Đầu giờ Mão( khoảng 5 giờ sáng) ngày hôm sau, Dương Văn Đức tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài; hắn lập tức rời khỏi giường đi vào trong phòng tắm cộng vệ sinh, để làm hoạt động thường xuyên sau khi tỉnh dậy vào mỗi buổi sáng, nhanh chóng trở về căn phòng ngủ sau khi hắn đã hoàn thành xong việc vệ sinh cá nhân.
Hắn nhanh chóng đi tới chiếc giường duy nhất ở trong gian phòng, ngồi lên chiếc giường sau đó đem linh thức tiến vào nhiệm vụ chiếc nhẫn. Hắn một phần linh thức chủ nhanh chóng xuất hiện ở trong nhiệm vụ nhẫn trữ vật, xuất hiện trong hình dáng giống với cơ thể của hắn ở ngoài thế giới thực nhưng đó chỉ là một đạo linh hồn biến thành hình dáng của hắn.
Ở chính giữa không gian của nhiệm vụ nhẫn trữ vật có đứng sừng sững một tấm bia đá cao khoảng ba mét, rộng khoảng một mét rưỡi, bên cạnh tấm bia đá đó là một hộp ngọc tựa như một hòm kho báu được khắc vô cùng tinh xảo. Tấm bia đá đó chính là thần khí chuyên dùng để công bố nhiệm vụ cho ký chủ, dựa vào những gì xảy ra ở thế giới đó. Còn hộp ngọc tựa như hòm kho báu đó là một cái cao cấp nhẫn trữ vật, dùng để chứa đựng các vật phẩm mà hệ thống khen thưởng cho ký chủ của mình khi ngài hoàn thành một nhiệm vụ nào đó; cách dùng nó rất đơn giản, chỉ cần linh thức xâm nhập vào trong đó là có thể lấy vật phẩm từ bên trong hộp ngọc hình chữ nhật đó ra ngoài, do nó liên kết chặt chẽ với nhiệm vụ nhẫn trữ vật.
Dương Văn Đức cho linh thức tập trung nhìn lên tấm bia đá đó, ngay sau đó có một chuyện đã xảy ra, chỉ thấy tấm bia đá phát ra hào quang chứng tỏ hắn có nhiệm vụ để làm. Hắn một lần nữa nhìn lên trên tấm bia đá, nhanh chóng nhìn thấy được nội dung ở trên tấm bia đá đó.
“Chưởng môn tu hành nhiệm vụ: tu luyện thần thông pháp thuật “Động Sát Thuật”;
Nhiệm vụ chủ tuyến: Có lần đầu tiên ở trong Thanh Nguyên phường thị du lịch và mua các vật phẩm cần thiết;
Chi nhánh nhiệm vụ: Ở Thanh Nguyên phường thị mua một cuốn vạn linh lục thư tịch.”
Dương Văn Đức xem xong nội dung bên trên tấm bia đá, thì hắn linh thức rời khỏi không gian của nhiệm vụ nhẫn trữ vật, quay trở về cơ thể hiện đang mất đi ý thức tạm thời. Hắn nhanh chóng mở mắt ra, sau đó từ hệ thống không gian lấy ra một cái ngọc giản.
Rất nhanh lòng bàn tay phải của hắn liền xuất hiện một cái ngọc giản không có màu sắc, hình tròn. Chiếc ngọc giản này chính là ngọc giản lưu trữ ký ức-đồ vất không thể thiếu để lưu trữ nội dung của pháp quyết tu chân, pháp thuật, đan phương, trận pháp tri thức, vân vân. Mà những loại ngọc giản như vậy thường hay xuất hiện ở trong Tàng Kinh Các của các thế lực, tuỳ thuộc vào nội dung bên trong ngọc giản để sắp xếp vị trí của chúng trong Tàng Kinh Các.
Riêng bên trong chiếc ngọc giản ở lòng bàn tay phải của Dương Văn Đức, là toàn bộ nội dung của một loại thần thông pháp thuật gọi là “Động Sát Thuật”-một loại thần thông có công dụng rất thần kỳ, chuyên môn kiểm tra thông tin của các sinh linh trong Vân Thiên thế giới, tra xét linh căn, tiên cốt, thông tin của các đặc thù pháp bảo kiến trúc có trong Thanh Nguyên Tông từ hiện tại đến tương lai, sơn môn của các môn phái khác,…Đó là công dụng của thần thông pháp thuật “Động Sát Thuật”, mà hệ thống tặng cho ký chủ của mình(là Dương Văn Đức, khí vận chi tử đồng thời là thiên tuyển chi nhân của Vân Thiên thế giới). Còn “Động Sát Thuật” thần thông pháp thuật bán ở trong các cửa hàng tại phường thị, hoặc thành trì của người tu tiên thì nó không có chức năng tra xét thông tin của đặc thù pháp bảo kiến trúc, thông tin về sơn môn của các môn phái, nhìn rõ các loại trận pháp dễ dàng và thông tin của các sinh linh trong Vân Thiên thế giới mà chỉ có chức năng tra xét linh căn cùng với tra xét tiên cốt của sinh linh trong Vân Thiên thế giới.
