Tận cùng vách đá sâu thẳm là một mảng đen tối, Đá Quý nằm thở dốc và đợi chờ cái chết đến với mình.
Hộc.. Hộc..
Vách núi cao như thế mà cậu rớt xuống không chết, chợt nhớ đến lời nói của cha mình mà buồn bã suy nghĩ.
"Tại sao cha lại dùng Linh Khí cuối cùng để cứu ta, không lẽ ta chỉ nằm đây chờ chết sao? Không được ta phải cố lên, phải tiếp tục sống."
Cậu nỗ lực đưa tay rút thanh kiếm trên bụng ra đau đớn la lên.
Aaaa..
Tiến la thất thanh vang khắp trong bóng tối, máu trên người không ngừng chảy ra, dần dần bản thân mất đi ý thức mà chợt thiếp đi.
Trong giấc mơ, Đá Quý nhìn thấy một cô gái thật dễ thương vẫy tay gọi mình, nhưng bản thân không tài nào nhìn thấy được khuôn mặt đó ra sao, từng bước từng bước đi đến, khi sắp chạm vào cô gái đó thì tất cả đã tan biến.
Đôi mắt cậu dần dần mở ra chợt thốt lên.
“A! Thì ra chỉ là mơ! Ta đã ngủ bao lâu rồi nhỉ?”
Nhìn thương tích khắp mình đã dần hồi phục, Đá Quý bất ngờ đứng lên để kiểm tra lại xem.
“Hả, vết thương đâu, tại sao lại lành rồi, chuyện gì xảy ra vậy?”
Chợt nhớ lại cha cậu từng nói về Huyết Mạch Đá Thần, nó có thể khôi phục vết thương rất nhanh, lần trước cánh tay cũng nhờ đó mà khôi phục, nhưng bây giờ lại quên mất.
Ngó xung quanh không có gì đặc biệt, toàn những xác khô động vật, điều kì lạ nó đều nằm theo một đường thẳng, cứ như được đặt ra cho ai đó, tính tò mò muốn biết cuối con đường xương này là gì?
“Ở bên trong là gì nhỉ, có nên đi tiếp không, thôi kệ đằng nào cũng vào đây rồi đi xem cũng chã sao.
Răng.. Rắc.. Rốp..
Từng bước chân Đá Quý dẫm lên những chiếc xương khô mà vỡ vụng, âm thanh làm cho ai nghe thấy đều cảm giác lạnh lẽo.
Cuối con đường nơi đây như một cung điện hiên ngang, một xác rồng quấn quanh đại điện, bên trên có một xác người tay cầm Ô sáng óng ánh, ở giữa có thạch trụ kỳ lạ, cậu từ ngoài bước vào thán phục nơi đây.
“Wow! Trán lệ thật! Ồ kia chẳng phải là xương rồng trong truyền thuyết sao?”
Đá Quý chạy vội tới chạm vào bộ xương rồng nghĩ.
"Haha! Đây là lần đầu tiên ta thấy bộ xương rồng, giá như ta có thể cất vào bên trong không gian Đá Thần để làm báu vật thì tốt biết mấy."
Tươi cười vui vẻ sờ mó bộ xương, tiếp đó cậu bước lên đại điện nơi có bộ xương người, cậu đưa tay cầm cái Ô xinh đẹp lên, bỗng nhiên trong đầu hiện lên bao nhiêu là hình ảnh lạ thường.
Từ thuở khai sơ Đại Lục cho đến khi tám vị Thần xuất hiện, mỗi người trong số họ đều nắm giữ sức mạnh to lớn.
Năm vị Thần Tộc:
Mộc Thần sinh ra từ cây cỏ, người đời tôn kính là Nhân Thần, tu luyện Kiếm Khách học Kiếm Pháp vũ khí Kiếm.
