Giữa khu rừng rậm rạp cây cối chằng chịt, lê người trên đất chính là Hạ Hải Cẩu, vác trên vai thằng nhóc kháu khỉnh, từ lúc Đá Quý rời đi, họ đuổi theo mấy tiếng liền nhưng không thấy bóng dáng, cho đến khi vào được Tần Thanh Thành đã mất hết hai ngày.
Dự tính ban đầu của cậu là đến Dạ Long Thành, nhưng nó cách rất xa nơi đây, cậu đang đứng gần Thành Tây Huyền nhưng không dám đi vào, bới ở đây cậu gây thù không ít, đổi chủ ý trước mắt cứ đến Tần Thanh Thành mua ít đồ cho tên đệ tử ngố ngáo kia.
Hai người họ đến đây chỉ mất nữa ngày trời, đi vào bên trong thành Tiểu Ảnh được đưa vào không gian, cậu dạo bước ngắm nhìn phong cảnh trù phú, khung cảnh rộng lớn, dân cư tấp nập, trong đám đông xuất hiện những nhóm người mặt đồ trùng với nhau.
Không ngờ rằng mới đó đã trải qua tám năm, mọi thứ ở đây thay đổi rất nhiều, phát triển hơn khi xưa, các thế lực mạnh dần nổi lên, bỗng dưng cậu dừng lại trước quán trà có tên gọi Khải Hoàn Tiêu, nhìn thấy nó làm gợi nhớ thuở xưa của mình, năm đó cũng nhờ có họ giúp đỡ, ơn nghĩa không nhỏ đối với cậu.
Từng người ra vào quán trà, âm thanh trò chuyện bên trong phát ra văng vẳng, bước vào trong nhìn xung quanh đã hết chỗ, cậu đi lên tầng hai ngồi xuống cạnh khung cửa sổ.
Bồi bàn từ xa chạy đến đưa cái tấm gỗ có ghi chú những thứ bán ở đây.
“Chào khách quan, cậu cần dùng gì?”
Đưa đôi tay kéo hết từ trên xuống dưới, cậu chọn tất cả thức ăn có ở trong danh sách, kèm theo một vòi rượu, tên bồi không tin cậu có thể ăn hết hắn khuyên.
“Vị huynh đài này, ta thấy mỗi mình ngươi làm sao có thể ăn hết số thức ăn này?”
Mặt kệ hắn nói gì, cậu lấy đôi đũa ra chuẩn bị, lau sạch bàn đợi thức ăn dọn lên, mọi người ai cũng thấy kì lạ, một mình cậu làm sao có thể ăn hết ngần ấy thức ăn.
Mọi món được dọn lên đầy ra cả bàn, cậu vừa ăn vừa nghỉ đến chuyện bỏ lại hai người họ, cậu làm như vậy cũng chỉ muốn huấn luyện Phá Nghịch, để bản thân nó không được tin vào ai.
Có Tiểu Cẩu đi chung cậu không cần lo lắng cho thằng bé, trước khi vào Thành cậu đã hối lộ cho hai tên giữ cổng, chỉ cần nhìn thấy mục tiêu họ sẽ hướng dẫn cả hai đến nơi do Đá Quý chỉ định.
Rầm.
Bên ngoài bỗng có âm thanh vang vào nghe có vẻ như thứ gì đó bị đập gãy, cậu đứng lên bước đến cửa sổ nhìn xuống phía dưới đường.
Đám đông bao quanh nhóm người gây náo động đó, bàn tán xôn xao thông tin về họ.
“Có vẻ tên nào ngu ngốc vừa động vào người thế lực Quan Phủ rồi.”
Tò mò về thế lực mới cậu hỏi tên bồi bàn đứng bên cạnh mình.
“Tiểu nhị, cho ta hỏi thế lực Quan Phủ là ai vậy.”
Hắn giải thích rằng thế lực Quan Phủ có ở tất cả các Thành, được hậu thuẫn từ Triều Đình Hoàng Thất, chúng lộng hành không ai dám chống đối, ngày một đông lên và phát triển lớn mạnh, người trong thành thế lực lớn nhỏ cũng đành cam chịu thôi.
Bên dưới người bị đánh nằm ở thế lực Ngựa Non, do hai gia tộc nổi tiếng hợp tác, một bên là Bạch Gia chuyên sản xuất vũ khí, bên còn lại Kiều Gia cung cấp Tinh Thạch.
