Tu Tiên Chi Chưởng Môn Nhân Một Phái

Chương 9 - Thanh Mẫn Nguyệt

Cái đó dài hơn hai mươi cm của Dương Văn Đức ở trong nơi đó của nữ nhân này, đã được hai ngày rồi. Hiện giờ vết thương trong cơ thể của nữ nhân này đã được hắn chữa trị thông qua phương thức song tu, toàn bộ kinh mạch của vị nữ võ đạo cường giả này khôi phục hoàn toàn, ngay cả đan điền bị ảnh hưởng cũng khôi phục hoàn toàn như chưa từng bị ảnh hưởng.

Số linh lực mà Dương Văn Đức truyền vào cơ thể của vị nữ nhân này đã được chuyển hoá thành võ lực, trở thành một phần thực lực của vị nữ võ đạo cường giả này; hơn nữa cả hắn và vị nữ võ đạo cường giả này đều cảm nhận được thực lực của họ phát sinh biến đổi nhưng có lợi cho họ, người được lợi nhất chính là vị nữ võ đạo cường giả kia.

Dương Văn Đức muốn rút cái đó của mình ra khỏi người của vị nữ nhân này, nhưng hành động của vị nữ nhân này đã làm cho hắn tạm bỏ ý định đó ra, tiếp tục mây mưa cùng với vị nữ nhân này.

Thực ra vị nữ võ đạo cường giả đó, chính là Thanh Mẫn Nguyệt, đã thức tỉnh từ hai ngày trước sau khi nàng bị mất trinh; nhưng nàng cũng biết tình trạng của mình khi đó, cho nên nàng đã phối hợp với vị nam nhân trẻ tuổi. Một mặt chữa trị bên trong cơ thể mình, nhưng mặt khác muốn tìm cảm giác sung sướng mà nàng từ khi tu luyện đến nay chưa hề có được cảm giác đó.

Thanh Mẫn Nguyệt bất ngờ rên lên thành tiếng, giọng nói của Thanh Mẫn Nguyệt nhanh chóng vang lên ở bên trong sơn động này làm Dương Văn Đức biết được nàng đã tỉnh:

-“ Sướng quá…sao lại sướng như vậy chứ. Tiếp đi…”

Khuôn mặt của Thanh Mẫn Nguyệt rất nhanh liền ửng hồng vì lời nói vừa rồi của mình, nàng thật sự xấu hổ chỉ muốn tìm chỗ trốn, vì một nữ võ đạo cường giả như nàng lại có lúc trở thành một người phụ nữ dâm như vậy hơn nữa lại còn thổ lộ cho người con trai kém nàng rất nhiều tuổi.

Mỹ nữ ra lệnh, Dương Văn Đức tiếp tục làm cho vị nữ võ đạo cường giả này sướng bằng cách dập liên hồi vào nơi đó của vị nữ nhân này, đồng thời miệng của hắn chiếm lấy miệng của vị nữ nhân này, trong khi đó hai tay hắn lại không an phận đi xoa bóp đôi vú to và săn chắc của nữ nhân hiện đang được hắn tiếp tục làm cho sướng. Dịch nhờn càng tiết ra nhiều, cơn sướng của vị nữ nhân này càng được kéo dài; sau một thời gian dài hôn, bóp vú và quan hệ, hắn chuyển sang quan hệ đồng thời tiếp tục xoa bóp vòng một to lớn của vị nữ nhân này.

Sức quan hệ của Dương Văn Đức kéo dài hơn nửa canh giờ nữa thì Dương Văn Đức không chịu nổi nữa, bắn toàn bộ dương tinh nóng hổi vào tận tử cung của vị nữ nhân này; khi hắn vừa rút cái đó to ra khỏi người của vị nữ nhân này, vị nữ nhân này lên đỉnh, dịch nhờn cùng với dương tinh nóng hổi ào ào chảy ra khỏi nơi đó của vị nữ nhân này; sau khi lên đỉnh, nữ nhân nhanh chóng lịm đi vì sướng.

Nhìn vị nữ nhân đầu tiên của mình, Dương Văn Đức trong lòng thở dài liệu nàng có tha thứ cho hắn không; hắn lập tức tiến vào trong hệ thống không gian, tắm rửa ở bên trong cái hồ ở trong hệ thống không gian, rồi rời khỏi hệ thống không gian sau khi hắn tắm rửa xong, nhanh chóng mặc y phục vào.

