Thời gian vẫn cứ trôi qua, cậu ngồi trong hang động ngẫm nghĩ.
“Tại sao ta không thể mơ tiếp?”
Cậu ở lại đây hết một tuần rồi, chỉ muốn quay lại giấy mơ đó nhưng lại vô vọng.
Những lúc cậu nghĩ nếu như giấc mơ đó là thật thì tốt biết bao, không buồn phiền, âu lo, đau khổ,... Rồi sống một cuộc sống vui vẻ, đầm ấm, hạnh phúc biết bao.
Bây giờ Đá Quý phân vân mình có nên bước tiếp con đường trả thù, hay là buôn bỏ để sống một cuộc sống vui vẻ.
Kí ức giấc mơ tranh giành với kí ức hiện tại, cậu tự nói với bản thân mình.
“Ta có nên đi con đường trả thù?”
Suy nghĩ về những chuyện trải qua, đau khổ, nỗi hận, thương tiếc, tất cả đều thể hiện lên khuôn mặt nhăn nhó, tức giận.
“Không được, không được. Phải trả thù, trả thù.”
Linh Khí dần chuyển sang Ma Khí, bản thân cậu với tâm ma chiến đấu gay gắt trong tâm trí.
Cậu đứng lên lấy kiếm chém khắp nơi trong hang động, gây ra tiếng động rất lớn.
Ầm... Ầm...
Âm thanh vang vọng khắp vách núi, bản thân cậu muốn chém tan nát hết nơi đây để quên đi giấc mơ đó.
Đến lúc bản thân tỉnh táo, xung quanh cậu là một màu đen tuyền, bốn phía đâu đâu cũng đều là đá, cậu tự hỏi bản thân.
“Hả? Ta vừa gây ra chuyện gì thế này?”
Nhìn khắp nơi để tìm kiếm đường ra, ẩn hiện một chút ánh sáng, cậu bước theo nơi đó, một khe hở nhỏ từ bên ngoài đưa ánh sáng xuyên vào trong, cậu đưa tay rút kiếm chém xuống phá vỡ nó.
Ầm...
Tản đá bị chém vỡ nát, bên ngoài Linh Khí nồng nàn bao trùm, trước mặt cậu khung cảnh thung lũng rộng lớn, bước ra ngoài cậu ngước nhìn lên trời.
Hai bên vách đá thẳng đứng, mây xanh lượn lờ trên bầu trời, dưới đất một vườn Linh Dược cấp thấp bao quanh một ngôi mộ đắp bằng đất.
Nhìn khắp nơi cậu trầm trồ, nhận ra bản thân mình đánh sập hang động, phía dưới nó là một đường hầm thông xuống đây, trên tay cậu còn cầm viên đá, ánh sáng lóe lên phát ra từ nó.
Một tàn ảnh chàng trai trẻ khoảng hai mươi tuổi, anh ta bay đến ngôi mộ với nỗi ưu phiền, cậu quan sát kĩ phát hiện trên bia mộ có khắc tên.
“Hỏa Phượng”
Tàn hồn chàng trai tuôn trào nước mắt.
“Ta thật không ngờ bản thân ở phía trên nàng hơn hai trăm năm, bây giờ ta mới biết được Tình Yêu đối với nàng to lớn cỡ nào và chỉ muốn ở lại đây với nàng mãi mãi.”
Trong lòng cậu thắc mắc với cái tên trên bia mộ.
“Tại sao tên một ngôi mộ lại giống với tên Yêu Thú?”.
Tàn hồn kia quay lại với khuông mặt vui vẻ.
“Đa tạ ngươi đưa ta đem đến đây, ta nhớ cô ấy hàng trăm năm nay rồi, cảm giác tình yêu thật đẹp, ước nguyện từ ta chính là gặp lại mộ nàng ấy, câu chuyện hai ta là một hồi ức đẹp.”
