Trưởng thôn phủ của An Nhiên thôn vào lúc này đang có nhiều người tập trung, họ đều đứng ờ bên trong sân. Có một nhóm người đứng gần nhau, khoảng một trăm bốn mươi người, đôi mắt thâm đen như kiểu họ đang bị thiếu ngủ vậy, khuôn mặt mệt mỏi thiếu sức sống mặc dù họ vẫn còn sống-điều đó cho ta thấy được điều gì, khuôn mặt mệt mỏi thiếu dưỡng khí và đôi mắt thâm đen chứng minh tâm trạng của họ hiện giờ là một tâm trạng buồn vì những người thân thiết của họ đã qua đời; tâm trạng của con người làm cho xung quanh ngột ngạt, khó thở giống như không khí bị ô nhiễm vậy.
Xung quanh nhóm người đó là một lớp bảo vệ dày, lớp bảo vệ này do nhiều nam võ giả mặc chiến giáp thuộc loại cao tạo thành, khoảng ba mươi người.
Trên không trung là một vị nữ tử, dung nhan của người này đạt đến trình độ làm bao nhiêu nam nhân xiêu vẹo ngay từ ánh mắt đầu tiên, không vì dung mạo tuyệt sắc thì cũng vì thân hình cuốn hút nhưng đều đặn của nàng. Dung nhan của nữ tử đó làm cho một người đàn ông có vợ từ rất sớm, cũng phải nhìn vài lần, hơn nữa trong ánh mắt đó còn mang theo sự bất thiện, dù thê tử của hắn ta ở ngay bên cạnh; hắn ta còn có ánh nhìn như vậy, thì những nam nhân khác có ánh nhìn như thế nào, đa số đều có ánh nhìn như vậy cả, may mà nữ tử đó không để ý đến ánh mắt thèm thuồng đó cho nên thiếu niên đó thoát nạn.
Nữ tử hiện đang đứng trên thân của một loài thánh thú có hình dáng như chu tước, thánh thú đó mà vị nữ tử đó đang đứng chính là Kim Rực Nguyên Linh Chu Tước-một loài chu tước biến dị mang song hệ kim và hỏa.
…
-“Tiền bối, mời tiền bối vào bên trong nhà nói chuyện.” Một giọng nói bất ngờ vang lên.
Người lên tiếng không ai khác chính là đã từng thiếu chủ của An Nhiên thôn, giờ là An Nhiên thôn tân trưởng thôn. Thiếu niên tên là Cúc Vũ Hào, năm nay mười lăm tuổi, tư chất võ đạo của thiếu niên này rất tầm thường, thực lực thì yếu kém cho nên không thể bảo vệ được một vài nữ nhân khác của mình; do không có thực lực mạnh, cho nên Cúc Vũ Hào đứng trông mắt nhìn một vài nữ nhân khác của mình, bị cả ba tàn độc nam tu sĩ khác cưỡng bức rồi sát hại. Dù trong lòng rất tức giận, nhưng Cúc Vũ Hào không thể làm gì được vì họ là tu sĩ còn mình chỉ là một tên võ giả yếu đuối hơn nữa họ còn làm Cúc Vũ Hào bị thương.
Nữ tử cưỡi Kim Rực Nguyên Linh Chu Tước dùng ánh mắt cao ngạo nhìn Cúc Vũ Hào, trong lòng “hừ” một tiếng sau đó bảo Kim Rực Nguyên Linh Chu Tước đáp xuống mặt đất. Khi Kim Rực Nguyên Linh Chu Tước thành công đáp xuống mặt đất, cũng là lúc Dương Văn Đức và Thanh Mẫn Nguyệt bước vào trong “trưởng thôn phủ” của An Nhiên thôn.
Cúc Vũ Hào khi nhìn thấy Dương Văn Đức và Thanh Mẫn Nguyệt xuất hiện ở trong”trưởng thôn phủ”, nhanh chân đi tới trước mặt hai người, sau đó cung kính nói với Dương Văn Đức và Thanh Mẫn Nguyệt: “Tham kiến tiên sư và tiền bối, vãn bối một lần nữa thay mặt thôn dân cảm tạ ơn cứu mạng của hai vị, suốt đời không quên sự xả thân cua hai vị.”
-“Tiêu diệt ác độc tu sĩ là trách nhiệm của tu sĩ chân chính, ta chỉ làm tròn trách nhiệm của mình thôi.” Dương Văn Đức nhìn thiếu niên ở trước mặt hắn và nàng một lượt, sau đó cất tiếng nói.
“Ngươi tập trung mọi người ở đây là để rời khỏi thôn sao? Sau hạo kiếp vào hai hôm trước thì thôn còn bao nhiêu người vậy?” Dương Văn Đức phát hiện ra một số người có mặt ở “trưởng thôn phủ” vào hai ngày trước, sau đó nói với Cúc Vũ Hào.
“Bẩm tiên sư, An Nhiên thôn trước khi xảy ra hạo kiếp có ba trăm mười hai người, nhưng sau hạo kiếp thì thôn chỉ còn một trăm ba mươi tám người. Sắp tới người dân trong thôn sẽ rời khỏi thôn, quay trở về Vĩnh Nam thành; lần này rời khỏi thôn, không biết khi nào quay trở lại, để bảo đảm người dân trong thôn không gặp nguy hiểm trên đường di chuyển tới Vĩnh Nam thành, tiểu nhân đã bỏ ra hơn năm ngàn hạ phẩm nguyên thạch để thuê Nguyệt Nữ Cốc bảo vệ.”