Lúc hắn vừa mặc xong y phục, thì cũng là lúc nữ nhân đầu tiên của hắn tỉnh. Nàng nhìn nam nhân trẻ tuổi đã cướp đi trinh tiết của nàng, đồng thời là người đã cứu mạng nàng, ngoài ra còn làm cho nàng sung sướng; rất nhanh nàng cất tiếng nói:

“Cảm ơn ngươi đã cứu mạng ta. Nếu không có ngươi, có lẽ ta đã vẫn lạc rồi, chưa trả thù được cho phụ mẫu mà vẫn lạc thì lòng ta cảm thấy rất ân hận.”

-“Ta tên Dương Văn Đức, một vị tu sĩ đồng thời là Thanh Vân Môn đương nhiệm chưởng môn. Còn nàng?” Dương Văn Đức nhìn vị nữ võ đạo cường giả ở trong trạng thái không mảnh vải che thân một lúc, sau đó nó với vị nữ võ đạo cường giả này.

-“Thanh Mẫn Nguyệt, là một vĩ võ giả, đến từ Nguyệt Nữ Cốc, Nguyệt Nữ Cốc đương nhiệm cốc chủ.” Nữ nhân giờ mới nói cho Dương Văn Đức biết tên của mình.

Thanh Mẫn Nguyệt nói xong, nhìn cơ thể mình một lượt, nhanh chóng phát hiện ra bản thân nàng vậy mà ở trong trạng thái không mảnh vải che thân từ khi tỉnh lại đến giờ. Ngay sau đó, nàng lấy ra một bộ y phục nữ giới màu tím từ bên trong không gian giới chỉ, nhanh chóng đem bộ y phục đó mặc vào đương nhiên là nàng có mặc áo lót, lẫn quần lót rồi; sau đó nàng thu hồi bộ y phục cũ vào không gian giới chỉ, rồi nàng cất tiếng hỏi Dương Văn Đức.

-“Đã qua mấy ngày rồi?”

-“Hôm nay là ngày thứ ba rồi.” Dương Văn Đức trả lời câu hỏi của Thanh Mẫn Nguyệt.

-“Vậy hai ngày trôi qua rồi. Không biết những người may mắn sống sót của An Nhiên thôn giờ thế nào? Liệu họ có vượt qua được cú sốc mất đi người thân không?”

-“Nàng không cần phải lo lắng đâu, ta tin mọi người nhất định vượt qua cú sốc mất đi người thân đó. Ta còn cảm nhận được có khí tức của tu sĩ khác ở trong An Nhiên thôn, hiện giờ vẫn chưa rời đi; ta đoán mọi người đã được vị tu sĩ đó hỗ trợ.”

-“Chúng ta nhanh chóng quay trở lại An Nhiên thôn đi.” Thanh Mẫn Nguyệt nhìn Dương Văn Đức nói.

“Mẫn Nguyệt, ta có món quà này muốn tặng cho nàng, xin nàng hãy nhận lấy nó.” Từ trong hệ thống không gian lấy ra một lọ Bồi Nhan Đan, sau đó Dương Văn Đức cầm lấy lọ Bồi Nhan Đan này, đưa tới trước mặt Thanh Mẫn Nguyệt rồi cất tiếng nói.

-“Ta xin. Bên trong này đựng thứ gì vậy?” Thanh Mẫn Nguyệt nhận lấy bình sứ từ tay của Dương Văn Đức, nàng muốn biết bên trong bình sứ này hiện đang đựng gì, cho nên nàng nhanh chóng cất tiếng hỏi Dương Văn Đức.

-“Bên trong bình sứ đó đựng mười viên Bồi Nhan Đan-một loại đan dược duy trì dung nhan, phái nữ rất ưa chuộng những loại đan dược có công dụng như thế đặc biệt mỹ nữ rất ưa thích, một khi chúng xuất hiện ở trên thị trường thì kiểu gì gây ra một cuộc tranh giành.” Dương Văn Đức nhanh chóng trả lời cho câu hỏi vừa rồi của Thanh Mẫn Nguyệt

Thanh Mẫn Nguyệt sau khi có được câu trả lời, liền cho lọ đan dược Bồi Nhan Đan vào không gian giới chỉ của mình, sau đó rời khỏi sơn động. Dương Văn Đức ngay sau đó rời khỏi sơn động, rất nhanh hắn xuất hiện ở bên cạnh Thanh Mẫn Nguyệt.

Cả hai người sau đó cùng nhau quay trở lại An Nhiên thôn.

Bình Luận (0)
Comment