Chắc có lẽ do tranh chấp lượng Thảo Dược, Linh Dược, Đan Dược, Vũ Khí bán ra thị trường, giá cả không đồng đều gây bất ổn hai bên nên thường xuyên đánh nhau.
Hằng năm hai bên tuyển dụng người tài, cạnh tranh thực lực rất gay gắt tuy không bị thương vong nhưng mỗi ngày đều gặp trường hợp khiêu chiến nhau.
“Tất cả dừng tay lại cho ta!”
Âm thanh từ xa vang đến, làm mọi người quay mặt nhìn về phía người phát ra âm thanh đó, xuất hiện chàng trai khoảng hai mươi ba tuổi, nhìn thấy hắn Đá Quý bất ngờ hơn bao giờ hết, bóng dáng đó hình ảnh đó không ai khác chính là tên Lý Mạch trong nhóm người năm đó.
Cứ ngỡ sẽ không còn gặp lại được, thời gian trôi qua rất lâu, bọn họ cũng đã trưởng thành hơn, mỗi một người đã thay đổi rất nhiều nhưng không thể thay đổi tất cả, nhìn dáng dấp Lý Mạnh có phần thanh tao như một kẻ thư sinh vừa mới đạt được thành công.
Theo cậu cảm nhận hắn có thể đã đạt đến cảnh giới Trúc Cơ cận kề viên mãn, xem ra mấy năm nay hắn không ngừng luyện tập, phải bỏ bao nhiêu công sức để đổi lấy sức mạnh như thế này.
Nhẹ nhàng lướt đến bên cạnh tên bị đánh, Lý Mạch lên tiếng nói.
“Người của Ngựa Non chúng ta đã gây ra chuyện gì với đám Quan Phủ các ngươi, tại sao lại đánh hắn ra nông nỗi này? Ngựa Ẩn ngươi có sao không?”
Đó là biệt danh của hắn bên trong thế lực Ngựa Non, bị đánh bầm dập mặt mày tím đen, hắn thở dài cúi người nói lời xin lỗi.
“Xin lỗi Thủ Lĩnh Ngựa Chiến, tất cả đều do ta mà ra, chuyện là như thế này.”
Sáng nay có hai nhóm người từ môn phái đi vào thành, Ngựa Ẩn có nhiệm vụ theo dõi con mồi, dẫn họ đến nơi có sản phẩm bày bán của thế lực mình, đưa đi được một đoạn thì chợt đụng phải tên chết tiệt nào đó, hắn tức tối đá tên kia vài cái rồi đi tiếp, bỗng dưng đám người Quan Phủ từ đâu lao đến, cho rằng hắn đánh người đến chết, không muốn bị bắt nên hắn buộc phải chạy trốn.
Vấn đề mấu chốt sự việc thật sự nằm ở tên bị giết, chắc chắn có gì đó hiểu lầm ở đây.
Tên dẫn đầu đám người Quan Phủ bước lên nói.
“Hừ! Điều lệ mà Hoàng Tộc đưa ra tất nhiên mọi người đều phải tuân theo, trị an nơi đây đều do Đô Đốc đại nhân đảm nhiệm. Người trước mặt ta hiện đang phạm tội, cho dù hắn có thuộc thế lực Ngựa Non thì chúng ta cũng phải bắt về tra khảo. Tuy ngươi có danh tiếng trong thành nhưng ta khuyên ngươi đừng nhúng tay vào.”
Đứng trên cao nhìn xuống thấy chuyện này không dễ giải quyết nhanh gọn, Đá Quý hiểu tính cách tên Lý Mạch hơn ai hết, khi đồng đội gặp chuyện hắn không thể bỏ rơi được, nhưng như vậy sẽ làm toàn bộ thế lực Ngựa Non gặp rắc rối, cậu rảnh rỗi không có việc gì làm nên leo qua cửa sổ nhảy xuống.
Bịch.
Bóng ảnh nhảy xuống gần tên cầm đầu làm cả đám Quan Phủ nhao nhao lên rút kiếm lao đến kề vào cổ cậu hét lớn.
“Đứng yên. Sát thủ từ đâu tới? Khai mau?”
Hai tay cậu vội vàng đưa lên cao vừa lui lại vừa nói.
