Dưới thung lũng chết chóc là một đường trải dài, hai bên đều có vách núi thẳng đứng, cậu bước đi hiên ngang nơi đây như nhà mình.
Những xác khô động vật nằm rải rác khắp nơi, trong đó có vài bộ hài cốt của người, bên dưới này không có gió nhưng lại nghe âm thanh lộp cộp của những bộ hài cốt làm lòng người rét lạnh.
Gầmmm..
Có những âm thanh gào rú của Yêu Thú bị rớt xuống đây, vang vọng như một không gian kín.
Bên dưới mặt đất tiếng bước chân bịch bịch, Đá Quý đã đi được hai canh giờ, nhòm ngó xung quanh mình thốt lên.
“Cái gì vậy, Xương đâu ra lắm thế! Ta đã đi được bốn tiếng rồi nãy giờ gặp biết bao nhiêu bộ xương, cứ như đây là địa ngục vậy.”
Phía xa có những bóng trắng xóa hiện lên làm cậu lạnh rung người, cảm giác như có thứ gì đó không ổn ở đây.
Đôi chân vẫn tiếp tục cất bước đi tiếp mặc dù cậu rất sợ, lâu lâu rùng mình mà quay đầu xem xét có thứ gì đi theo không, biết rằng bản thân đang sợ, không đi tiếp đợi ở đây khác gì ngồi chờ chết.
Bóng trắng phía trước dần bay đến gần, làm cho Đá Quý vội vàng bước chân đi nhanh hơn, chạy trốn ra khỏi nơi quái quỷ này, bỗng nhiên có âm thanh vang lên bên tai.
"Lại đây! Lại đây tiểu tử! Tới đây với ta nào!"
Loáng thoáng âm thanh trong đầu, cậu nhìn tứ phía xung quanh mình nói.
“Ai vậy! Đừng dọa ta! Ta rất sợ thứ không sạch sẽ, ta không biết gì hết.”
Bỏ qua âm thanh đó, cậu bỏ chạy thục mạng về phía trước, vừa chạy vừa suy nghĩ.
"Có nên xem xem là thứ gì không, không lẽ ta lại đi sợ thứ không có thật sao, đằng nào ta cũng mới nhận được truyền thừa từ Thần lại đi sợ nó sao?"
Quyết định dừng lại và đi mon men theo âm thanh phát ra bên tai mình.
"Lại đây.. Tới đây.."
Mãi đi theo âm thanh mà không chú ý xung quanh Ma Khí rất nhiều, trước mặt cậu xuất hiện một Thanh kiếm, bên cạnh vài cái xác khô, nó có màu đỏ như máu, chuôi kiếm có những thanh gai sắt bén, cảm giác cầm vào tay sẽ bị đâm sâu, xung quanh Ma Khí bốc cháy hừng hực.
Nhìn bề ngoài ai cũng biết nó là loại Ma Kiếm hấp, thu Ma Khí từ người chết để tạo thành Linh Hồn nằm trong Kiếm, suy nghĩ có nên lấy nó không?
"Kiếm này là một Ma Kiếm có thể sẽ làm tổn hại đến ta, hiện tại ta cũng chưa có kiếm tốt, có nên lấy không đây?"
"Cầm lấy.. Cầm lấy"
Âm thanh lại vang lên bên tai làm cho cậu thôi thúc sự tò mò, mặt kệ mọi thứ với lấy thanh kiếm.
“Thôi kệ! Lấy đi! Trời cho! Ta cứ lấy! Đến đâu hay đến đó! Nghĩ nhiều mệt!”
Tay vừa chạm vào chui kiếm đã bị chảy máu, giọt máu bám lên thanh Ma Kiếm bỗng sáng lên, bên trong có tiếng nói vang lên.
“Chào chủ nhân! Ta là Đọa Ma Kiếm!”
Thanh kiếm như có linh hồn chào chủ nhân mình, cậu thắc mắc hỏi.
“Ngươi có thể cho ta biết tại sao ngươi lại nằm ở đây không, chuyện gì đã sảy ra ở đây?
Thanh kiếm tường thuật lại toàn bộ qua trình trải qua của bản thân nó trong nhiều năm.
200 năm trước, nó là một Tiên Kiếm đi cùng chủ nhân vào bên trong Huyền Cảnh, họ không may bị rớt xuống nơi đây với một nhóm người, bọn họ muốn cướp lấy Tiên Kiếm, chém giết lẫn nhau để tranh giành, nhưng không ngờ tất cả đều chết tại nơi thâm sâu này, hằng ngày ta nằm đây cô đơn đợi chờ chủ nhân mới, hấp thu máu với Ma Khí nơi đây, dần dần ta xa đọa, hóa thành Đọa Ma Kiếm như bây giờ.
