Tu Tiên Bất Bại, Chia Đều Vạn Vật (Dịch)

Chương 165 - Chương 165 - Chân Tiên Chi Đạo

Chương 165 - Chân Tiên chi đạo
Chương 165 - Chân Tiên chi đạo

Cả toà Tử Vân Sơn cũng chỉ mới khó khăn lắm đạt tới đầu gối hư ảnh.

Cùng lúc đó, Tử Vân Chân Nhân cũng hòa làm một thể với Pháp Thiên Tượng Địa, khống chế Pháp Thiên Tượng Địa, ngồi xếp bằng trên mặt đất.

Dù vậy, Pháp Thiên Tượng Địa của Tử Vân Chân Nhân cũng cao hơn một đoạn so với cả tòa Tử Vân Sơn.

"Không ngờ trong vạn năm, lão gia hỏa Tử Vân này lại đột phá một phẩm, đạt tới cảnh giới Chân Tiên ngũ phẩm. Thảo nào lão muốn phi thăng lên Tiên Giới. Dù sao từ ngũ phẩm đến lục phẩm là biến hóa về chất, lôi kiếp cũng càng hung mãnh hơn. Chẳng qua lão có thể ở Hạ Giới tu luyện tới Chân Tiên ngũ phẩm, mặc dù không trải qua kim quang tẩy lễ, dựa vào lực lượng bản thân đánh vỡ hàng rào phi thăng Tiên Giới vẫn sẽ được các đại tông môn Tiên Giới tranh đoạt."

Hạo Hoàng nhìn Pháp Thiên Tượng Địa to lớn kia, vẻ mặt cảm khái nói.

Lý Chu Quân chỉ là tu sĩ Hợp Thể cảnh, kiến thức về cảnh giới Chân Tiên cũng nửa vời, cho nên chỉ phối hợp gật gật đầu.

Lúc này Hạo Hoàng quay đầu cười nói với Lý Chu Quân: "Lý tiên sinh, ngươi cùng là Chân Tiên ngũ phẩm lại không có thần chức trong người, lấy thiên phú của ngươi, muốn ở Hạ Giới tu luyện tới lục phẩm cũng không khó, chỉ là lôi kiếp lại hung hiểm vạn phần. Lão phu đề nghị, vẫn nên nhanh chóng phi thăng Tiên Giới mới tốt, nếu không lão phu thiếu mất một người bạn vong niên, tất sẽ đau lòng nhức óc."

"Hẳn là sắp rồi." Lý Chu Quân cười nói.

Hắn cũng muốn phi thăng Tiên Giới, đi Tiên Giới trong truyền thuyết nhìn thử xem, nhưng hiện tại hắn chỉ mới Hợp Thể cảnh mà thôi...

"Đúng rồi, San San nha đầu đâu?" Lý Chu Quân hỏi.

"Nha đầu kia à, sắp đột phá thành công rồi, hiện tại đang bế quan." Hạo Hoàng cười tủm tỉm nói.

"Thì ra là thế." Lý Chu Quân hiểu rõ.

Cùng lúc đó.

Các tu sĩ leo núi đến giữa sườn núi, đã sớm bị Pháp Thiên Tượng Địa cao tới vạn trượng, tựa như Thiên Tôn giáng thế kia, làm cho khiếp sợ không khép miệng được.

"Đây là Pháp Thiên Tượng Địa cấp Chân Tiên sao? Chỉ sợ lực lượng một ngón tay, liền có thể phá hủy trăm ngọn núi..."

Chúng tu sĩ ngẩng đầu nhìn Pháp Thiên Tượng Địa che khuất bầu trời kia, cổ họng không nhịn được, nuốt nước miếng ừng ực.

Cùng lúc đó, bọn họ cũng càng thêm ra sức lao lên trên núi, chỉ vì chiếm cứ vị trí gần phía trước chút.

Sau một lát.

Cả toà Tử Vân Sơn, thậm chí ngay cả dãy núi gần Tử Vân Sơn, phóng tầm mắt nhìn tới đều là vô số sinh linh.

Trong đó không chỉ có Nhân tộc, còn có cả Yêu tộc.

Thậm chí có một số Yêu tộc còn chưa hóa hình, cũng ngồi trên mặt đất giống như con người, nhìn lên đạo Pháp Thiên Tượng Địa cao tới vạn trượng kia.

Cho dù là cừu hay sói, mèo hay chuột, các chủng tộc thiên địch cũng hài hòa ngồi cạnh nhau.

Không chỉ có thế, trong hư không bên ngoài Tử Vân Sơn, cũng có rất nhiều đại tu sĩ Độ Kiếp, Hợp Thể, Phản Hư ngồi xếp bằng.

Tuy nói trên Tử Vân Sơn không thể ngự không, nhưng nhưng bọn họ vẫn có thể chọn phương án thứ hai là nghe thuyết pháp ở bên ngoài Tử Vân Sơn, hiệu quả cũng như nhau, đồng dạng cũng có thể chiêm ngưỡng tôn dung Chân Tiên, nghe Chân Tiên giảng đạo.

"Cảnh tượng như vậy, chỉ sợ ngoại trừ những tu sĩ Nam Châu bế quan kia, đều đã tới Tử Vân Sơn." Hạo Hoàng nhìn lướt qua sinh linh tụ tập, khẽ cười nói.

Lực hiệu triệu của Chân Tiên, chính là cường đại như thế.

"Đúng vậy, cảnh tượng đồ sộ như vậy, Lý mỗ cũng là lần đầu tiên trong đời thấy." Lý Chu Quân đồng ý gật đầu nói.

"Chân Tiên chi đạo..."

Ngay khi Lý Chu Quân, Hạo Hoàng nói chuyện với nhau, Tử Vân Chân Nhân dùng Pháp Thiên Tượng Địa, phát ra từng đợt âm thanh tựa như tiếng chuông nổ, vang vọng trong lòng chúng sinh linh.

Chúng sinh linh tụ tập ở Tử Vân Sơn đều ổn định lại tinh thần, đắm chìm trong đó.

Theo Tử Vân Chân Nhân dần dần bước vào trạng thái tốt hơn, chỉ thấy chân trời dâng lên ráng tím, mặt đất tuôn ra sen vàng, Tử Vân Sơn giờ phút này giống như tiên cảnh.

Lý Chu Quân thấy thế, cũng tĩnh tâm lại, bắt đầu lắng nghe Tử Vân Chân Nhân giảng đạo.

Hạo Hoàng thấy thế khẽ mỉm cười, không mở miệng quấy rầy, mà phóng thần thức ra ngoài, tuần du bốn phía, đề phòng hạng người xảo trá nhân cơ hội này đánh lén.

Thời gian nhoáng một cái đã qua ba ngày.

Giọng nói của Tử Vân Đạo Nhân chậm rãi rơi xuống.

Nhưng âm thanh kia phảng phất như dư âm vờn quanh, thật lâu không dứt.

Chúng sinh tụ tập trên Tử Vân Sơn cũng chìm đắm trong đó, không tỉnh lại.

Chẳng qua lúc này Lý Chu Quân đã tỉnh lại trước, dù sao đối với Chân Tiên chi cảnh, hắn đã sớm có cảm ngộ thể nghiệm của riêng mình.

"Ha ha, Lý tiên sinh, sao rồi?" Hạo Hoàng thấy Lý Chu Quân tỉnh táo lại, cười tủm tỉm hỏi.

"Rất có cảm ngộ." Lý Chu Quân khẽ cười nói.

"Không tồi không tồi." Hạo Hoàng tán thưởng.
Bình Luận (0)
Comment