Tu Tiên Đá Thần

Chương 17 - Giấc Mơ Tương Lai

Sau khi chia tay với Đá Quý, Thiên Quyền với Diệp Vân đi về hướng Dạ Long Thành, hai người họ đi được mười ngày, còn khoảng vài dặm là đến.

Cậu ta vừa đi, vừa cười đùa với cô gái.

“Ha ha! Nương Tử! Nàng sắp gặp cha mẹ ta rồi, có sợ không?”

“Hứ! Cha mẹ huynh chứ phải cha mẹ muội đâu mà sợ!”

Bọn họ cười nói vui vẻ bất chợt trước mặt xuất hiện cảnh tượng Dạ Long Thành tan nát hoang sơ, giống như nơi đây vừa mới diễn ra một trận chiến lớn, khắp nơi trên tường thành bị vỡ nát, xác Yêu Thú nằm trải dài máu chảy như một con sông, mây mù tụ tập, cơn mưa nặng hạt từ từ rơi xuống, chiến trường mùi máu bốc lên nồng nặc, khung cảnh chết chóc hiện lên.

Khi nhìn thấy cảnh tượng đó, Thiên Quyền không còn vui cười được nữa, kéo tay Diệp Vân hấp tấp chạy vào trong thành.

Bên trong thành lúc này những người giao tranh được vào trong, họ đang khóc than đau khổ.

“Hu hu! Ca ca! Sao huynh lại bỏ đệ mà đi.”

“Hu hu! Cha dậy đi.”

“Tướng công, sao chàng lại bỏ ta, không có chàng sao ta sống nổi.”

Thiên Quyền bước đến một hộ vệ bị thương gần đó lên tiếng hỏi.

“Ngươi nói cho ta nghe, ở đây vừa mới xảy ra chuyện gì?”

Hộ vệ thở dài trả lời.

“Hầy.. Ở đây vừa mới gặp Thú Triều quy mô lớn.”

Hai ngày trước, Dạ Long Thành một không gian yên tĩnh, trong thành người ra vào tấp nập.

Một nhóm người từ đâu chạy về báo tin có Thú Triều đến, mọi người nhao nhao nhau lên lo lắng, nhưng sau đó không thấy xuất hiện nên chỉ xem nó là tin đồn.

Ngày hôm sau, mặt trời vừa lo dạng đã nghe tiếng ầm ầm từ đám Thú Triều kéo đến, số lượng không nhỏ, chúng có đến hơn ba ngàn con, hai hộ tướng và một thủ lĩnh.

Thủ Lĩnh là Hóa Yêu Thú hoàn toàn tương đương với Nguyên Anh viên mãn

Hai con hộ tướng Hóa Yêu Thú nhất cấp tương đương Nguyên Anh sơ kỳ

Trận chiến diễn ra long trời lở đất, Thành Chủ Xà Điện không biết lí do gì mà trước trận chiến bị trọng thương, tu vi giảm mạnh chỉ còn cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ.

Hợp tác với Thiên Dược Các Thiên Hoàn, Tấn Phù Phủ Tấn Xa cả hai đều tu vi Nguyên Anh hậu kỳ.

Cả thành đánh lui được Thú Triều, Thủ Lĩnh Hóa Yêu Thú trọng thương bỏ trốn, chúng ta giết chết được hai con nhất cấp Hóa Yêu Thú, hai ngàn Yêu Thú cấp thấp khác.

Bên ta Thành Chủ Xà Điện vẫn lạc, hai người còn lại trọng thương nghiêm trọng, những người khác số người chết hơn hai ba trăm người, người bị thương hơn ngàn người.

Hiên tại người nắm giữ chức thành chủ chưa rõ, bên Thành Chủ chỉ còn con trai út của hắn là Xà Kim với tu vi yếu kém, bị hất hủi nghiêm trọng.

Thiên Quyền bất ngờ vội vàng chạy về Thiên Dược Các.

Nữa giờ sau trước mặt họ, Các Chủ Thiên Dược Các Thiên Hoàn nằm trên giường dưỡng thương, được Dạ Tuyết phu nhân chăm sóc.