Đọa Ma Kiếm cô đơn ở đây chờ đợi chủ nhân mới trong nhiều năm.
Hiện tại chuôi nó đã như những thanh kiếm bình thường khác, có thể cầm không bị thương như lúc ban đầu.
Nó muốn nhận chủ nên đã tạo ra những thanh gai trên chuôi kiếm, thật là một thanh kiếm thông minh.
Đọa Ma Kiếm khi sử dụng bản thân người đó sẽ bị nó hút đi máu và bộc phát Tâm Ma, uy hiếp tâm trí địch khiến họ mất đi kiểm soát, kèm theo một kỹ năng ẩn.
Đá Quý lo sợ nói.
“Tâm Ma! Trời ơi! Thôi ta ít sài ngươi thì hơn! Cảm giác ta bị hóa ma sẽ bao nhiêu người chết đây.”
Bản thân đã từng nghe cha mình kể về Tâm Ma, đó là một sự phá hoại khủng khiếp, giết chóc không nương tay, bị Đại Lục truy sát, những người đã nhập ma đều được xem là Ma Tộc, Đá Quý cũng đã từng Nhập Ma mất đi kiểm xoát bản thân.
Hai ngày trước, cậu đột phá lên Trúc Cơ hậu kỳ, tốc độ hấp thu một phần nhờ truyền thừa từ Thủy Long.
Hiện tại có thêm Đọa Ma kiếm trong tay, cậu không còn sợ người ở cảnh giới Trúc Cơ, cùng lắm thì một sống một còn với địch, hai chiêu thức mạnh mẽ có thể đập tang cảnh giới Trúc Cơ.
Đá Quý đưa thanh kiếm vào bên trong không gian Đá Thần, cầm nó qua nguy hiểm đối với bản thân, chỉ khi cần thiết mới dám lấy ra sử dụng.
Xong mọi việc cậu lại tiếp tục lên đường đi về phía trước, một chặn đường dài nữa mới đến dược vùng đất Sa Mạc.
Tận cùng thung lũng là một vùng đất khô cằn, khắp nơi đều có cát vàng, sức nóng của nó như thiêu đốt mọi thứ.
Đá Quý đi trong Sa Mạc khuôn mặt đẫm mồ hôi.
“Trời ơi! Nóng quá, Khát nước quá, kiểu này sao sống nổi hả trời.”
Tuần trước cậu vừa bước vào Sa Mạc đi được vài ngày thì hết nước dự trữ, thân thể mệt mỏi, hiện tại đang mất nước nghiêm trọng.
Bên trong Sa Mạc muốn tìm được nguồn nước rất khó khăn, khắp nơi đều là cát vàng trải dài hàng ngàn dặm.
Tuy nhiên vận may tốt sẽ gặp được người tu luyện ở nơi đây, bọn họ có nước nhưng cho hay không là quyền của họ.
Bản thân cậu thuộc hệ Thủy nhưng đẳng cấp không đủ để thực thể vật, chỉ khi lên Kim Đan, mọi thứ có thể thực thể hóa, từ thuộc tính và các kĩ năng thực thể thành công uy lực tăng cao, các hệ cũng có thể thực thể ra, là một đằng cấp cao nhất của tạo hóa, nắm giữ ý nghĩ như linh hồn.
Cách đó không xa hình như là một trận bão cát kéo đến, bụi bay mù mịt hình thành một vòi rồng lao về phía này.
Đang thiếu nước và hoa mắt, bỗng dưng Đá Quý dừng lại nhìn phía trước, ở đó có một cơn bão cát khổng lồ lao đến, bất chợt mà thốt lên.
“Móa! Gì nữa đây! Đùa ta à!”
Đã từng nghe Huyền Vệ nhắc qua về những thứ thường sảy ra ở Sa Mạc có bão cát, cát xoáy.
Bão cát uy lực tương đối mạnh có thể tương đương với một chiêu thức từ cảnh giới Kim Đan, đa số mọi người khi gặp nó đều phải chạy hoặc tìm một nơi nào đó an toàn để trốn.
Cát xoáy một khi đã rơi vào đó thì sự sống rất mong manh.
Xung quanh là một mảnh trống không làm sao có thể trốn được?
“Ta chạy đi đâu đây, trốn chỗ nào?”
