sớm bạo thể mà chết.
Cho nên nói uống rượu phải uống có chừng mực, không thể mê rượu!
"Hạo Hoàng dừng bước." Lý Chu Quân giẫm lên mây của Ứng San San, chắp tay cười nói với Hạo Hoàng.
Hạo Hoàng khẽ mỉm cười.
Đợi sau khi Lý Chu Quân và Ứng San San hoàn toàn rời đi, Hạo Hoàng không nói hai lời, ngón tay cắm vào yết hầu, vặn mặt sang bên cạnh: "Ọe..."
Thời gian trôi qua một lát.
Lý Chu Quân và Ứng San San cách Hồn Sơn cũng chỉ còn một nửa lộ trình.
Nhưng dị biến lại đột nhiên phát sinh.
Chỉ thấy trong hư không phía trước hai người bọn họ, xuất hiện một đóa Hồng Liên to lớn cản đường.
Hồng Liên đẹp đẽ, đỏ như máu, treo trên bầu trời đêm tựa như một vầng trăng máu.
Mà trên đóa hồng liên này, một nữ tử váy đỏ lắc lư đứng đó.
Nữ tử mặt mang lụa đỏ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lý Chu Quân, Ứng San San phía trước.
"Phía trước là người phương nào?"
Ứng San San chắn trước người Lý Chu Quân, nhìn nữ tử váy đỏ đứng trên huyết liên, ánh mắt lạnh lùng nói.