Cậu ta bước đến hỏi.

“Mẫu thân, cha con có sao không?”

Dạ Tuyết phu nhân trả lời.

“Cha con không sao, tỷ tỷ ngươi thì tu luyện ở Hồng Linh Phái đã đành, ngươi lại trốn đi cả tháng nay, làm cho chúng ta lo lắng vô cùng.”

Vẻ mặt Thiên Quyền cười tít mắt.

“Con không trốn đi nữa đâu, con sẽ cố gắn tu luyện, lần này con đem về con dâu cho mẫu thân nữa nè.”

Nhìn sang cô gái nhỏ Dạ Tuyết phu nhân thắc mắc hỏi.

“Ủa, đây là cô gái nhà nào, con đi lừa con cái nhà ai mà xinh thế?”

Cậu ta ôm lấy Diệp vân trả lời.

“À! Đây là nương tử tương lai của con.”

Diệp Vân bị ôm ngại ngùng lên tiếng.

“Dạ, con xin chào phu nhân, con là Diệp Vân bạn Thiên Quyền huynh.”

Dạ Tuyết phu nhân gật đầu khen ngợi, sau khi Thiên Quyền kể lại mọi chuyện.

Cậu ta đưa thanh Hỏa Tức Kiếm và bộ Kiếm Pháp "Song Tu Kiếm Phá Thiên" cho mẫu thân mình xem qua.

Xem xét thanh kiếm Dạ Tuyết phu nhân bất ngờ.

“Bảo Kiếm, con thật may may mắn đấy! Thôi con đưa cô gái luyện kiếm đi, nhớ chăm chỉ tu luyện nghe chưa.”

Hai người vừa bước ra khỏi phòng, Thiên Quyền biết sẽ bị đánh vội bỏ chạy, Diệp Vận tức giận đuổi theo đánh cho bằng được bởi tính cánh tay chân không yên phận của cậu ta.

Bên trong phòng Dạ Tuyết phu nhân cười vui vẻ, bây giờ con mình đã có người bên cạnh giúp đỡ tu luyện.

Một tháng sau trước sân phủ Thiên Dược Các, hai người luyện tập bộ kiếm pháp song tu, đường kiếm họ như hòa nhập làm một, ảo ảnh Hỏa Linh hợp thể với ảo ảnh Thủy Điệp.

Cả hai đưa kiếm lên trời hét lớn.

"Song Tu Hợp Nhất Phá Thiên"

Chưa hết họ còn quay lại tạo thêm một chiêu Thủy với Hỏa hòa nguyện làm một, ngước lên trời hô lớn.

"Song Tu Hệ Phá Thiên"

Hai chiêu chiêu thức của họ đâm thẳng lên trời xanh.

Ầm.. Ầm...

Mây đen kéo đến vù vù như thể nó không chấp nhận hai người này.

Ung dung tự tại, bọn họ ngồi xuống tạo ra một đại trận, dưới đất xuất hiện một hình bát quái to lớn bao trùm họ như một tấm lá chắn, đó là Bát Quái Trận được nâng cấp thành Song Tu Trận.

Thiên Kiếp giáng xuống hai người họ

Ầm.. Ầm..

Tia Thiên Kiếp đâm vào Song Tu Trận chấn động cả Thiên Dược Các, nhưng họ vẫn cười nói vui vẻ bên trong.

“Huynh này, Kiếm Pháp "Song Tu Kiếm Phá Thiên" này chúng ta đã học hết, con mỗi kĩ năng Uyên Ương Dao Động tại sao chỉ có dấu chấm hỏi vậy nhỉ?

“Ta cũng như muội thôi có biết gì đâu, thôi chúng ta nghỉ ngơi đi, ngày mai tiếp tục luyện.”

Thời gian cứ như vậy mà trôi đi, cho đến khi họ gặp lại Đá Quý là một khoảng thời gian rất dài.

Trong cuốn Kiếm Pháp "Song Tu Kiếm Phá Thiên" : Song Tu Hợp Nhất Phá Thiên, Song Tu Hệ Phá Thiên, Song Tu Trận và Uyên Ương Dao Động chưa biết, yêu cầu cặp đôi mới tu luyện được.

