Tu Tiên Bất Bại, Chia Đều Vạn Vật (Dịch)

Chương 290 - Chương 290 - Cá Chết Cắn Câu

Chương 290 - cá chết cắn câu
Chương 290 - cá chết cắn câu

Thanh niên áo tơi nhận lấy thỏi vàng trong tay Lý Chu Quân, sau đó vừa nhớ lại, vừa cau mày nói: "Con sông kia cách nơi này một canh giờ đi bộ, toàn là những con đường mòn lầy lội, hoang vắng như thế này, khi ta gặp thứ dơ bẩn đó, trời còn chưa sáng.

Chiều hôm qua ta đã đến nơi đó câu cá, nhưng cả ngày không câu được gì. Khi sắc trời dần tối, mấy người bạn cùng câu cá cũng lần lượt rời đi.

Ngay từ đầu, ta cũng không để ý lắm, nhưng đến nửa đêm, cá tự nhiên cắn câu, ta liên tục câu được cá lớn, rồi một lần nữa, ta cảm thấy có thứ gì đó cắn câu, nên ta giật cần mạnh, đó là một con cá trắm lớn!

Nhưng điều quỷ dị là, con cá trắm bị mắc câu đó không hề phản kháng, khi ta gỡ con cá ra thì phát hiện kinh hoàng rằng, con cá này, thân thể cứng đờ, mắt trắng dã, không biết đã chết bao lâu rồi, huynh đệ nói xem, cá chết có thể cắn câu sao?!

Tục ngữ nói cá chết cắn câu, đi ngay lập tức.

Nhưng ta câu đêm nhiều năm rồi, cũng không tin vào những điều mê tín, hơn nữa cá cắn câu nhiều như vậy, sao ta có thể dễ dàng bỏ cuộc? Rồi ta ném con cá chết qua một bên, tiếp tục câu cá.

Không lâu sau, ta cảm thấy có ai đó thổi hơi vào cổ mình..."

Nói đến đây, sắc mặt của thanh niên áo tơi tái nhợt.

Lý Chu Quân từ trước đến nay rất thích nghe những câu chuyện mang màu sắc kinh dị này.

Nhưng đối với tao ngộ của thanh niên áo tơi.

Lý Chu Quân chỉ có thể biểu thị không tìm chết sẽ không phải chết.

Cái gọi là “cá chết cắn câu, đi ngay lập tức” ám chỉ những người câu cá, nếu làm phiền Thủy Quỷ, Thủy Quỷ sẽ treo một con cá chết lên lưỡi câu để cảnh báo.

"Được rồi, những gì ta trải qua đại khái là như vậy, ta phải đi đây, huynh đệ." Thanh niên áo tơi vui mừng ước lượng số vàng trong tay, cười tủm tỉm nói.

"Được." Lý Chu Quân gật gật đầu.

Nhìn thanh niên áo tơi rời đi.

Lý Chu Quân cũng không định đi tìm Thủy Quỷ gây sự, dù sao Thủy Quỷ này có thể để cho thanh niên áo tơi rời đi, điều này nói rõ đối phương cũng không có ý hại người.

Đôi khi, lòng người còn đáng sợ hơn ma quỷ.

Sau đó Lý Chu Quân chuẩn bị tìm một quán trọ ở Tiên Di Đại Lục, chờ đợi Đoán Thương Khung đến.

Lý Chu Quân dùng tiên niệm quét một vòng.

Phát hiện ra cách đó khoảng hai mươi dặm, quả nhiên có một thành trì, bên trong cũng có người tu luyện.

Nhưng những tu sĩ này, cảnh giới còn không bằng những đứa trẻ sơ sinh ở Ngũ Đại Châu Tiên giới.

Hai mươi dặm.

Lý Chu Quân bước vào trong hư không, lúc lại xuất hiện, chẳng qua chỉ trong nháy mắt.

...

Ở bên kia.

Đoán Thương Khung cũng dẫn theo tiểu thị nữ vượt qua Nam Châu hải vực nguy hiểm trùng trùng, xuất hiện ở biên giới Tiên Di Đại Lục.

"Ồ, không ngờ vị Lý tiên sinh kia đã đến rồi." Vừa đến Tiên Di Đại Lục, Đoán Thương Khung đã thông qua ngọc phù, phát hiện ra Lý Chu Quân đã đến Tiên Di Đại Lục.

"Hít hà! Không ngờ tốc độ của vị Lý tiên sinh kia còn nhanh hơn cả lão gia?" Tiểu thị nữ hơi kinh ngạc, xem ra có thể xác định rồi. vị Lý tiên sinh này tuyệt đối là một vị cường giả Tiên Đế cảnh.

Nếu không căn bản không có khả năng đi tới Tiên Di Đại Lục trước lão gia!

Dù sao lão gia chính là người nổi bật trong Tiên Đế, cho dù là một đạo phân thân, cũng đủ để so sánh với Tiên Đế tầm thường.

"Đi thôi, chúng ta tới tìm Lý tiên sinh." Đoán Thương Khung cười nói.

Tuy ước định với Lý Chu Quân là một tháng sau gặp nhau, nhưng nếu hai bên đã đến, vậy thì nhanh chóng gặp mặt đi.

Dù sao Tiên Di Đại Lục ngoài sự tồn tại của Thần Diễm Tiên Đế, thì tựa như một nhà tù, chẳng có điểm gì thú vị.

"Được." Tiểu thị nữ gật đầu nói.

Lúc này Đoán Thương Khung đã biết vị trí của Lý Chu Quân, cho nên từ chỗ ông ta xuất phát đến quán trọ nơi Lý Chu Quân đang ở cũng chỉ trong chớp mắt.

Khi Đoán Thương Khung xuất hiện bên ngoài quán trọ.

Lý Chu Quân thông qua ngọc phù, nhận ra Đoán Thương Khung đến.

Lý Chu Quân đứng dậy từ trong phòng, khi đi ra bên ngoài quán trọ, hắn nhìn thấy Đoán Thương Khung cười mỉm cùng với tiểu thị nữ Tiểu Thu.

"Lý tiên sinh đợi lâu rồi." Đoán Thương Khung cười nói.

"Ta cũng chỉ vừa mới đến." Lý Chu Quân cười nói, sau đó lại tiếp tục hỏi: "Không biết Đoán lão tiên sinh có biết Thần Diễm Tiên Đế ngã xuống ở đâu không?"

"Đương nhiên." Đoán Thương Khung cười nói: "Lý tiên sinh yên tâm, lão phu tự có nắm chắc."

"Lý mỗ đương nhiên tin tưởng Đoán lão tiên sinh." Lý Chu Quân cười nói.

Hai người ở bên ngoài quán trọ tán gẫu trong chốc lát.

Đoán Thương Khung cũng ở lại trong quán trọ này.

Trong cuộc trò truyện trước đó, hai người đã thương nghị xong, sáng sớm ngày mai sẽ đến nơi Thần Diễm Tiên Đế ngã xuống.

Hôm sau, trời tờ mờ sáng.

Lý Chu Quân duỗi lưng, đi xuống lầu một.
Bình Luận (0)
Comment