Chương 84 - nổi giận lôi đình
Nói đến phần sau, giọng nói của Ngọc Linh Lung rõ ràng mang theo một chút đố kỵ.
Đừng nhìn gương mặt thiếu nữ của ả, trên thực tế ả cũng đã ba mươi tuổi, nhưng chỉ mới ba mươi tuổi đã tu luyện tới Kim Đan. Đợi một thời gian, chắc chắn ả không phải đối thủ của tiểu nữ ăn mày này.
Lại nghĩ tới, tiểu nữ ăn mày này không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, thiên phú còn kinh khủng dọa người, trong lòng Ngọc Linh Lung không khỏi càng thêm ghen tị.
"Muốn động thủ ngươi cứ động thủ, không cần nhiều lời vô nghĩa như vậy."
Mục Hồng Nhan cười lạnh một tiếng: "Hôm nay nhất định phải giết ngươi."
"Nha đầu cuồng vọng." Ngọc Linh Lung nghe vậy, tức đến bật cười, nói muốn giết ả ngay tại địa bàn của ả?
Tiểu nữ ăn mày này thật dám nói.
"Là lừa hay ngựa, mang ra đi dạo thử liền biết." Ngọc Linh Lung hừ lạnh một tiếng, giây tiếp theo, ả dùng sức rút Ngọc Long Tiên trong tay, bộp một tiếng trên không trung, lại quất về phía gương mặt xinh đẹp của Mục Hồng Nhan.
"Nhìn dáng vẻ của ta đẹp hơn ngươi, nên ngươi ghen tị, muốn hủy dung mạo của ta sao?" Mục Hồng Nhan cười.
Ngọc Linh Lung cười nói: "Ngươi nói không sai, ta không chỉ muốn hủy dung mạo của ngươi mà còn muốn đánh bại ngươi, sau đó ném ngươi vào trong một đám đại hán xấu xí, để ngươi được thể nghiệm cảm giác vui sướng sống không bằng chết!"
"Ngươi thật đáng chết!" Mục Hồng Nhan không thể tưởng tượng được lòng dạ rắn rết của ả.
Đồng thời, trong chớp mắt, Mục Hồng Nhan nhẹ nhàng di động, nhẹ nhõm né tránh trường tiên của Ngọc Linh Lung.
"Cô nương đến tìm thiếu tông chủ này, vừa nhìn đã thấy thiên phú rất mạnh, đáng tiếc cho khuôn mặt này, nàng lại dám đắc tội thiếu tông chủ."
"Ngươi mau câm miệng đi, ở ngay trước mặt thiếu tông chủ, ngươi dám nói như vậy, ta thấy ngươi không muốn sống nữa đúng không?"
Đầu tiên là đệ tử Ngọc Long Tông cảm khái, lập tức có đệ tử kinh hãi thất sắc phản bác.
Dường như đệ tử nói chuyện trước đó nghĩ đến điều gì, rùng mình một cái, lập tức ngậm miệng lại.
Thiếu tông chủ của bọn hắn, hắn thật sự không đắc tội nổi.
Nhìn không vừa mắt nhẹ thì tàn phế cụt tay cụt chân, nặng thì bị băm nát cho chó ăn, đây không phải là chuyện đùa.
Ngọc Linh Lung thấy Mục Hồng Nhan dễ dàng né tránh một roi của mình, ánh mắt cũng hơi kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó, ả liền khống chế trường tiên trong tay, tựa như bão táp đánh về phía Mục Hồng Nhan.
Nhưng đều bị Mục Hồng Nhan dễ dàng né tránh.
Trên mặt Mục Hồng Nhan lộ ra nụ cười mỉa mai, chế nhạo nói: "Qua mấy năm, ngươi thật sự không có chút tiến bộ nào."
"Muốn chết!"
Ngọc Linh Lung bị đâm trúng chỗ đau, lập tức nổi giận lôi đình.
Mấy năm nay phụ thân ả nhiều lần muốn để ả phục dụng Nguyên Anh Đan, từ đó hoàn thành đột phá từ Kim Đan cảnh đến Nguyên Anh.
Nhưng Ngọc Linh Lung cũng là hạng người tâm cao khí ngạo, không muốn lợi dụng ngoại vật cho nên vẫn khổ tu.
Nhưng lại không hề có tiến triển, vẫn kẹt ở Kim Đan viên mãn.
Nhưng hôm nay, thậm chí ngay cả một nha đầu xấu xí Kim Đan cảnh trung kỳ ả cũng không bắt được, điều này không khỏi khiến trong lòng ả có một loại cảm giác thất bại, cũng càng khiến ả ghen tị phát cuồng.
Rõ ràng phụ thân của mình thiên phú tốt như vậy, vì sao mình lại yếu như vậy?
Mục Hồng Nhan dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng ả, trực tiếp lên tiếng: "Ngọc Linh Lung, tốt xấu gì phụ thân ngươi cũng là cường giả Hư Tiên, sao có thể sinh ra một nữ nhi thiên phú yếu ớt như ngươi được? Chẳng lẽ ngươi không phải con ruột của phụ thân ngươi?"
"Ta muốn giết ngươi!"
Ngọc Linh Lung nghe vậy, ánh mắt nóng rực, trường tiên màu ngọc bích trong tay vung lên càng thêm uy vũ mạnh mẽ.
"Cô nương này bớt nói vài câu đi, nàng như vậy là thật sự sẽ đắc tội chết thiếu tông chủ!"
Có đệ tử Ngọc Long Tông, trong lòng đã sốt ruột thay cho Mục Hồng Nhan.
Có một câu nói rất đúng, xinh đẹp chính là chính nghĩa.
Những lời này đặt trên người Mục Hồng Nhan, không thể thích hợp hơn.
"Ngươi ngu xuẩn, chẳng lẽ không muốn nếm thử mùi vị của nữ nhân này sao? Nàng đắc tội thiếu tông chủ, thiếu tông chủ bắt nàng, nói không chừng sẽ để cho chúng ta sảng khoái một chút."
Một đệ tử khác cười hắc hắc nói.
Đệ tử nói chuyện lúc trước hừ lạnh một tiếng: "Ngươi thật sự không có cốt khí, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn trở thành đại hán xấu xí trong miệng thiếu tông chủ sao?"
"Ài, ta nói sai rồi." Đệ tử kia cười hắc hắc, chẳng hề để ý nói.
Cùng lúc đó, Mục Hồng Nhan rốt cục bắt đầu phản kích.
Chỉ thấy nàng lắc mình một cái, xuất hiện trước người Ngọc Linh Lung, đồng thời trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm, kiếm ý như sương khói, trong nháy mắt bao phủ Ngọc Linh Lung, đồng thời sương mù mông lung trong nháy mắt bao phủ phạm vi trăm mét.
Nhìn sương mù bao phủ chung quanh, trong lòng Ngọc Linh Lung lập tức kinh hoảng.