Tu Tiên Bất Bại, Chia Đều Vạn Vật (Dịch)

Chương 164 - Chương 164 - Nổ Tung

Chương 164 - nổ tung
Chương 164 - nổ tung

Nhoáng một cái lại ba ngày.

Cũng đã đến lúc Tử Vân Chân Nhân giảng đạo.

Lý Chu Quân cũng không quá quan tâm tới nội dung giảng đạo.

Chỉ muốn nhìn xem tình cảnh phi thăng là như thế nào.

Hiện tại là sáng sớm.

Khi Lý Chu Quân là người đầu tiên đi ra khỏi cửa lớn quán trọ, hắn thấy rất nhiều tu sĩ từ hai bên phía sau mình và từ các quán trọ khác ùa ra, vội vàng trèo lên Tử Vân Sơn.

Nếu không phải Tử Vân Chân Nhân từng nói ba cấm lệnh không được ngự không, không được ban đêm lên núi, không được phát sinh chém giết.

Không hề nghi ngờ, bọn họ tuyệt đối sẽ liều mạng lên núi, ngươi chết ta sống chỉ vì cướp đoạt một vị trí tốt.

Mà Lý Chu Quân lại không chút hoang mang đi theo đám người về phía trước.

Đúng lúc này.

Một luồng uy áp khủng bố hàng lâm từ không trung.

Đông đảo tu sĩ nhao nhao biến sắc, ngẩng đầu nhìn lại, đó là một vị lão giả mặc áo bào trắng.

Theo lão giả áo bào trắng xuất hiện, trên Tử Vân Sơn truyền đến một tiếng cười sang sảng của lão giả: "Ha ha ha, Hạo Hoàng, cuối cùng lão phu cũng chờ được ngươi!"

"Đúng vậy, từ biệt vạn năm, khi gặp lại, ngươi đã chuẩn bị phi thăng Tiên Giới."

Hạo Hoàng nhìn lão giả áo tím đột nhiên xuất hiện trước mắt, cười ha hả nói.

"Vị kia là Sơn Thần Hạo Hoàng của Thanh Châu sao?"

"Không ngờ chúng ta có thể tận mắt thấy chân dung hai vị thượng tiên, có thể nói đời này không tiếc!"

Chúng tu sĩ nhìn hai đạo thân ảnh đứng trên hư không chuyện trò vui vẻ kia, đều là cảm khái ở trong lòng.

Nếu không phải Tử Vân Chân Nhân sắp phi thăng, truyền đạo cho chúng sinh.

Chỉ sợ dù bọn họ có dốc hết sức cả đời cũng không thể tiếp xúc với loại tồn tại cấp bậc tiên nhân này.

"Ồ, Lý tiên sinh, ngươi vẫn khiêm tốn như vậy."

Lúc này, Hạo Hoàng nhìn thấy Lý Chu Quân giấu trong đám người, không kìm được cười ha ha nói.

Không có cách nào, khí chất tiêu sái siêu thoát phàm tục trên người Lý Chu Quân, rất khó khiến người ta không chú ý tới hắn.

"Hạo Hoàng nói đùa, Lý mỗ cũng chỉ là khách theo chủ thôi."

Lý Chu Quân cười nói, thấy bị Hạo Hoàng nhận ra, Lý Chu Quân cũng không còn né tránh nữa, thân hình nhoáng lên một cái, đã xuất hiện ở trước mặt Tử Vân Chân Nhân.

Lý Chu Quân chắp tay về phía Tử Vân Chân Nhân, cười nói: "Lý mỗ ra mắt Tử Vân Chân Nhân, từ lúc nghe Hạo Hoàng nói Chân Nhân muốn truyền đạo cho chúng sinh, Lý mỗ bội phục."

"Vị này là Đại Tông Sư Linh Trận Lý tiên sinh, bạn vong niên của lão phu." Hạo Hoàng cười tủm tỉm giới thiệu.

"Ha ha ha, bậc Đại Tông Sư Linh Trận như Lý tiên sinh, có thể tới dự buổi giảng đạo của Tử Vân, bần đạo vinh hạnh đến cực điểm." Tử Vân Chân Nhân nghe vậy, chắp tay đáp lễ với Lý Chu Quân, cười nói: "Tiên sinh và Hạo Hoàng là bạn vong niên, không nên khách khí với ta mới phải."

Ba người chuyện trò vui vẻ.

Chúng tu sĩ phía dưới lại nổ tung.

Đại Tông Sư Linh Trận?

Lại xuất hiện một vị Chân Tiên?!

Ba vị Chân Tiên hiện thân trước mặt đông đảo tu sĩ!

Điều này đủ để ghi vào sử sách Nam Châu!

Cùng lúc đó.

Trong đám người.

Ngọc Hương nhìn Lý Chu Quân lăng không, sắc mặt lập tức trắng bệch. Thanh niên này nhìn như ngoại trừ tướng mạo đẹp mắt, những nơi khác đều vô cùng bình thường, vậy mà là một vị Chân Tiên đắc đạo?!

Càng nghĩ, Ngọc Hương càng muốn nhanh chóng tìm một cái lỗ để chui vào.

Dù sao lúc ấy, nàng cũng không biết ngượng khi lớn tiếng nói với vị Chân Tiên này...

Cũng may vị Chân Tiên này không để mình ở trong lòng, nếu không e là ngay cả chết cũng không biết chết như thế nào...

Ngọc Hương giờ phút này, phía sau lưng đã chảy đầy mồ hôi lạnh.

"Không ngờ vị này cũng là một vị Chân Tiên..."

Lục Ôn Thư nhìn Lý Chu Quân trò chuyện hăng say với hai người Hạo Hoàng, Tử Vân Chân Quân, lập tức cười khổ.

Đáng tiếc, lúc trước hắn không nắm chặt cơ hội.

Nếu lúc ấy có thể biểu hiện tốt hơn một chút, nói không chừng vị Chân Tiên này có thể ban thưởng tiên duyên cũng không chừng.

Cùng lúc đó.

Tử Vân Chân Nhân cười nói với Hạo Hoàng và Lý Chu Quân: "Hai vị, mời."

"Mời." Hai người Lý Chu Quân và Hạo Hoàng cùng cười nói.

Sau đó, Lý Chu Quân đi theo Tử Vân Chân Nhân lên đỉnh Tử Vân Sơn.

Đỉnh núi có một bình nguyên khoáng đạt.

"Điều kiện của bần đạo có chút đơn sơ, hai vị đừng ghét bỏ." Tử Vân Chân Nhân cười khổ một tiếng nói với Hạo Hoàng, Lý Chu Quân.

"Tử Vân huynh không cần để ý tới hai người chúng ta, ta và Lý tiên sinh ở bên cạnh quan sát là được." Hạo Hoàng cười nói.

"Hạo Hoàng nói rất đúng." Lý Chu Quân cười nói.

"Đa tạ." Tử Vân Chân Nhân chắp tay nói với Lý Chu Quân và Hạo Hoàng.

Sau đó, Tử Vân Chân Nhân đi tới rìa đỉnh núi. Ngay sau đó, pháp tắc Chân Tiên quanh quẩn khắp người. Một hư ảnh hình người màu tím cao tới vạn trượng hiện lên trước đỉnh núi.
Bình Luận (0)
Comment