Niên Đại năm 840, anh ta là Huyền Thiết vị Thiếu Chủ Thành Tây Huyền với hai mươi tuổi tu vi đạt Kim Đan sơ kỳ.
Ngày hôm đó tại Hoang Vu Đông Ca, hắn bắt gặp khung cảnh Yêu Thú chiến đấu với Ma Thú.
Kim Ma Thú Đại Kỳ đánh nhau với Kim Yêu Thú Hỏa Phượng, cả hai đều tứ cấp tương đương với cảnh giới Kim Đan viên mãn sắp tấn cấp, tranh dành Linh Dược cấp năm Kim Hóa Cốt.
Bản thân hắn chỉ biết đứng nhìn bọn chúng đánh nhau cho đến khi đôi bên đều bị thương nặng nằm la liệt.
Tận dụng thời cơ đó hắn bước đến chuẩn bị hái Kim Hóa Cốt, nhưng không ngờ con Đại Kỳ đó còn sức mà tung chiêu vào hắn.
May mắn thay Hỏa Phượng dùng thân thể đỡ đòn và giúp hắn thoát khỏi nguy hiểm.
Từ xa hắn quan sát trận chiến, Hỏa Phượng tiêu diệt được Đại Kỳ, nhưng nó bị thương không hề nhẹ.
Huyền Thiết muốn cảm ơn Hỏa Phượng cứu mình nên trả lại Kim Hóa Cốt.
Sử dụng cây Linh Dược gia tăng hồi phục và tấn cấp lên Hóa Yêu Thú, nó hóa hình thành một cô nương xinh đẹp làm bản thân hắn chìm đắm trong mộng.
Nhờ cây Kim Hóa Cốt mà Hỏa Phượng tiến hóa thành công, cô ấy muốn đi theo hắn báo đáp, hành trình hai chúng ta du ngoại khắp nơi, trở về Thành Tây Huyền bọn họ sống với nhau rất vui vẻ.
Khoảng hai năm sau, mọi người biết được cô ấy là Hóa Yêu Thú nên kéo nhau đuổi giết.
Hắn không nỡ rời xa Hỏa Phượng, cả hai người cùng nhau chạy khỏi vùng đất Nhân Tộc đi vào Hoang Vu Cấm Địa.
Bọn họ không muốn hại ai, chỉ mong được sống bên nhau như bao người khác, nhưng khi họ vào cấm địa là điều sai lầm, gặp phải thứ gì đó rất mạnh, dẫn đến hồi kết đầy đau đớn.
Họ khó khăn lắm mới chạy thoát rồi lưu lạc vào vùng đất này, Hỏa Phượng bị thương lúc ở Hoang Vu Cấp Địa, nó dần ăn mòn hết da thịt cô ấy cho đến khi mất.
Hắn đau khổ đắp mộ cho Hỏa Phượng tại đây và hứa một ngày sẽ quay lại.
Ba tháng rời đi nơi đây, hằng ngày hắn sống một cuộc sống cô đơn, nhàm chán, tẻ nhạc khi không có cô ấy.
Hắn quyết định quay lại đây nhưng giữa đường bị Ma Thú giết, mảnh tàn hồn thoát khỏi thân thể lang thang khắp nơi và rơi xuống một vách đá.
Trước mắt tàn hồn là một dòng chữ Đá Si Tình.
Tiếp đó tàn hồn bước vào bên trong nhìn thấy mọi thứ trống rỗng, ngoài một viên đá ở giữa.
Như thường lệ bóng dáng tàn hồn bước đến chạm vào viên đá, chẳng may bị hút vào bên trong.
Ở trong đó là một thế giới rộng lớn như một cuộc thí luyện.
“Tình Yêu là thứ ngươi không thể hiểu được, nó giống như là một viên Đá mà ngươi chính là nó.”
