Tu Tiên Bất Bại, Chia Đều Vạn Vật (Dịch)

Chương 85 - Chương 85 - Ngọc Phong Hoa

Chương 85 - Ngọc Phong Hoa
Chương 85 - Ngọc Phong Hoa

Bởi vì lúc này ả không nhìn thấy nữ ăn mày kia, đang ẩn giấu ở nơi nào.

Hưu!

Một tiếng trường kiếm xé gió vang lên sau lưng Ngọc Linh Lung.

Ngọc Linh Lung còn chưa kịp phản ứng, phía sau đã có một lỗ hổng chảy máu tươi.

Ba!

Ngọc Linh Lung tranh thủ thời gian quất một roi, rút về phía sau, nhưng quất vào không khí, roi rơi trên mặt đất, lập tức khiến mặt đất chia năm xẻ bảy.

Nhưng cũng vì dùng sức quá mạnh mà ả bị chấn động nghiêm trọng.

Mục Hồng Nhan lại nắm lấy cơ hội này, lại đâm một kiếm vào eo Ngọc Linh Lung.

"Đáng chết! Ngươi không nên trốn trốn tránh tránh, có bản lĩnh thì ngươi đứng ra, quyết một trận tử chiến với ta!" Nội tâm Ngọc Linh Lung có chút sụp đổ, ả cảm thấy bản thân lúc này đã trở thành một con chuột, đang bị Mục Hồng Nhan giống như mèo tùy ý trêu đùa.

Điều này khiến ả không thể chịu đựng nổi.

Trường tiên trong tay bắt đầu không ngừng vung vẩy, bao phủ kín không kẽ hở.

Nhưng cái giá phải trả như vậy là thể lực tiêu hao rất lớn.

Mục Hồng Nhan hiển nhiên cũng biết điểm này, cũng không ra tay nữa, chỉ yên lặng chờ, chờ thể lực của Ngọc Linh Lung cạn kiệt.

Rốt cục, đại khái thời gian ba nén hương trôi qua.

Mục Hồng Nhan nắm lấy cơ hội, đâm thẳng một kiếm vào cổ họng Ngọc Linh Lung.

Muốn một kiếm kết thúc Ngọc Linh Lung.

Nhưng chuyện sao có thể đơn giản như vậy được?

Chỉ thấy một luồng khí tức kinh khủng phóng lên trời trong Ngọc Long Tông, sau một khắc, một luồng sức mạnh đánh lên người Mục Hồng Nhan, khiến thân thể Mục Hồng Nhan như diều đứt dây, bay ra khỏi sương mù mông lung.

Mà những sương mù này cũng bay ngược ra ngoài theo Mục Hồng Nhan, bắt đầu tán đi.

Sau khi sương mù tán đi, một nam nhân trung niên tướng mạo uy nghiêm đi tới bên cạnh Ngọc Linh Lung.

"Phụ thân!"

Ngọc Linh Lung thấy phụ thân của mình, lập tức khóc lóc kể lể: "Nữ nhân này không phải thứ tốt lành gì, phụ thân mau giết nàng!"

Nam nhân trung niên vừa đến này chính là phụ thân của Ngọc Linh Lung, tông chủ Ngọc Long Tông, Ngọc Phong Hoa.

Mà lúc này Ngọc Phong Hoa cũng không để ý tới con gái mình khóc lóc kể lể.

Mà xuất thần nhìn khuôn mặt Mục Hồng Nhan.

Đẹp, thực sự quá đẹp!

Thế gian sao có thể có nữ tử mỹ lệ như vậy?

Nữ nhân xinh đẹp như vậy, gã nhất định phải chiếm thành của mình!

Mà lúc này, Mục Hồng Nhan cười lạnh một tiếng nói: "Ngọc Linh Lung, có phải ngươi chơi không nổi, sao, còn gọi người?"

"Ha ha, có bản lĩnh, ngươi cũng gọi người đi!" Ngọc Linh Lung cười ha ha.

"Im miệng." Ngọc Phong Hoa quát lớn một tiếng với Ngọc Linh Lung.

"Phụ thân, người quát ta?"

Trên mặt Ngọc Linh Lung tràn ngập vẻ khó tin.

Nhưng Ngọc Phong Hoa không để ý tới nàng, mà nhìn về phía Mục Hồng Nhan hỏi: "Cô nương, rốt cuộc là chuyện gì?"

Mục Hồng Nhan kinh ngạc. Nàng vốn tưởng phụ thân của Ngọc Linh Lung hẳn sẽ trực tiếp ra tay, đẩy mình vào chỗ chết mới đúng, sao lại dễ nói chuyện như vậy?

Dù sao mình cũng thiếu chút nữa một kiếm giết nữ nhi của gã.

Trong lúc nhất thời, vẻ mặt Mục Hồng Nhan trở nên kỳ lạ.

"Con gái của ngươi đã giết đệ đệ ta." Mục Hồng Nhan nói với Ngọc Phong Hoa.

"Linh Lung, lời vị cô nương này nói có thật không?" Hai mắt Ngọc Phong Hoa híp lại, dò hỏi Ngọc Linh Lung.

"Phụ thân, lúc trước ta cũng vô ý..." Ngọc Linh Lung thấy phụ thân mình làm thật, sắc mặt hơi trắng bệch nói.

Không đúng, mình đã làm không ít chuyện giết người phóng hỏa, sao hôm nay phụ thân lại nghiêm túc như vậy?

Những lần trước không phải đều là mở một mắt nhắm một mắt sao?

"Được, ngươi đã giết người, vậy nên phạt, vi phụ phạt ngươi đi Tư Quá Nhai, diện bích ba năm!" Ngọc Phong Hoa hừ lạnh nói.

"Phụ thân!"

Ngọc Linh Lung trợn mắt, nàng không ngờ phụ thân mình lại vì một nữ ăn mày nho nhỏ mà trừng phạt mình tới Tư Quá Nhai!

"Sao, ngươi muốn cãi lời vi phụ sao?"

Ngọc Phong Hoa híp mắt.

"Vâng, thưa phụ thân." Ngọc Linh Lung cúi đầu xuống, uất ức nói.

Không có cách nào, ả biết, mọi thứ của mình, đều là phụ thân trước mắt cho, mình có thể kiêu ngạo trước mặt người ngoài, nhưng nếu ngỗ nghịch phụ thân, như vậy mọi thứ của mình, đều sẽ rời bỏ mình.

"Còn nữa, xin lỗi vị cô nương này." Ngọc Phong Hoa tiếp tục nói.

"Cái gì?" Ngọc Linh Lung trợn to mắt.

"Ừm?" Hai mắt của Ngọc Phong Hoa híp lại, mẫu thân của đứa con gái này mất sớm, gã lại bận rộn công việc trong tông môn, lơ là quản giáo, cuối cùng đã dưỡng thành tính cách ngang ngược càn rỡ của Ngọc Linh Lung.

Hôm nay xem như luyện phế rồi, cũng là thời điểm tìm thê tử một lần nữa, đẻ một đứa con khác.

"Ta hiểu rồi phụ thân." Ngọc Linh Lung như gà trống bại trận, ủ rũ nói với Mục Hồng Nhan: "Xin lỗi."

Nói xong, Ngọc Linh Lung xoay người chạy về phía Tư Quá Nhai Ngọc Long Tông.

Mục Hồng Nhan nhìn một màn này, không nói gì.

Rất rõ ràng, Ngọc Phong Hoa để Ngọc Linh Lung đi Tư Quá Nhai, nhìn như trừng phạt nhưng lại đang bảo vệ ả.
Bình Luận (0)
Comment