Tu Tiên Bất Bại, Chia Đều Vạn Vật (Dịch)

Chương 216 - Chương 216 - Phan Vĩnh Ngôn

Chương 216 - Phan Vĩnh Ngôn
Chương 216 - Phan Vĩnh Ngôn

Ở một bên khác, Lý Chu Quân đang bước đi dưới ánh trăng, hướng về nơi đệ tử của mình - Giang Tiêu Bạch đang ở.

Xem vị trí, có vẻ như ở biên cảnh Thanh Châu, gần vị trí hải vực Thanh Châu.

"Tiểu tử thối này, lần trước sau khi vào Quan Hải bí cảnh, ngươi vẫn luôn ở lại biên cảnh sao?" Lý Chu Quân cười mắng một tiếng, nhấc chân tiếp tục đi về phía đó.

...

Dưới ánh trăng.

Trong một mảnh rừng rậm rạp.

Thân hình Giang Tiêu Bạch tựa như du long xuyên thẳng qua.

Ở sau lưng hắn, còn có một đôi thanh niên nam nữ, khuôn mặt mang vẻ chế giễu, như đang dạo chơi thong thả đuổi theo Giang Tiêu Bạch.

"Tiểu tử, ngươi chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ mà thôi, ngươi cảm thấy mình có thể thoát khỏi tay hai tu sĩ Trúc Cơ viên mãn sao?" Nam tu sĩ trẻ tuổi kia cười khẩy nói.

Giang Tiêu Bạch nghe vậy, không nói gì, tiếp tục chạy về phía trước.

Tuy bị hai tu sĩ Trúc Cơ viên mãn đuổi theo, nhưng Giang Tiêu Bạch cũng không hoảng hốt.

Bởi vì hắn hoàn toàn nắm chắc có thể giải quyết được đôi thanh niên nam nữ này.

Chỉ là không thể động thủ ở phụ cận Lăng Định Thành.

Bởi vì hắn nhận ra nam tu sĩ kia, là tiểu công tử Phan gia Lăng Định Thành, Phan Vĩnh Ngôn.

Còn có nữ tu sĩ kia, là cháu gái ruột của một vị trưởng lão Liệt Viêm Tông, Đinh Xuân Trúc.

Nguyên nhân Giang Tiêu Bạch quen biết hai người thật ra cũng rất đơn giản.

Đó là khi hai người này huênh hoang đi trên đường phố Lăng Định Thành, hắn nghe thấy tu sĩ phụ cận đang thảo luận về hai người.

Mà nguyên nhân hai người Phan Vĩnh Ngôn, Đinh Xuân Trúc đuổi theo hắn, chính là ở ngoài Lăng Định Thành, có một chỗ tọa hóa của tu sĩ Nguyên Anh.

Giang Tiêu Bạch giành trước một bước, lấy được cơ duyên trong đó, hơn nữa trong đó còn có một viên đan dược, tên là Linh Hỏa Đan, có thể phụ trợ tu sĩ Trúc Cơ cảnh ngưng tụ Kim Đan hoàn mỹ, lại không có tác dụng sau này.

Mà một màn Giang Tiêu Bạch thu Linh Hỏa Đan, vừa lúc bị Phan Vĩnh Ngôn, Đinh Xuân Trúc bắt gặp.

Giang Tiêu Bạch thừa dịp hai người ngây người tông cửa thoát đi, liền phát sinh một màn hiện tại.

Rốt cục.

Giang Tiêu Bạch đi tới bên hồ, thấy đã cách Lăng Định Thành một đoạn, liền dừng bước.

"Chạy cũng giỏi đấy, sao bây giờ không chạy nữa? Đừng nói ngươi, một tu sĩ Trúc Cơ lại sợ nước đấy nhé, vậy đúng là làm trò cười cho thiên hạ rồi."

Phan Vĩnh Ngôn đuổi theo phía sau, thấy Giang Tiêu Bạch đứng bên hồ, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ châm biếm.

Đinh Xuân Trúc lặng lẽ đứng bên cạnh Phan Vĩnh Ngôn, khuôn mặt hẹp dài, ánh mắt lạnh lùng nhìn Giang Tiêu Bạch.

Tên tiểu tử này thật sự biết chạy, đừng nhìn hai người bọn họ vừa rồi nhàn nhã dạo bước, trên thực tế thật sự có chút đuổi không kịp, bởi vì mỗi lần sắp đuổi kịp, tên tiểu tử này lại giống như được tiếp thêm năng lượng, tốc độ lại nhanh thêm vài phần.

"Không chạy nữa." Lúc này Giang Tiêu Bạch lắc đầu nói.

"Xem ra ngươi đã biết quay đầu, giao hết bảo vật lấy được trong chỗ Hư Viêm Đạo Nhân tọa hóa ra đây, có thể để ngươi chết nhẹ nhàng hơn một chút." Phan Vĩnh Ngôn cười lạnh nói.

Tuy nói Phan gia gia đại nghiệp đại, nhưng đan dược có thể trợ giúp tu sĩ ngưng tụ Kim Đan hoàn mỹ cũng không nhiều, hơn nữa tuyệt đối không tới phiên gã. Dù sao thiên phú tu hành của gã cũng không được tốt lắm, gia tộc không thể cho một người có thiên phú tu hành kém như gã, cho dù phụ thân gã là gia chủ.

Nhưng lần này tranh Linh Hỏa Đan cũng không phải vì bản thân gã, bởi vì gã là thuộc tính Mộc linh căn, gã không dùng được Linh Hỏa Đan.

Đoạt Linh Hỏa Đan cũng là vì lấy lòng Đinh Xuân Trúc bên cạnh, bởi vì Đinh Xuân Trúc là thuộc tính Hỏa linh căn cực phẩm.

Về phần vì sao không buông tha cho Giang Tiêu Bạch, nguyên nhân kỳ thật rất đơn giản.

Mình đoạt cơ duyên của gia hỏa này, không giết hắn, trảm thảo trừ căn, chẳng lẽ chờ hắn tu luyện thành công, trở về trả thù sao?

"Ha ha, chỉ bằng vào thân pháp của hai người các ngươi, các ngươi tưởng rằng có thể đuổi kịp ta sao?" Lúc này, trên mặt Giang Tiêu Bạch lộ ra vẻ trào phúng.

"Nghe ý này của ngươi, là cảm thấy một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ như ngươi có thể vững vàng hạ được hai Trúc Cơ cảnh viên mãn chúng ta sao?" Lúc này Đinh Xuân Trúc mới lên tiếng, tuy giọng nói ngọt ngào như chim hoàng yến, nhưng lại có chút chói tai khó hiểu.

"Ngươi đoán xem." Giang Tiêu Bạch nhếch miệng cười một tiếng.

"Xuân Trúc, ngươi chờ xem ta thu thập tên tiểu tử này như thế nào." Phan Vĩnh Ngôn hừ lạnh một tiếng.

"Được." Đinh Xuân Trúc gật đầu, Phan Vĩnh Ngôn tuy là phế vật, nhưng không đến mức không bắt được một tiểu tử Trúc Cơ hậu kỳ.

"Chết đi!" Phan Vĩnh Ngôn cũng không nói nhảm với Giang Tiêu Bạch, nổi giận quát lên một tiếng, tay áo vung lên, lập tức mấy sợi dây leo nổ bắn ra từ ống tay áo gã, tựa như dây leo, cuốn về phía Giang Tiêu Bạch.
Bình Luận (0)
Comment