Hắn ngẫm nghĩ rất nhiều lần cũng chỉ ngộ ra vài điều trong đó, cuộc thí luyện diễn ra không biết bao lâu, cái kết hắn tự nhận mình là mình một viên đá và hiểu được tình yêu đối với cô ấy như thế nào, hắn tìm đủ mọi cách để ra ngoài nhưng đều không thể.
Lắng nghe anh ta kể hết câu chuyện, cậu được anh ta tặng viên đá.
“Cảm ơn ngươi đưa ta ra khỏi viên đá này, nó có một bí mật nào đó mà ta cũng không thể biết được, ta bị nhốt bên trong hàng trăm năm, nhưng không già đi và tan biến.”
Anh ta suy nghĩ gì đấy chợt nhớ bản thân phải cảm ơn cậu.
“Tí nữa lại quên, ta tặng ngươi tấm lệnh bài này xem như quà tặng mong cậu nhận cho, bật mí cho ngươi biết, tấm lệnh bài này nó mà xuất hiện ở Thành Tây Huyền sẽ làm biến động không hề nhỏ.”
Đá Quý nhận lấy xem xét, màu sắc giống Cẩm Thạch, nằm ở giữa là một con vật rất chân thật, nhìn thẳng vào đôi mắt nó cậu có cảm giác bị đồng hóa, đem nó cất vào không gian Đá Thần.
Linh Khí ở đây thật dồi dào, cậu muốn ở lại tu luyện nhưng sợ làm phiền, đành phải hỏi đường ra ngoài, hơn ba tháng từ khi cậu đặt chân đến Hoang Vu Đông Ca.
Cách cánh cổng phía Tây Thành Tây Huyền khoảng vài dặm, cậu cầm cục đá trên tay suy nghĩ.
Từ lúc đi ra khỏi nơi đó đến bây giờ đã hai ngày, lạ thay viên đá Si Tình lại có thể thu vào không gian, cậu đỡ phải cầm nó trên tay, cậu tính toán xem cái cục đá này có tác dụng gì sau này, chợt nhớ ra nó rất hữu dụng trong kĩ năng Ám Sát Đá, vẻ mặt vui vẻ cười âm hiểm.
Nữa giờ sau bóng dáng cậu đứng trước cổng Tây Thành Tây Huyền, khung cảnh thật hoành tráng.
Bước đi vào trong thành, nơi đây rất rộng lớn, sự lớn mạnh đó bằng với hai môn phái lớn ở Đế Đô, bởi nó giáp với Tài Nguyên Đông Ca, khối lượng lớn tài nguyên được trữ tại đây rất nhiều, tu vi mọi người cũng không hề kém.
Một lượng lớn Linh Dược từ nơi đây mà ra, sự cạnh tranh với hai môn phái rất gay gắt.
Tìm hiểu một chút, cậu biết được ở đây có bảy thế lực: Thành Chủ Huyền Bá, Lai Gia, Tân Gia, Thanh Hồng Các (nơi đấu giá), Tiêu Dược Các (bày bán đan dược và học luyện dược), Ly Phù Các ( nơi bày bán và học chế phù), Đại Lâm Các (nơi tỉ võ đấu kiếm trong thành).
Còn ba ngày nữa là đến đại hội ở Đại Lâm Các, họ yêu cảnh giới là Trúc Cơ, nghe nói người thắng cuộc sẽ được thưởng năm trăm Tinh Thạch trung phẩm, mười viên Tinh Huyết Đan một bộ Kiếm Pháp Hóa Kiếm, nhìn phần thưởng cậu thèm nhỏ dải.
Nhưng giờ cậu cần bước đến Ly Phù Các để học chế phù.
Trước cửa Ly Phù Các người ra vào tấp nập, bên trong có hai người cãi nhau.
“Hừ! Tân Kiên ngươi đừng khinh người quá đáng.”
“Phế phẩm, Huyền Vệ ngươi không luyện được phù gì đâu, ở nhà đợi chết đi.”
“Ngươi dám so xem Linh Phù ai mạnh hơn không.”