Thủy Thần sinh ra từ giọt nước, người đời gọi là Long Thần, tu luyện Thanh Tẩy học Ô Pháp vũ khí Ô
Thổ Thần sinh ra từ địa chất, danh hiệu hộ pháp Đại Thần, tu luyện Võ Công học Công Pháp áo giáp Thân Thể
Băng Thần sinh ra từ bóng tuyết, danh sưng Lãnh Tuyệt Tâm, tu luyện Băng Liên học Băng Pháp vũ khí Ngọc
Hỏa Thần sinh ra từ ngọn lửa, trong sử sách được gọi là Hắc Diệm Thần, tu luyện Dung Nham học Hỏa Pháp vũ khí bán nguyệt Đao.
Hai vị Yêu Thần:
Phong Thần sinh ra cơn gió, đặc hiệu Thiên Phúc, tu luyện Thiên Vũ học Phong Pháp vũ khí Cọ
Lôi Thần sinh ra từ tia sét, mê tình điên đảo Yêu Thần, tu luyện Mê Hồn học Yêu Pháp vũ khí Tim.
Ma Thần: Kim Thần sinh ta từ khôi lỗi, sát sinh vô độ Ma Thần, tu luyện Ma Tinh học Thương Pháp vũ khí Thương.
Chưa dừng lại ở đó Đại Lục còn xuất hiện thêm một vị Ma Thần thứ chín.
Đá Thần sinh ra từ khoáng thạch, vô hình vô ảnh Không Thần, tu luyện Vô Không học Đá Pháp vũ khí Không
Trận chiến khốc liệt tranh dành Thần Cách làm lục địa rung chuyển, đại địa thay đổi, mọi thứ hoàn toàn tan vỡ, trong đó toàn bộ bị thương nặng và bỏ trốn.
Mỗi người đắm chìm tại một nơi ở trên mảnh đất đại lục này...
Xem xong hết thông tin trong quả cầu Đá Quý thầm nghĩ.
"Ta đang đứng trước một vị Thần trong truyền thuyết."
Đá Quý cuối người xin lỗi vì đắc tội vị Thần này, bất chợt thốt lên.
“A! Thần nhất định có đồ cho ta. Tìm thôi! Tìm thôi!”
Đặt chiếc Ô xuống cậu chạy khắp điện tìm kiếm nhưng chỉ là con số không, tưởng như vớ được một món ngon từ vị Thần nào ngờ không có gì ngoài hai bàn tay trắng.
“Để ta nghĩ lại xem, một quả cầu với thạch trụ. A! Khoan đã! Đúng rồi là thạch trụ.”
Vội vàng nhặt cái Ô lên chạy đến thạch trụ xem xét, bên trong nó không có gì ngoài một khoảng trống để đặt thứ gì đó.
Ô trên tay cậu lạ lẫm đặt vào nơi đó, mọi thứ im ắng trong vài giây, bỗng nhiên phát sáng và hiện lên trước mặt cậu một bóng người phụ nữ nói.
“Ta là Thủy Thần, đây chỉ là một mảnh thông tin ta muốn truyền tải đến người may mắn vào được đây. Ô trong tay ngươi là Pháp Bảo, nó cũng là truyền thừa huyết mạch của ta, chỉ cần nhỏ máu vào sẽ được Tiên Bảo nhận làm chủ nhân. Bên trong có thông tin của Thần Cách, nhưng ngươi hiện tại chưa nắm giữ được nó, cần phải đạt đến cảnh giới Thần mới có thể. Còn một điều cuối cùng ta muốn nhắc nhở ngươi, trên Đại Lục này những vị Thần khác đã mất chưa thì ta không biết, nhưng ta chắc chắn rằng có sự ràng buộc nào đó mà họ không thể xuất hiện. Kèm theo trước khi chiến đấu ta nghe nói có thêm vài người đột phá cảnh giới Thần và nắm giữ vài loại Thần Cách khác biệt. Chúc ngươi may mắn anh bạn."
Vụt..
Đá Quý bất ngờ thốt lên.
“Trời ơi! Truyền thừa của Thần, ta có nên nhận không?”