"Song Tu Hợp Nhất Phá Thiên: Triệu hồi hai con vật trong Huyết Mạch hòa nguyện vào nhau, sức mạnh đó quá nghịch thiên.

Song Tu Hệ Phá Thiên: Xuất hiện hai hệ cùng đồng hành chiến đấu, mạnh mẽ hơn đơn hệ bình thường.

Song Tu Trận: Tạo ra hình Bát Quái dưới chân có thể chống lại Thiên Kiếp mạnh mẽ nhất.

Uyên Ương Dao Động: Chỉ toàn dấu chấm hỏi."

Cuối cùng cậu cũng thoát được con Sói Lang chết tiệt đó, hiện tại cậu đứng dưới một vách núi nhỏ, nhớ lại cú thoát ngoạn mục.

Trước đó vài phút, cậu bị Sói Lang rượt bán sống bán chết chạy đến bờ vực, trước mặt vách đá cao sừng sững, sau lưng không con đường lui, cậu dòm ngó khắp nơi tìm thấy sợi dây leo, đu theo nó xuống bên dưới.

Xung quanh cậu rộng lớn vách núi, bên dưới xương mù sâu thăm thẳm.

Đá Quý tiến bước về phía trước một hang động, bên cạch có một bia đá lớn được khắc chữ như một câu thơ, cậu đưa mắt đọc theo nó.

Đá Si Tình.

Ngày qua ngày Đá nằm đây

Đông Tây Nam Bắc hỡi ai biết đến

Thời gian cứ dần trôi đi

Dù nắng hay mưa Đá vẫn chưa đi

Bây giờ Đá chỉ biết chờ

Thẫn thờ mà nhìn bầu trời bao la

Tình yêu với Đá xa vời

Hạnh phúc mãi mãi rời xa mà thôi

Giá như Đá có giấc mơ

Mơ về tương lai tươi sáng muôn màu.

Đọc xong cảm thấy khó hiểu, cậu lại bước vào bên trong, vừa đi vừa nhẩm lại xem nó ý nghĩa gì.

“Ngày qua ngày... Muôn màu”

Nghĩ mãi mà không hiểu đành thôi.

Bên trong cuối con đường có một cục Đá nằm yên bất động ở giữa, một không gian yên tĩnh.

Cậu tiên đến cuối con đường, nhìn bên trong một mảnh trống không ngoài viên đá ở giữa, cậu khó hiểu?

“Hả? Đây là chuyện gì vậy? Sao chỉ có mỗi viên Đá thế kia?

Bước đến bên viên đá, cậu cầm nó lên lau đi lớp bụi bám trên nó.

Xung quanh là một màu nâu bạc, bề ngoài không khác gì một viên đá bình thường, đưa thanh Linh Kiếm lên chém thử.

Keng... Keng...

Vẫn không thấy không biến động gì, vức nó vào tường, làm đủ mọi cách nhưng đều vô dụng.

Bịch... Binh... Bạch... Bốp... Xèo...

Không có gì khác lạ cậu càng khó hiểu hơn?

“Cái gì thế này? Chém không đứt? Ném không vỡ? Đốt không cháy? Vậy thứ bỏ đi này ở trong này làm gì? Thôi kệ cứ cất vào trước đã.”

Tính đưa nó vào Đá Thần nhưng cũng vô dụng, làm cậu tức điên máu mà không làm được gì hòn đá.

“Cái hòn đá quái quỷ gì thế này?”

Nghĩ đi nghĩ lại chắc nó không có tác dụng nên cậu mặt kệ rồi ngồi xuống tu luyện.

Trong hang động ở vách đá, Đá Quý tu luyện bên cạnh hòn đá, hòn đá ấy dần dần sáng lên, xung quanh nó bắt đầu xuất hiện sương mù và lấn sang cậu.

Bên trong tâm trí cậu mơ một giấc mơ.

Một thế giới khác lạ, bầu trời trong xanh những con Điểu lạ thường bay lượng, xung quanh rất ít Linh Khí.

