Tu Tiên Bất Bại, Chia Đều Vạn Vật (Dịch)

Chương 217 - Chương 217 - Mơ Đi!

Chương 217 - Mơ đi!
Chương 217 - Mơ đi!

"Hừ!" Giang Tiêu Bạch hừ lạnh một tiếng, vận chuyển pháp lực toàn thân, chỉ thấy hai tay hắn bốc lên hỏa diễm, trực tiếp chộp tới dây leo cuốn tới.

"Muốn chết!" Thấy Giang Tiêu Bạch xem thường mình như thế, Phan Vĩnh Ngôn lập tức nổi trận lôi đình, một Trúc Cơ hậu kỳ dám đón đỡ thần thông của Trúc Cơ viên mãn, tên tiểu tử này thật hung hăng càn quấy!

Nhưng ngay sau đó, Phan Vĩnh Ngôn không thể tưởng tượng nổi trợn to hai mắt.

Chỉ thấy Giang Tiêu Bạch kêu lên một tiếng đau đớn, vậy mà vững vàng nắm những dây leo kia trong tay, theo liệt diễm thiêu đốt trên tay, trực tiếp theo dây leo một đường đốt đi, thẳng đến bản thân Phan Vĩnh Ngôn gã.

"Sao tên tiểu tử này lại mạnh như vậy?" Phan Vĩnh Ngôn thấy thế, lập tức quá sợ hãi, vội vàng chặt đứt pháp lực.

Dây leo bay ra từ ống tay áo cũng thuận thế đứt rời, ngọn lửa chỉ đốt được tới chỗ dây leo đứt gãy.

Phan Vĩnh Ngôn nghĩ mà sợ vô cùng, nếu chậm nửa nhịp nữa, chỉ sợ ngọn lửa này sẽ đốt tới trên người mình!

"Muốn chết!" Ngay sau đó, Phan Vĩnh Ngôn nổi giận, tên tiểu tử này hại mình mất mặt trước mặt Đinh Xuân Trúc, không giết hắn thì khó có thể hả giận!

Chỉ thấy hai tay Phan Vĩnh Ngôn bấm niệm pháp quyết, sau đó vung tay áo lên, trong chốc lát, từng cây gai gỗ gào thét ra từ trong ống tay áo của gã, phô thiên cái địa bao phủ Giang Tiêu Bạch.

"Ha ha..." Khóe miệng Giang Tiêu Bạch nhếch lên, lắc đầu, trên ngón tay hắn mang theo một pháp giới cường đại.

Pháp giới này là hắn nhặt được lúc nhặt rác trong Quan Hải bí cảnh, không chỉ có thể trữ vật, tu sĩ khu động pháp giới xong còn có thể thi triển thần thông, uy lực phóng đại thêm mấy lần, chỉ có điều chỉ có thể liên tục sử dụng hai lần, sau hai lần pháp giới cần phải dùng một lượng lớn linh thạch, bổ sung linh lực cho pháp giới.

Trong lúc suy nghĩ, Giang Tiêu Bạch khu động ngón giữa mang theo pháp giới, song chưởng chắp tay, pháp giới hơi tỏa sáng phát nhiệt. Ngay sau đó hắn lấy tay làm đao, mạnh mẽ bổ xuống mặt đất.

Chỉ một thoáng, một đạo đao quang liệt diễm dựng đứng, mang theo sức mạnh hủy diệt, phá vỡ mặt đất, lao thẳng về phía Phan Vĩnh Ngôn. Trong khi đó, nhiệt độ cao từ ánh đao đã thiêu rụi mọi gai gỗ đang lao tới, tiếp tục lao về phía Phan Vĩnh Ngôn.

"Sao có thể?!" Phan Vĩnh Ngôn há to miệng, sau khi kịp phản ứng, vội vàng tế ra một tấm chắn phủ kín pháp văn, tấm chắn này chính là thủ đoạn bảo mệnh gia tộc ban cho gã, đủ để ngăn cản một kích của cường giả Kim Đan!

Oanh! Một tiếng nổ vang thật lớn.

Ánh đao bổ vào trên tấm chắn của Phan Vĩnh Ngôn, ngay sau đó tấm chắn và Phan Vĩnh Ngôn đều bay ngược ra ngoài, nặng nề ngã trên mặt đất.

Giang Tiêu Bạch thấy thế, bước nhanh đến bên cạnh tấm chắn, thu tấm chắn vào trong pháp giới.

Tấm chắn này có thể đỡ được uy lực thần thông của mình khi được pháp giới phóng đại mấy lần, chắc chắn không phải vật phàm!

"Ngươi!" Phan Vĩnh Ngôn đang té trên mặt đất hộc máu thấy một màn này, lại phun thêm một ngụm máu, mẹ nó, lão tử còn chưa chết đâu!

"Phế vật!" Đinh Xuân Trúc lộ vẻ mặt ghét bỏ liếc nhìn Phan Vĩnh Ngôn ngã trên mặt đất ôm ngực không ngừng nôn ra máu, trong mắt đầy vẻ khinh miệt.

Trúc Cơ viên mãn, không ngờ lại không bắt được một tiểu tử Trúc Cơ hậu kỳ.

Chỉ với thực lực này mà cũng muốn theo đuổi ta sao?

Mơ đi!

Dù gả cho chó cũng sẽ không gả cho ngươi!

Nghĩ xong, trong tay Đinh Xuân Trúc xuất hiện một thanh loan đao, thân hình như quỷ mị, trong nháy mắt xuất hiện sau lưng Giang Tiêu Bạch. Loan đao trong tay nàng giơ lên cao, trực tiếp bổ về phía cổ Giang Tiêu Bạch.

Một đao này nếu bổ trúng, đầu của Giang Tiêu Bạch sẽ không nghi ngờ gì mà bay lên không trung!

"Chỉ biết đánh lén sau lưng sao?" Giang Tiêu Bạch hừ lạnh một tiếng, song chưởng vận khởi linh lực, không chút do dự khu động pháp giới, trùng điệp vỗ về phía sau.

Ầm! Một tiếng nổ nặng nề vang lên.

Ngay sau đó, Đinh Xuân Trúc với vẻ mặt ngạo nghễ, cảm nhận được cự lực truyền đến từ trên thân đao, không thể tin nổi mở to hai mắt nhìn.

Sau một khắc, dưới sự trùng kích của cỗ lực lượng khổng lồ này, nàng phun máu tươi, cả người lẫn đao cùng bay ngược ra ngoài.

Bịch! Đinh Xuân Trúc nặng nề ngã xuống đất, đao cũng rơi ở một bên.

Ánh mắt của Giang Tiêu Bạch cũng theo đó rơi vào trên đao của Đinh Xuân Trúc.

Đao này toàn thân trắng như tuyết, chuôi đao làm từ lưu ly đỏ rực, tay cầm được chế tác thành hình một con phượng hoàng dang cánh, trông rất phi phàm.

Giang Tiêu Bạch không chút khách khí nạp đao làm của riêng, đồng thời còn không quên nhếch miệng cười nói với Đinh Xuân Trúc: "Ngươi vẫn đứng đó nhìn, còn tưởng ngươi rất lợi hại, kết quả ngay cả tên Phan Vĩnh Ngôn này cũng không bằng, tốt xấu Phan Vĩnh Ngôn còn có thể đánh với ta mấy chiêu, mà ngươi ngay cả một chiêu của ta cũng không đỡ nổi."
Bình Luận (0)
Comment