Chương 242 - xuất phát
Không biết kể bao lâu, Lý Chu Quân uống một ngụm rượu, cười nói: "Thật ra ta cảm thấy, ta rất đẹp trai, ngươi cũng rất đẹp, tuy ngươi lớn hơn ta một chút, nhưng không sao, hiện tại ta cũng là lão quái vật trăm tuổi, nếu ngươi không chê..."
Nói được một nửa, bên cạnh lại truyền đến một tiếng ngáy rất nhỏ.
Lý Chu Quân nhìn sang bên cạnh, lúc này Mộ Dung Tuyết đã gối lên vai hắn, ngủ thiếp đi.
"Ách, nha đầu này, tửu lượng kém như vậy sao? Chưa gì đã say rượu, còn ngáy ngủ?" Nghe mùi hoa lan trên tóc Mộ Dung Tuyết, Lý Chu Quân bất đắc dĩ khẽ cười nói.
Nhìn mũi ngọc của Mộ Dung Tuyết, Lý Chu Quân không nhịn được nhéo nhéo.
Sau đó Lý Chu Quân thu hồi bầu rượu, ôm lấy Mộ Dung Tuyết, dùng một động tác phiêu dật tiêu sái, từ nóc nhà rơi xuống trước Đạo Thiên Điện.
Sau đó lại ôm Mộ Dung Tuyết đến Đạo Thiên Điện, sau khi ôm nàng vào phòng ngủ trong Thiên Điện bên cạnh, Lý Chu Quân nhẹ nhàng đặt Mộ Dung Tuyết lên giường, còn đắp kín chăn cho nàng.
Nhìn Mộ Dung Tuyết ngủ say trên giường, Lý Chu Quân lấy một miếng ngọc bội được điêu khắc tỉ mỉ, đặt bên gối Mộ Dung Tuyết.
Trong ngọc bội này có một phân thân của Lý Chu Quân.
Làm xong tất cả những chuyện này, Lý Chu Quân thở dài, quay người rời khỏi nơi này, đi về phía Thái Thượng Điện, chuẩn bị thăm hỏi lão sơn chủ Chân Vân Tử.
Sau khi Lý Chu Quân rời đi không lâu.
Mộ Dung Tuyết mở mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ.
Nàng ngồi dậy từ trên giường, đặt ngọc bội vào trong tay.
Ngây ngốc nhìn chằm chằm vào ngọc bội còn hơi ấm trong tay, Mộ Dung Tuyết thầm nghĩ.
Có lẽ điều Lý Chu Quân muốn nói, chính là thứ mình muốn nghe?
Thế nhưng sớm muộn gì hắn cũng phải tới Tiên Giới, xông ra một mảnh thiên địa.
Mà mình có thể đột phá Chân Tiên hay không, vẫn chưa biết được.
Nàng cũng không muốn mình trở thành gánh nặng của Lý Chu Quân, mà là muốn kiêu hãnh đứng bên cạnh hắn, chia sẻ mọi thứ với hắn.
Cho dù không thể, cũng nhất định không trở thành chướng ngại của hắn...
...
Trời tờ mờ sáng.
Trong một thành trì tên Tân Tiêu Thành, rất nhiều người bán hàng rong bán điểm tâm sáng đã đi tới trên đường gào to.
Một thanh niên mặc áo xanh dạo bước trong thành.
Người này chính là Lý Chu Quân, người đã rời khỏi Thái Thượng Điện của Đạo Thiên Tông, chạy tới Thủ Mộ nhất tộc.
Hắn đi Thái Thượng Điện, cũng không nhìn thấy Chân Vân Tử.
Bởi vì lúc này Chân Vân Tử đang bế tử quan, Lý Chu Quân cũng không tiện quấy rầy Chân Vân Tử.
Hơn nữa muốn đợi Chân Vân Tử xuất quan, cũng không biết phải đợi bao lâu.
Cho nên Lý Chu Quân chuẩn bị đi Thủ Mộ nhất tộc, hoàn thành nhiệm vụ hệ thống tuyên bố.
Nơi ở của Thủ Mộ nhất tộc tuy bí ẩn, nhưng cũng may trong hồ sơ của Đạo Thiên Tông, có ghi lại vị trí của Thủ Mộ nhất tộc.
Vì thế Lý Chu Quân ghi nhớ vị trí Thủ Mộ nhất tộc, sau đó xuất phát.
Trên đường gặp được tiểu thành tràn đầy khí tức khói lửa này.
Lý Chu Quân bước vào thành, chuẩn bị đi dạo một chút. Dù sao cũng đã bế quan trăm năm, coi như hít thở không khí.
"Tiên sinh, ăn bánh bao nóng hổi không?"
Lúc này có một vị đại nương bán điểm tâm sáng, nhiệt tình dào dạt mời chào Lý Chu Quân.
"Lấy một phần đi." Lý Chu Quân cười nói với đại nương này.
Cùng lúc đó, ở góc rẽ con đường này.
Một bà lão, dẫn theo một con ‘sói’ ngốc nghếch bên cạnh, xuất hiện trên con đường này.
Bà lão tóc hoa râm, mặc áo bào trắng, dù đã già nhưng vẫn có khí chất ung dung quý phái.
Bên cạnh bà lão còn có một thiếu nữ, giống như chim sơn ca líu ríu không ngừng.
Đối mặt với thiếu nữ líu ríu, trên mặt bà lão luôn nở nụ cười hiền lành, thỉnh thoảng lại gật gật đầu.
Ở sau lưng bà lão cùng với thiếu nữ, còn có mấy gia đinh thân thể khoẻ mạnh, vừa nhìn đã biết là người luyện võ.
"Gâu! Gâu!"
Đột nhiên.
"Sói" đi theo bên cạnh bà lão hưng phấn kêu hai tiếng, sau đó lao về phía trước như ngựa đứt dây cương.
Thiếu nữ bên cạnh bà lão thấy một màn như vậy, giật mình bưng kín miệng: "Bà nội, hôm nay Hỏa Tướng Quân làm sao vậy?"
Trên trán con "Sói" này có một chữ "Hỏa" thật to, cho nên thiếu nữ gọi "Sói" là Hỏa tướng quân.
Bà lão nghe vậy, nụ cười hiền từ trên mặt cuối cùng cũng có chút thay đổi.
Chỉ thấy con "Sói" ngu ngơ kia, một đường vọt tới trước sạp bánh bao, đứng trước người một thanh niên áo xanh, sau đó quanh quẩn bên thanh niên, vẫy đuôi không ngừng.
"Ồ?"
Lý Chu Quân nhìn "Sói" đột nhiên nhảy ra, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Đây chẳng phải đây là con chó mình từng dùng cỏ đuôi chó điểm hóa cho cô gái tên Tây Tâm Nghi bị trộm bí ngô sao?
"Thượng tiên, là ngài sao..."
Bà lão nhìn thanh niên vẫn trẻ trung như trăm năm trước, lẩm bẩm không tin nổi.
"Thượng tiên?!" Thiếu nữ bên cạnh bà lão, sau khi nghe thấy lời bà nội nhà mình nói, kinh ngạc che miệng.