Đứng trên bãi cát trắng gần con sông lớn, bên cạnh những người ăn mặc kì lạ, cậu thắc mắc tự hỏi bản thân.

“Hả? đây là đâu, ta đang ở đâu đây, sao ở đây Linh Khí thấp vậy?”

Nhìn thấy mấy con vật và cách ăn mặc lạ thường, bản thân cậu không khác gì họ, một bộ đồ kỳ lạ, chỉ vào một thứ gì đó mà tự hỏi.

“Kia là con vật gì? nhỏ mà chạy nhanh vậy.”

Thẫn thờ hồi lâu, một cô gái xuất hiện trước mặt cậu hỏi.

“Chào anh, anh cần giúp gì không?”

Những dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu cậu?

“Ơ! Vị tỷ này là ai thế? Tỷ gọi ta là anh ư?”

Trò chuyện một hồi cậu cảm thấy thân hình mình khác hẳn lúc đầu, cơ thể to lớn hơn, không có linh khí và biết được nơi cậu đứng được gọi là Trái Đất.

Cậu thử dùng Linh Khí nhiều lần nhưng điều vô dụng, mãi suy nghĩ thì sau lưng một cô gái vỗ vai nói.

“Anh làm gì mà thẫn thờ thế, còn không mau đi về chăm con.”

Cậu bất ngờ hỏi lại.

“Cái gì, chăm con? Ta còn chưa có nương tử cơ mà.”

Cô gái tức giận quát mắng.

“Anh bị ngáo đá à, hay là thiếu mùi đòn của em, muốn em đánh cho anh nhớ không?”

Qua vài câu giải thích, thì ra cô gái này là nương tử mình, sinh cho cậu một tiểu hài tử, bản thân lại khó hiểu?

“Chuyện gì xảy ra thế này? Ta mười ba tuổi sao lại có con.”

Càng ngày cậu càng thấy lạ thường, mười ba tuổi nhưng thân hình cao lớn như đã thành người lớn.

Sau nhiều ngày, cuối cùng cậu cũng đã thích nghi được với nơi đây, toàn bộ những gì trước đó trải qua do bản thân cậu đọc quá nhiều tiểu thuyết.

Hiện tại đây mới là sự thật, cậu chấp nhận nó, sống hết ngày này qua ngày khác, một cuộc sống vui vẻ đầm ấm.

Buổi sánh thức dậy, đưa con đi học, quay về làm việc, dọn dẹp nhà cửa, tối lại đưa con và nương tử đi dạo phố, mỗi tháng dẫn bọn họ đi ngắm cảnh đẹp,...

Thời gian cứ vậy mà thấm thoát trôi qua, tóc cậu dần dần bạc trắng sắp lên đường.

Đến lúc cậu nằm xuống mới cảm thấy cuộc đời thật vui vẻ làm sao, hạnh phúc biết bao.

Thời gian Đá Quý ngồi tu luyện trong động mới trải qua một ngày, cậu mở mắt ra cảnh tượng trước mắt làm bản thân khó tin?

“Hả? Ta nhớ bản thân xuống hoàng tuyền rồi mà?”

Ngẫm nghĩ toàn bộ sự việc vừa sảy ra, cậu không biết mình là ai, những kí ức bị xáo trộn lẫn nhau, vò đầu bức tóc mất hai canh giờ.

Tất cả đều có liên quan gì, chợt nhớ đến cha mình, cậu tiến vào trong không gian Đá Thần.

Cha cậu giải thích đoạn ký ức ở nơi đó là giấc mơ do viên đá gây nên.

Tức sôi máu cậu bị nó giở trò làm cho kí ức mình lẫn lộn, nghĩ đến mọi thứ rối tung làm đầu cậu đau nhức, nhưng không làm được gì nó, nhớ lại lúc mới bước vào cậu có bỏ qua câu thơ ở ngoài.

Vội vàng chạy ra trước cửa hang động mà nhìn lại dòng thơ ấy.

“Ầy! Thì ra là vậy, chắc hẳn có liên quan đến đoạn ký ức mất đi của ta.”

Bình Luận (0)
Comment