Đại Lục nghe đến Tiên đã sợ vỡ mật, đừng nói đến truyền thừa từ Thần. Thật khó có thể tin đây là sự thật, theo thông tin cậu biết, nhiều người bị đoạt xá thân thể bằng cách nhận từ truyền thừa không rõ lai lịch, từ đó thế giới nhiều lão già trong thân thể trẻ và tu vi rất cao, bọn họ sợ bị truy sát nên trốn rất kĩ, rất ít khi nhìn thấy họ.
Cậu phân vân về mức độ nguy hiểm truyền thừa, tò mò tự hỏi bản thân.
“Ta thử liều lĩnh một phen? Biết đâu trúng lớn."
Nói xong vui vẻ cắn tay lấy máu nhỏ Tiên Bảo.
Ting..
"Huyết mạch của Thủy Thần ban đầu là một giọt nước khi tiến tới cảnh giới Thần tiến hóa thành một con rồng nên người đời gọi là Huyết Mạch Long Thần."
Bao nhiêu thông tin về vị Thần bao trùm lấy cậu, từng dòng máu chảy trong người lang khắp cơ thể, đau đớn như ngàn con vật cắn xé lấy thân thể, Thủy hệ Khai sơ đang đẩy hai loại ngũ hành tạm nham Kim với Thổ ra ngoài, Huyết Mạch Long Thần sơ khai tranh dành với Đá Thần loãng thể.
Sự đấu tranh ba hệ với hai Huyết Mạch làm cho Đá Quý thống khổ không tả nổi, quằn quại đau đớn trong cơn mê.
Thời gian bên ngoài cứ trôi qua, dưới vách đá sừng sững cậu gào rống khắp nơi, đau đớn làm cho bản thân không thể không la lên.
Aaaa..
Suốt một thời gian dài cho đến khi cậu kiềm chế được nó, khắp mình những giọt máu không ngừng rơi xuống vẻ mặt thở dốc.
Hộc.. Hộc..
“Trời ơi! Ta biết thế này thì đã không nhận đâu! Đau chết mất!”
Hiện tại Đá Quý đã nắm giữ ba hệ, Thủy hệ nỗi trội hơn hai hệ còn lại. Huyết Mạch Long Thần cũng đã hòa nguyện với Đá Thần thiếu sót.
Viên đá Huyết Mạch của cậu cũng thay đổi thành một con rồng đá, cậu gọi nó là Long Đá.
Đá Quý bước ra cung điện ngước nhìn lên trời nói lớn.
“Haha! Ta nhận được truyền thừa của Thần rồi! Các ngươi cứ đợi đấy, ta sẽ quay về trả thù từng người một.”
Theo thông tin truyền thừa Thủy Long để lại, Thần Cách (chưa đạt đủ điều kiện) tu luyện Thanh Tẩy học Ô Kĩ Long Thủy Quyết, Ô Pháp Long Mạch, Ô Long Trận.
Ô Kĩ Long Thủy Quyết gia tăng lượng Linh Khí hấp thu ở khu vực Thủy hệ, tồn tại được ở dưới nước, điều khiển Thủy hệ tạo ra.
Ô Pháp Long Mạch: Ám Sát Long, Sóng Thủy Long, Liên Kích Sóng Thủy Long, Long Thần Hủy Diệt.
Ám Sát Long tạo ra con rồng ẩn thân trong không khí và kích sát trong tích tắc.
Sóng Thủy Long tạo ra tia nước tấng công, Liên Kích Thủy Long xuất hiện số lượng lớn tia nước.
Long Thần Hủy Diệt hiện lên rồng phung nước tạo sống thần quy mô lớn, hao tốn Linh Khí khá lớn.
Ô Long Trận thuộc loại truyền thuyết, đứng bên trong được bảo vệ bên trong Ô, Rồng bên ngoài Ô tấn công.
Tiên Bảo Ô tạo ra Hộ Thể Thủy Long.
"Hộ Thể Thủy Long là một hình cầu bao quanh chủ nhân nó, tránh tác động từ bên ngoài, được kích hoạt để bảo vệ khi chủ nhân bị tấn công, có thể tránh được một kích toàn lực của Hóa Tiên yêu cầu dùng Linh Khí để giữ trạng thái cho nó."