................................
Dương Văn Đức sử dụng tay còn lại cầm lên ngọc giản lưu trữ siêu cấp động sát thuật thần thông pháp thuật lên chính mình trán, vận dụng linh thức đi câu thông vào bên trong ngọc giản lưu trữ tri thức ở chính giữa trán của chính mình.Ngay sau đó, siêu cấp động sát thuật thần thông pháp thuật nội dung dũng mãnh tiến vào trong đầu của Dương Văn Đức, xâm nhập vào tận sâu thức hải của hắn làm cho hắn cảm thấy chính mình não bộ đau đớn giống như là có ai đó đang làm tổn thương đầu hắn vậy.Nhưng mà cơn đau này liền nhanh chóng khôi phục hoàn toàn như không có chuyện gì xảy ra cả.Còn trong não bộ của hắn không lâu sau liền tồn tại một mớ dày đặc ký ức, chính là nội dung toàn bộ của siêu cấp thần thông pháp thuật động sát thuật.
Mà ngọc giản này sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ thì nó lập tức rơi xuống mặt đất, hoá thành đống bụi màu trắng.Đương nhiên là Dương Văn Đức có biết chuyện này rồi.
Dương Văn Đức nhìn xuống mặt sàn gian phòng trước chiếc giường này, thấy một đống bụi trắng rồi hắn chìm đắm vào trạng thái tu luyện, hấp thu xung quanh linh khí thông qua việc tu luyện “Thanh Vân Tiên Đạo Quyết”.
Một canh giờ sau, Dương Văn Đức kết thúc tu luyện vì bên trong cơ thể hắn chân khí đã tràn đầy, không thể hấp thu thêm linh khí ở bên ngoài vào cơ thể của mình được nữa.Còn tu vi của Dương Văn Đức thì đạt tới đỉnh phong của tầng thứ chín cảnh giới Ngọc Thanh-Ngọc Thanh cảnh cửu trọng viên mãn.
Hắn sau đó mở miệng nói:”Minh Ánh, ngươi ra đây!”
Minh Ánh chính là khí linh của hệ thống do bản thân Dương Văn Đức làm chủ nhân, được hắn lần thứ nhất triệu hồi ra sau khi hắn gần tới Thanh Nguyên phường thị, từ phần thưởng của lần thứ nhất rút thăm trúng thưởng.
Minh Ánh không lâu sau liền xuất hiện ở trước mặt hắn với trên lòng bàn tay phải của Minh Ánh có một chiếc hộp ngọc.Nàng để chiếc hộp ngọc ở bên trái thân thể của chủ nhân Dương Văn Đức, sau đó mở miệng nói.
-“Chủ nhân, nô tỳ đã hoàn thành nhiệm vụ.Không biết chủ nhân định thưởng gì cho nô tỳ vậy?”
Dương Văn Đức ngoảnh mặt sang bên trái và thấy một chiếc hộp ngọc được khắc rất tinh xảo, mang màu sắc nâu với hình dáng giống với một hình chữ nhật lớn.Hắn lập tức cất chiếc hộp ngọc đó vào trong nhiệm vụ nhẫn trữ vật, sau đó nhìn Minh Ánh một lúc lâu-người phụ nữ lớn hơn hắn một tuổi, có vòng một rất to mặc phục trang màu xanh lục, gương mặt rất xinh đẹp.
Hắn nhìn Minh Ánh xong, liền cất tiếng nói.
-“Một ngày nào đó ta sẽ biến nàng thành nữ nhân của ta!”
Dương Văn Đức nói xong thì hắn hướng về phía cửa chính của gian phòng trọ mà mình đã ngủ vào tối hôm qua, Minh Ánh đã đi vào hệ thống không gian trước khi hắn xuất hiện ở bên ngoài gian phòng trọ. Hắn tiếp tục đi tới cửa chính của gian phòng trọ mà bản thân mình đã thuê, sau khi Minh Ánh đi vào trong hệ thống-hiện đang tồn tại ở thức hải của hắn và liên kết trực tiếp với bản thân hắn linh hồn. Hắn mất một thời gian ngắn để xuất hiện ở cạnh cánh cửa chính, rồi hắn ngay sau đó mở cánh cửa ra và đi ra ngoài.
Không lâu sau đó, Dương Văn Đức đã xuất hiện ở bên ngoài gian phòng trọ mà bản thân mình đã nghỉ ngơi ở đó trong buổi tối ngày hôm qua-một căn phòng nghỉ ngơi giành cho khách ở tại lầu hai của “Thanh Nguyên khách điếm”.Hắn sau đó liền nhanh chóng lầu một và chẳng mấy chốc hắn đã xuất hiện ở bên ngoài “Thanh Nguyên khách điếm”.