“Tân Kiên ta mà sợ ngươi có giỏi xuất phù đánh ta đi Ha ha!”
Hai bên đưa Linh Phù lên đối đầu nhau, từ ngoài một cậu bé bước vào.
Đá Quý vừa bước vào, nhìn thấy trước mặt hai Linh Phù bay đến, cậu nhanh tay rút kiếm chém xuống là một đại kiếm.
Ầm... Ầm...
Trên tầng hai người quản lý Phù Các chạy xuống than khổ.
“Ôi! Trời ơi! Tan nát hết rồi!”
Xung quanh đổ nát, những kệ đựng Linh Phù với Huyết Mạch Phù bị chém tan nát.
Nghĩ đến cảnh mình phải đền một số lượng không nhỏ, bản thân cậu Tinh Thạch không nhiều, dù có cậu cũng dùng cho tu luyện, đền họ có mà cậu tiếp tục vào rừng ở, cười khổ chỉ vào hai người kia.
“A! Ta không đền được đâu, tại hai người họ xuất Linh Phù trước mắt ta, ta tưởng bọn họ đánh ta nên chỉ phòng thân thôi.”
Huyền Vệ thấy vẻ mặt khốn khổ từ cậu nên bước đến nói.
“Vừa rồi so sánh Linh Phù ai mạnh hơn, do bọn ta mà ra số tiền này cứ để ta trả cho.”
Tân Kiên đứng bên cạnh khinh thường.
“Ta không có rảnh mà đền đâu, ngươi tự đi mà làm việc vô bổ đi.”
Nói xong hắn quay người bỏ đi, Huyền Vệ bước đến lấy tinh thạch đưa người quản lý đó, khoảng ba trăm Tinh Thạch trung phẩm, nhưng khuôn mặt không hề xuất hiện một nét nhăn nhó, bước đến chào hỏi Đá Quý.
“Chào ngươi, ta là Huyền Vệ, ban nãy ta không nắm chắc phần thắng, may mắn có huynh đệ phá rối chứ không ta lại thua nhục nhã nữa rồi.”
Cậu cười vui vẻ gãi đầu đáp lời.
“Ta là Đá Quý, ta cảm ơn huynh mới đúng, ta phá nơi đây thành ra thế này, nhưng mà huynh lại đền bù.”
Huyền Vệ mười lăm tuổi tu vi Luyện Khí cảnh tầng chín, con thứ hai của Huyền Lục, hắn được coi là phế nhất trong thành, tính tình hiền lành, ga lăng, thích chế phù.
Cả hai vừa đi vừa trò truyện, bảng giá phù được phân như sau.
Linh Phù chưa chế: Hai viên trung phẩm Tinh Thạch một tấm, học chế phù ba mươi viên trung phẩm Tinh Thạch.
Linh Phù đã chế: mười viên trung Phẩm Tinh Thạch một tấm.
Huyết Mạch Phù chưa chế: hai mươi viên trung phẩm Tinh Thạch, học tạo phù hai trăm viên trung phẩm Tinh Thạch.
Huyết Mạch Phù đã chế: tùy theo uy lực chế ra mà tính sang Tinh Thạch, từ năm mươi đến hai trăm viên trung cấp Tinh Thạch.
Ngũ Hành Phù tự sáng chế không có giá bán.
Ảnh Phù hiện tại không bán, nó gây ra tổn hại cho người chế tạo rất lớn, hao tốn hồn mệnh có thể làm giảm quá trình tu luyện của họ.
Nghe xong cậu mất hồn, ngó vào trong không gian Đá Thần xem còn bao nhiêu viên Tinh Thạch, hai ngàn viên hạ phẩm, chín mươi lăm viên trung phẩm.
Từ khi chia tay với Thiên Quyền, tu luyện hết một nữa số lượng nhưng cậu vẫn không nhúc nhích đằng cấp tí nào.