Toàn bộ các cuốn thông tin đó thuộc loại Lửa Tuyền, không thể ngờ thứ này còn đáng giá hơn mấy thứ đã học trước đó.
Đem đi phân loại lại bọn chúng được sắp xếp.
Kiếm Pháp: Mộc Hệ với Phán Xét thuộc loại Hắc Sắc, Hóa Kiếm (chưa học) màu sắc Bạch Lôi
Đá Pháp bộ Đá Không Vạn Thức màu sắc Lửa Tuyền: Ám Sát Đá, Đại Đá Đập, Thập Tự Đá, Đá Ảnh, Vạn Đá Ảnh và mạnh nhất là Đá Thần Thịnh Nộ.
Ô Kĩ Long Thủy Quyết, Ô Long Trận, Ô Pháp Long Mạch (Ám Sát Long, Sóng Thủy Long, Liên Kích Sóng Thủy Long, Long Thần Hủy Diệt) thuộc loại Lửa Tuyền.
Đá Quý ở lại đây luyện tập những chiêu thức vừa mới học, đưa kiếm lên tung một tia nước lao vào vách núi thẳng đứng.
Ầm..
Âm thanh vang vọng cả vách đá, từng chiêu thức làm phá hủy mọi thứ tan nát, đá trên không trung rơi xuống lăng lóc.
Lộp.. Độp.. Bốp..
Vài viên rơi trúng đầu cậu làm cho bản thân tức giận nói.
“Hừ! Dám chống đối ta! Xem chiêu!”
Long Thần Hủy Diệt.
Một con rồng to lớn xuất hiện trên không trung, trong miệng bắt đầu phung nước, dần dần tạo thành một trận sống thần to lớn ập đến.
Rào.. Xào.. Ầm.
Thời gian ngày qua ngày Đá Quý ở lại đây tập luyện làm tiếng động lớn vang xa, mọi người cứ tưởng Ma Thú xuất thế, thay nhau chạy tán loạn, đồn đại rằng bên dưới vách đá có sự tồn tại rất mạnh mẽ của thứ gì đó.
Một ngày im ắng mọi người tụ tập lại thay nhau bàn tán.
“Ê! Các ngươi mấy ngày nay có nghe thấy âm thanh gì không? Ta nghe ầm ầm phía vách núi sâu thăm thẳm, ta cũng từng đến đó xem xét nhưng rung động làm cho ta sợ chạy mất dạng, bây giờ ta còn không dám tới gần nó.”
“Ta hình như cảm giác sắp có báu vật xuất thế, đợi mọi người tập hợp rồi chúng ta đi xem xem, biết đâu ta vận may của ta tốt nhặt được vài món đồ tốt.”
“Thôi các ngươi đi đi! Ta không dại mà lao vào chỗ nguy hiểm đâu.”
“Hừ! Ngươi chết nhát thì biến đi, đừng đi chung với bọn ta.”
Tận cùng của vách đá bên dưới Thung Lũng Chết Chóc, Đá Quý đang thu gom lại đồ đạt chuẩn bị lên đường, tuy bản thân không lấy được bộ xương rồng nhưng vẫn có thu hoạch không nhỏ ở đây.
Quay lưng tạm biệt vị Thần, nhìn lên vách đá cao sừng sững.
“Ơ! Cao vãi! Thế làm sao mà lên? Thử men theo đường mòn xem sao biết đâu có đường ra ở nơi nào đó.”
Dọn dẹp xong Đá Quý cất bước đi dọc theo vách núi đá, đợi phía trước là những xác chết nhiều vô số.
Vách đá có tên gọi là Thung Lũng Chết Chóc nằm trải dài hàng trăm dặm, không có một con dường nào để đi lên, chỉ có đi đến tận cùng của nó là Sa Mạc, nhưng bởi vì người vào đây rất ít người có hai hoặc ba Linh Hệ cho nên người chết dưới dưới đây cũng không ít.