Chương 188 - lạt mềm buộc chặt
"Đúng vậy, phỏng chừng hai vuh đệ tử đời thứ hai của Đạo Thiên Tông kia đã phi thăng Tiên Giới từ lâu." Ngao Vũ gật đầu nói.
Ở nơi gã ngồi, cách Đạo Thiên Tông cũng không gần, dù sao gã cũng không dám đánh cược, hai lão quái vật Đạo Thiên Tông kia có còn sống hay không.
"Ngao Vũ, ngươi xác định ngươi không lừa gạt chúng ta?"
Mấy lão quái vật, hiển nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng lời Ngao Vũ nói.
Dù sao đừng nhìn hiện tại bọn hắn ở chung coi như không tệ.
Nhưng nếu có cơ hội, tuyệt đối sẽ đẩy đối phương vào chỗ chết.
Dù sao có thể tu luyện tới Chân Tiên thượng thừa, bảo vật trên người tuyệt đối sẽ không ít.
Cho dù không có bảo vật, cũng có thể thôn phệ huyết nhục của đối phương, đạt được hiệu quả đề cao tu vi.
Trong lòng Ngao Vũ tự nhiên rõ ràng, những lão bất tử này sẽ không tin tưởng mình, nhưng gã đã sớm nghĩ kỹ đối sách.
Nếu những lão quái vật này phái thân tín của mình đến Thanh Châu kiểm tra, vậy gã sẽ mai phục, chặn đường thân tín của bọn hắn, dùng hết tất cả thủ đoạn uy bức lợi dụ, kéo đám thân tín này về bên phía mình.
Nếu như bọn hắn dùng phân thân đi kiểm tra, vậy liền trực tiếp diệt, đẩy lên trên đầu Vân Cư sơn chủ là được.
Thoạt nhìn, mọi thứ đều không chê vào đâu được.
Trong lòng Ngao Vũ đắc ý, một đám lão bất tử cũng dám vọng tưởng tính toán bản tọa?
"Hừ, vì sao bản tọa phải lừa gạt đám lão bất tử các ngươi, tin hay không thì tùy, nếu không có việc gì khác thì mau cút đi, đừng tới quấy rầy bản tọa nữa." Ngao Vũ hừ lạnh một tiếng, dùng chiêu lạt mềm buộc chặt.
Trong lòng gã biết, những lão quái vật này tuyệt đối sẽ không nhịn được mà phái người đi Thanh Châu tra xét. Dù sao Đạo Thiên Tông trên Thanh Châu đã sinh ra không ít Chân Tiên, nói không chừng bên trong còn có chí bảo gì đó.
Mà một đám lão quái vật trong biển, thấy Ngao Vũ không khách khí với đám người mình như thế, trong lòng tự nhiên tức giận. Nhưng bọn hắn đều là hạng người lòng dạ thâm sâu, không cần vì một chút mặt mũi mà đi tìm người đánh nhau.
Dù sao không có bất kỳ lợi ích, đánh thua mất mạng, đánh thắng trọng thương, lại bị người khác vây công, cũng chạy không khỏi một mạng ô hô, như vậy quá không đáng, chỉ có sinh mệnh, tu vi mới là quan trọng nhất.
Nghĩ đến đây, các lão quái vật không so đo với Ngao Vũ nữa, thần thức đều lui đi.
Sau khi an tĩnh lại.
Trên mặt Ngao Vũ vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, trở về Long Cung của mình. Thẳng đến khi một đường đi vào mật thất gã bế quan tu luyện, lúc này gã mới thoải mái cười ha hả.
...
Trời tờ mờ sáng.
Trên đường đi tới Đạo Thiên Tông.
"Một chưởng kia, có vẻ như là Chân Tiên thất phẩm."
Mộ Dung Tuyết hồi tưởng lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Không biết vì sao, Mộ Dung Tuyết đã chết lặng khi Lý Chu Quân có thể đỡ được một chưởng của Chân Tiên thất phẩm.
Mỗi lần cho rằng hắn đã đến cực hạn, kết quả đều không phải.
Chỉ sợ có một ngày có người nói, tên gia hỏa này đã giao thủ với Tiên Quân, nàng cũng dám tin tưởng.
"Có thể là vậy." Lý Chu Quân cười nói.
Thấy Lý Chu Quân không muốn thảo luận về vấn đề này, Mộ Dung Tuyết cũng dời đề tài: "Lần trước khi ngươi đi, Chân Vân Thái Thượng đến tìm ngươi."
"Chân Vân Thái Thượng? Là ai?" Lý Chu Quân hơi nghi hoặc một chút, sau khi suy tư một hồi, lúc này mới phản ứng lại, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Chẳng lẽ là lão sơn chủ đời trước Vân Cư Sơn chúng ta?"
"Đúng vậy." Mộ Dung Tuyết gật đầu nói.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã về tới Đạo Thiên Tông.
"Đệ tử bái kiến hai vị sơn chủ!"
Nơi hai người Lý Chu Quân và Mộ Dung Tuyết đi ngang qua, đệ tử đều dùng ánh mắt kính nể nhìn Lý Chu Quân.
Dù sao gần đây truyền thuyết về vị Vân Cư sơn chủ này có thể nói là tầng tầng lớp lớp.
Thậm chí không ít đệ tử, đều coi Vân Cư sơn chủ là hình mẫu để noi theo.
Trừ cái đó ra, trên đường đi không ít nữ đệ tử trông thấy Lý Chu Quân mặc một bộ thanh sam phiêu dật, tâm thần nhộn nhạo, cái gọi là công tử vô song thế gian, hẳn là nói vị Vân Cư sơn chủ phong hoa tuyệt đại này?
Lý Chu Quân cũng không tỏ vẻ gì với những đệ tử này, đều cười tủm tỉm gật đầu.
Nhưng rất nhanh, Lý Chu Quân phát hiện ra một hiện tượng kỳ quái. Hắn quay đầu hỏi Mộ Dung Tuyết: "Vì sao trên đường đi, ngoại trừ hai người chúng ta, không phát hiện ra được khí tức của bất kỳ vị sơn chủ nào?"
"Bọn họ đều đang bế quan."
Mộ Dung Tuyết nói.
Trong lòng nàng có chút bất đắc dĩ, còn không phải do ngươi, khiến chúng sơn chủ luôn cao cao tại thượng chịu đả kích. Trên miệng mỗi người nói muốn vân du hít thở không khí, trên thực tế đều đang bế quan tu luyện.
"Được được." Lý Chu Quân gật gật đầu.
Hai người trò chuyện một hồi, cũng đã đến ngã ba.