Dương Văn Đức ngay sau đó liền bắt đầu chuyến lịch lãm của bản thân mình ở trong Thanh Nguyên phường thị. Hắn sau một khắc đồng hồ di chuyển thì hắn đi về phía tán tu khu vực, tìm kiếm vật phẩm mà chính mình cần, chính là “Vạn Linh Lục” thư tịch.
Dương Văn Đức mất khoảng một khắc thời gian di chuyển thì Dương Văn Đức xuất hiện ở bên ngoài tán tu khu vực. Hắn sau đó liền nhanh chóng đi vào bên trong tán tu khu vực ở Thanh Nguyên phường thị. Dọc theo đường đi, Dương Văn Đức nhìn hai bên đường đầy quán hàng của nhiều vị tán tu, thấy được nhiều đồ vật khác nhau, hắn còn nhìn thấy một quán bán các loại thư tịch thậm chí ngay cả công pháp tu chân cũng có. Dương Văn Đức sau khi phát hiện ra quán bán các loại thư tịch thì Dương Văn Đức lập tức đi về phía quán bán các loại thư tịch đó.
Rất nhanh Dương Văn Đức đi tới trước quán bán các loại thư tịch. Dương Văn Đức ngay sau đó nhìn vị trung niên tu sĩ ở trước mặt mình nói: “Đạo hữu xin cho tại hạ hỏi là quán của đạo hữu có bán Vạn Linh Lục thư tịch không?”
Chủ quán của quán bán các loại thư tịch nghe được một giọng nói phát ra ở trước cửa quán liền nhìn về phía cửa và phát hiện ra một vị tu sĩ tuổi đời rất trẻ, mặc một bộ đạo bào màu xanh lam. Hắn lập tức sử dụng tra xét thuật, tiến hành tra xét tu vi của vị tu sĩ đứng ở trước cửa của quán do hắn làm chủ nhưng hắn không phát hiện ra được cụ thể tu vi của vị tu sĩ đứng ở cửa ra vào của quán. Hắn lập tức dừng việc sử dụng tra xét thuật lại, sau đó hắn cất tiếng nói với Dương Văn Đức chính là vị tu sĩ đứng ở cửa ra vào của quán của hắn: “Đạo hữu thân mến, quán của tại hạ có bán Vạn Linh Lục thư tịch. Ngoài ra quán còn bán nhiều loại thư tịch khác nữa.”
Dương Văn Đức nghe xong chủ nhân của quán bán các loại thư tịch nói thì Dương Văn Đức lập tức đi vào bên trong quán. Sau khi đi vào trong quán, thì Dương Văn Đức mở miệng nói:” Tại hạ muốn mua một cuốn thư tịch Vạn Linh Lục, một cuốn dạy luyện đan, một cuốn nói về võ đạo đan đạo và một cuốn thư tịch viết về võ đạo đan phương.”
Chủ quán của quán bán các loại thư tịch nghe Dương Văn Đức nói xong thì chủ quán lên tiếng: “Đạo hữu xin chờ một lát, tại hạ đi lấy các cuốn thư tịch mà đạo hữu cần.”
-“Đạo hữu cứ đi lấy đồ đi, tại hạ ở đây chờ.” Dương Văn Đức nói với chủ quán của quán bán các loại thư tịch sau khi hắn biết được quán này có các cuốn thư tịch mà hắn đang cần.
Vị chủ quán này nghe xong Dương Văn Đức nói thì vị chủ quán này nhanh chóng đi vào bên trong. Không lâu sau vị chủ quán của quán bán các loại thư tịch xuất hiện ở gian trước của quán với trên lòng bàn tay phải là một túi trữ vật mang hình dạng của chiếc túi vải, chủ quán sau khi xuất hiện thì chủ quán nhanh chóng đi tới chỗ Dương Văn Đứng đang đứng. Sau khi tới nơi thì vị chủ quán lập tức đưa chiếc túi trữ vật ở trong lòng bàn tay phải của mình cho Dương Văn Đức, ngay sau đó cất tiếng nói: “Đây là đồ mà đạo hữu cần. Tổng cộng hết hai trăm bốn mươi viên linh thạch hạ phẩm.”
Dương Văn Đức lấy hai trăm bốn mươi viên linh thạch hạ phẩm từ trong trữ vật giới chỉ của hắn đưa cho chủ quán của quán bán các loại thư tịch rồi đem chiếc túi trữ vật đựng các cuốn thư tịch mà hắn cần để vào trong chính mình trữ vật giới chỉ, xong xuôi hắn nhanh chóng rời khỏi quán bán các loại thư tịch. Sau khi Dương Văn Đức xuất hiện ở bên ngoài quán, thì Dương Văn Đức di chuyển về phía cổng ra của tán tu khu vực. Khoảng một khắc sau, Dương Văn Đức đi ra khỏi cổng ra của tán tu khu vực trong Thanh Nguyên phường thị rồi sau đó Dương Văn Đức tiếp tục du lịch ở trong Thanh Nguyên phường thị.