Không còn đường lui, Đá Quý dùng xuất Ô dùng Ô Long Trận vừa nhận được trong truyền thừa sử dụng, bản thân không biết uy lực cầm cự trong bao lâu, cậu chỉ mong nó có thể an toàn trải qua trận bão cát.
Pháp trận vừa lập, ảo ảnh ô xuất hiện, bên trên ô còn có con rồng xuất hiện, cậu hô to
"Ô Long Trận Phòng Thủ"
Cái ô nhỏ bé bắt đầu phóng lớn, bao bọc cậu vào trong, chỉ sau vài giây bão cát đã kéo đến như con thú dữ ập vào ô trận.
Xào.. Xoạt..
Âm thanh từng hạt cát va vào ô trận làm cho nó rung lên, nhìn ra bên ngoài bảo cát bao quanh khắp cái ô to lớn.
Bây giờ cậu đang rất mệt mỏi để chóng chọi lại cơn bão cát, phải chịu đựng cơn khát nước sức lực hao mòn.
Thời gian trôi qua ô trận đang dần suy yếu, nó có nguy cơ bị tan biến, Đá Quý đưa những Linh Khí cuối cùng để cầm cự nó.
“Cố lên, sắp thành công rồi, duy trì thêm nữa cho ta. Đừng vỡ!”
Nhưng Linh Khí dần hao hụt và cũng đến lúc phải cạn kiệt, âm thanh thanh tan vỡ của ô trận vang lên.
Rắc.. Ting..
Những mảnh vỡ của pháp trận từ từ tan biến và hóa thành cát bụi, mất đi đại trận cậu phải chịu đựng cơn đau của hàng vạn hạt cát xé rách cơ thể mình, cơn bão cát vui cười xào xào lao vào.
Trải qua vài phút cầm cự, cơn bão cát cũng đã tan biến, Đá Quý nằm trên bãi cát khắp người đều có vết thương trầy xước, máu từ từ chảy ra ngoài thấm vào hạt cát.
Trên khuôn mặt cậu vết thương chằng chịt, làm cho máu chảy ra không thể nhận diện được nữa, ngước nhìn bầu trời thở dài.
“Hầy.. Cuối cùng cũng xong.”
Bản thân cậu không thể chết ở đây được, tự khuyên mình phải tiếp tục tiến lên, nhắc đến mối thù cần phải trả.
Những ý nghĩ hiện lên, làm cho cậu cố gắng đưa tay tóm lấy mặt cát tiếp tục bò về phía trước, xuất hiện một đường mòn được trải dài vài trăm mét.
Chẳng bao lâu mùi máu của cậu đã dẫn Ma Thú đến, đó là một con Bò Cạp Huyết Ma Thú tam cấp, tương đương với Trúc Cơ hậu kỳ nó trong tình trạng thái đói khát, nhìn thấy nguồn thức ăn phong phú ở trước mắc không thể bỏ lỡ. Nhìn kĩ nó chỉ được mỗi cái thân hình là to lớn, mọi thứ trên người đều gầy gò, cứ như sẽ bị thổi bay trong cơn gió, tuy vậy nhưng tốc độ của nó rất nhanh chỉ vài giây sau đã đến.
Xoạt.. Xoạt..
Đá Quý đang bò cắm đầu bỗng nghe thấy tiếng động lạ, quay sang ngó về phía âm thanh phát ra bất ngờ.
“Trời ơi, Nữa hả? Hết khát nước lại gặp bão cát bây giờ lại Ma Thú, định mệnh nhà nó, sao cứ canh thời điểm chuẩn vậy nhằm vào lúc ta hết sức mà tới?”
Ở trạng thái bình thường may ra còn có cơ hội đánh thắng, nhưng hiện tại cậu đã hết Linh Khí cộng thêm sức lực đã cạn kiệt, lấy cái gì để mà đánh với nó.
Tưởng tượng đến khung cảnh bị nó cào xé thân thể thành từng mảnh, trải qua nhiều sự kiện oanh liệt, dũng mãnh thế nào phải ngờ chưa hiểu hết thế giới Đại Lục rộng lớn, sắp phải làm mồi cho con Ma Thú đáng ghét này.
Từng giây từng phút trải qua, dường như nó đã chậm lại, khi con người dần đến với cái chết họ sẽ sinh ra một nỗi sợ hãi, họ cầu xin người ở phương xa bảo vệ.
Kể cả cậu cũng vậy, lời nói được cất lên.
“Ai đó cứu ta với! Ta chưa muốn chết.”