Chương 241 - Thấy sắc quên đồ
Lý Chu Quân cười nói: "Vi sư còn ở đây, các ngươi khóc cái gì?"
"Một trăm năm rồi đó sư phụ!" Tô Nam bĩu môi nói.
Động tác này, không biết đã bao nhiêu năm nàng chưa từng làm, nhưng khi đối mặt với sư phụ, nàng dường như đã tháo bỏ lớp ngụy trang ngày xưa, vẫn giống như cô bé ngày xưa.
"Một trăm năm mà thôi, ừm, Hư Tiên cảnh, mặc dù kém vi sư năm đó một chút, nhưng cũng không tệ." Lý Chu Quân nhìn tu vi cảnh giới của hai tiểu nha đầu, hài lòng gật đầu nói.
"Sư phụ, chúng ta không có thiên phú biến thái như ngươi." Lỗ Thao Ngưng bất đắc dĩ nói.
"Đúng vậy." Tô Nam đồng ý gật đầu: "Hơn nữa ta và sư muội có thể đạt đến Hư Tiên cảnh, vẫn là nhờ có Mộ Dung tông chủ. Là nàng đã cho ta và sư muội ăn hai viên Kim Linh Đan cực kỳ quý giá, vì vậy chúng ta mới có thể nhanh chóng đạt đến Hư Tiên cảnh như vậy, nếu không hiện tại có lẽ ta và sư muội chỉ mới đạt đến Nguyên Anh cảnh."
"Bây giờ tông chủ là Mộ Dung sơn chủ?"
Lý Chu Quân kinh ngạc nói, sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười khổ, nha đầu Mộ Dung Tuyết này...
"Đúng vậy." Lúc này Tô Nam gật đầu nói, sau đó trên mặt nàng lộ ra nụ cười chế nhạo: "Sư phụ, có thể nhìn ra, Mộ Dung tông chủ thật sự thích ngươi, không bằng hai người các ngươi hãy kết hôn đi..."
Lý Chu Quân trợn trắng mắt liếc nhìn Tô Nam, nói: "Vi sư đi tìm Mộ Dung tông chủ tâm sự."
"Vâng sư phụ!"
Tô Nam phất phất tay, dường như nghĩ đến điều gì: "Đúng rồi sư phụ, tượng đá trên đỉnh Vân Cư Sơn, ngươi thấy sao? Đó là ta và sư muội tham gia toàn bộ quá trình nha!"
"Cũng không tệ lắm." Lý Chu Quân cười nói, sau đó xoay người bước vào trong hư không.
"Thấy sắc quên đồ, vị sư phụ này." Tô Nam thổn thức nói.
Lỗ Thao Ngưng nghe vậy, không khỏi trợn mắt liếc nhìn Tô Nam.
...
Ánh trăng như mực.
Mộ Dung Tuyết giờ phút này đi tới trên nóc Đạo Thiên Điện, đứng ở đó, si ngốc nhìn bức tượng đá phong hoa tuyệt đại trên đỉnh Vân Cư Sơn.
Từ khi trở thành tông chủ, mỗi khi có thời gian nàng đều sẽ tới nơi này chờ đợi.
"Sao vậy, tượng đá của ta đẹp như vậy sao? Không bằng ngắm người thật đi?"
Một tiếng cười khẽ truyền đến từ phía sau Mộ Dung Tuyết.
Mộ Dung Tuyết kinh ngạc quay đầu, khi thấy bóng người mặc thanh sam kia, trăm năm tưởng niệm tuôn ra như hồng thủy, thân thể cũng không chịu khống chế, nhào vào trong lòng người tới.
Giai nhân vào lòng, Lý Chu Quân cười vỗ vỗ sau lưng Mộ Dung Tuyết: "Đã là tông chủ rồi, sao còn thế này."
Khuôn mặt Mộ Dung Tuyết đỏ lên, đẩy Lý Chu Quân ra, ấp úng nói: "Đây chỉ là bạn cũ chào hỏi mà thôi..."
"Ta hiểu mà, dù sao ta cũng đẹp trai, ngươi có ăn chút đậu hũ của ta, ta cũng không ngại." Lý Chu Quân cười ngồi xuống bên mái hiên, đồng thời lấy ra hai bình rượu ngon trân quý của Chân Vân Tử, đưa một bình trong đó cho Mộ Dung Tuyết nói: "Uống chút không?"
"Tự luyến." Mộ Dung Tuyết phong tình vạn chủng trợn trắng mắt liếc nhìn Lý Chu Quân, nhận lấy bầu rượu trong tay hắn, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Một màn này nếu bị đệ tử trưởng lão Đạo Thiên Tông nhìn thấy, nhắm chừng sẽ ngoác mồm kinh ngạc.
Dù sao Mộ Dung tông chủ cũng nổi danh là núi băng!
Lý Chu Quân cười uống một ngụm rượu, nhìn pho tượng đá trên đỉnh Vân Cư Sơn, cười nói: "Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta chính thức giao tiếp không? Vẫn là vì tranh giành tiểu nha đầu Tô Nam kia làm đệ tử."
Mộ Dung Tuyết bất đắc dĩ nói: "Ai biết khi đó ngươi sẽ che giấu tu vi? Đổi lại thành ngươi, ngươi sẽ nhẫn tâm nhìn một vị thiên tài Băng linh căn thánh phẩm tiền đồ quang minh, đi theo một người không thể tu luyện sao?"
"Ha ha ha, cũng đúng." Lý Chu Quân cười nói: "Còn nhớ Kim Hoa bà bà không?"
"Hì hì, nhớ chứ, lúc đó ngươi còn bị bà ta gõ đầu sưng một cục." Mộ Dung Tuyết cười khúc khích.
Khóe miệng Lý Chu Quân giật giật: "Khi đó ta mới vừa bị Ngọc Thiền truyền tống không gian qua, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ trùng hợp như vậy? Không phải sau đó ta đã bảo bà ta nhảy một điệu sao?"
"Thì ra ngươi để nàng nhảy múa, là để trả thù chuyện bị gõ đầu, ta còn tưởng ngươi có sở thích đặc biệt." Mộ Dung Tuyết cười nói.
Lý Chu Quân trợn trắng mắt: "Ai lại đi thích một bà lão chứ."
"Tất nhiên, trừ khi bà ta cho quá nhiều."
Mộ Dung Tuyết: "..."
"Nói đùa đấy, ha ha ha." Lý Chu Quân thoải mái cười to nói.
Tiếp đó Lý Chu Quân lại kể cho Mộ Dung Tuyết rất nhiều chuyện mình từng gặp được, có yêu quái trong miếu, có Bạch Cốt Yêu Quân, còn có thiếu nữ bị trộm bí ngô kia...
Nhưng Mộ Dung Tuyết không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe Lý Chu Quân kể chuyện. Trong đôi mắt đẹp, dường như ẩn chứa ngôi sao, nàng sùng bái nhìn Lý Chu Quân thao thao bất tuyệt, khóe miệng loáng thoáng nhếch lên.
Một màn này rất đẹp.