“Ngươi chơi lớn ghê, các thế lực khác không mời lại mời Nguyệt Nữ Cốc đến.” Lúc này Thanh Mẫn Nguyệt đứng ở bên cạnh Dương Văn Đức, không nhịn được mà cất tiếng nói sau khi nàng nghe được tông môn của mình tham dự chuyến trở về Vĩnh Nam thành lần này của người dân An Nhiên thôn.
“Nàng không nên tức giận. Nguyệt Nữ Cốc lâu rồi không xuất hiện ở bên ngoài, môn nhân đệ tử cũng ít ra ngoài rèn luyện; lần này là cơ hội để cho môn nhân đệ tử rèn luyện sau một thời gian tu luyện ở trong cốc.” Dương Văn Đức thấy Thanh Mẫn Nguyệt lên tiếng sau một hồi giữ im lặng, liền nói với Thanh Mẫn Nguyệt.
“Nhưng mà…”Thanh Mẫn Nguyệt định lên tiếng phản đối, chưa kịp nói hết câu thì đã bị Dương Văn Đức ngăn lại bằng một nụ hôn.
Nụ hôn của hai người cũng không kéo dài, Dương Văn Đức và Thanh Mẫn Nguyệt nhanh chóng rời khỏi nhau. Do ở đây có nhiều người, hơn nữa người dân An Nhiên thôn sống sót chưa vượt qua được cú sốc tâm lý do mất đi người thân đột ngột.
“Giới thiệu với ngươi, đây là Thanh Mẫn Nguyệt, thê tử của ta.” Dương Văn Đức sau đó giới thiệu cho Cúc Vũ Hào biết mỹ nữ ở bên cạnh mình.
Dương Văn Đức sau đó dẫn Thanh Mẫn Nguyệt đi tới thềm của nghị sự điện, hai người đương nhiên đi qua hai vị nữ nhân có dung mạo đẹp, lúc đi qua hai vị nữ nhân đó hắn dừng lại một hồi sau đó tiếp tục cùng Thanh Mẫn Nguyệt đi tới thềm của nghị sự điện. Không lâu sau cả hai người xuất hiện ở cửa ra vào của nghị sự điện, hắn sau đó xoay người nhìn mọi người một hồi rồi nói:
“Chào các vị thôn dân, các vị môn nhân đệ tử Nguyệt Nữ Cốc, các vị võ giả khác. Ta là Dương Văn Đức, là một tu sĩ, đến từ tu tiên môn phái Thanh Vân Môn ở dãy núi Tiên Vân. Thấy An Nhiên thôn gặp chuyện, ta ra tay cứu giúp nhưng không thể cứu được nhiều người vì lực bất tòng tâm, cũng vì hỗ trợ An Nhiên thôn vượt qua tai kiếp cho nên ta biết một số bí mật có liên quan đến vận mệnh của Huyền Võ vương quốc sau này. Trước tiên, ta dùng phi hành pháp bảo của mình đưa người dân An Nhiên thôn tới Vĩnh Nam thành, sau đó nhờ thành chủ đương nhiệm của Vĩnh Nam thành an bài cho mọi người.”
Dương Văn Đức nói xong, không đợi mọi người lên tiếng liền từ trong không gian pháp bảo của mình lấy ra Phi Thiên Thuyền-cao cấp phi hành pháp bảo mà hắn phát hiện ở trong Tử Vân Cốc, bên cạnh Nguyên Linh Thánh Kiếm vào sáu năm trước khi đó hắn mới mười ba tuổi, thực lực hắn khi đó là Ngọc Thanh cảnh tứ trọng.
Phi Thiên Thuyền rất nhanh liền xuất hiện ở trong lòng bàn tay phải của Dương Văn Đức, rất liền để phi thuyền xuống đất, phi thuyền từ từ to dần lên. Khoảng một khắc sau, một chiếc phi thuyền cỡ lớn xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Dương Văn Đức thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người liền không nói gì, hắn liền đi lên phi thuyền qua thiết bị nâng đỡ(có kèm theo cầu thang), từng người một nối đuôi nhau lên phi thuyền. Khi toàn bộ người xuất hiện ở trong “trưởng thôn phủ” của An Nhiên thôn xuất hiện ở trên Phi Thiên Thuyền, ổn định chỗ ngồi thì Dương Văn Đức khống chế Phi Thiên Thuyền bay về phía Vĩnh Nam thành.
…
Hơn hai canh giờ sau, Dương Văn Đức và mọi người xuất hiện ở phía trước Vĩnh Nam thành. Nhìn toà tiên thành ở trước mặt mình, trong lòng Dương Văn Đức thở dài vì rốt cuộc hắn và mọi người đã đến Vĩnh Nam thành, đoàn người tiếp tục di chuyển tới cổng thành của Vĩnh Nam thành.
Một lúc sau, đoàn người đến được cổng thành, đoàn người nhanh chóng tiến vào bên trong mà không bị thủ vệ của Vĩnh Nam thành ngăn cản. Do Dương Văn Đức là tu sĩ cho nên Dương Văn Đức trước khi vào trong Vĩnh Nam thành, thì đưa cho thủ vệ Vĩnh Nam thành một viên hạ phẩm linh thạch rồi mới tiến vào bên trong Vĩnh Nam thành.