“Có gì từ từ nói mấy vị huynh đệ, đừng động tí lại chém chém giết giết. Ta không phải sát thủ gì cả mà thuộc tán tu, vừa rồi ta không có ác ý, chỉ muốn nói với mọi người vài điều. Chúng ta là người sống chung một thành, phải biết đồng tâm hiệp lực chống lại Thú Triều hằng năm, Yêu Tộc luôn rình rập đánh chiếm, không thể để chúng thành công được, những chuyện nhỏ như thế này nên cho qua được cứ nhắm mắt làm ngơ, đừng vì nghe người ta nói mà đánh mất đi nhân tài. Các ngươi hãy về điều tra kĩ lưỡng rồi quay lại bắt hắn cũng không muộn.”
Nghe cậu nói rất thuyết phục không phải không có lý, vấn đề chúng muốn đặt áp lực lên toàn bộ người ở đây, nhằm ra oai với các thế lực rằng không được náo động đến Đô Đốc đại nhân, nghĩ thật lâu tên cầm đầu mới kéo người rời đi, tạm thời tha cho tên bị đánh kia sống thêm vài ngày nữa.
“Xem ra hôm nay ngươi mạng lớn gặp ân nhân rồi, nghe hắn nói rất có lý, ta phải về hỏi lại Đô Đốc phải sử lý ra sao, tốt hơn hết các ngươi chuẩn bị đưa hắn đến Quan Phủ đi là vừa.”
Đám người kia bỏ đi không lâu Lý Mạch bước đến cảm tạ, nhìn thấy khuôn mặt Đá Quý cảm giác rất quen nhưng hắn không tài nào nhớ nổi, tựa như ai đó bản thân từng gặp qua, khuôn mặt cậu thay đổi rất nhiều, do thương tích được chữa trị bằng Huyết Mạch biến đổi hoàn toàn khác.
Sợ hắn không nghĩ ra được, cậu nhắc nhở bằng lời nói xưa kia, khi đó cả hai trò chuyện giữa các cuộc chiến trong khu rừng.
“Ôi! Tu vi hai chúng ta thấp thảm thương, lại phải ngồi xem rồi.”
Đầu óc hắn ta bỗng nhớ lại chuyện xưa, niềm vui tràn đầy bất ngờ lao đến ôm chầm lấy cậu xem xét khắp người.
“Đá Quý, ta thật không tin được lại gặp đệ ở trường hợp như thế này. Mới đó đã qua nhiều năm chúng ta không gặp lại, xem ra đệ sống rất tốt, căn cơ ổn định nhưng tu vi không bình thường lắm.”
Hồi đó bọn họ không cách nào giúp được cậu, quay về thành nhờ vả gia tộc giúp đỡ, ra sức tìm kiếm tung tích nhưng đều vô dụng, buộc họ phải từ bỏ, cả nhóm năm người chỉ còn lại bốn dự định thành lập bang hội ở đây, nhưng Phong Tam từ chối gia nhập với lý do trong người có mối thù cần phải báo, không muốn làm gánh nặng với mọi người.
Không có sự giúp đỡ của gia tộc ba người họ xây dựng bang hội gặp nhiều khó khăn về tiền bạc, nhân lực và trụ cột không có cách nào khắc phục được đành phải tan rã.
Mỗi người tự thân tìm lấy ý tưởng riêng mình, tu vi không cao Lý Mạch thành lập đơn vị phòng tuyến đấu tranh ngăn cản Thú Triều, được mệnh danh Chiến Yêu trong nhiều năm liền, danh xưng không phai mờ.
Hai người còn lại đã kết đôi gia tộc tạo dựng thế lực Tuyết Xanh, không bao lâu nó nổi tiếng khắp thành, người đăng ký vào rất nhiều, số lượng vượt mức dự tính ban đầu, tách làm hai thế lực, Tuyết Xanh với Ngựa Ngon.
Tuyết Xanh chuyên tuyển người có tu vi cao, rất mạnh về thực lực, chủ chốt do hai gia tộc bồi dưỡng.
Lúc ban đầu thành lập Ngựa Non không có người làm Thủ Lĩnh họ mới nghĩ đến mời Lý Mạch.
Chi nhánh làm việc bổ sung tất cả các tài nguyên dưa về tổng bộ, mọi thứ đều do Lý Mạch làm chủ, ra ngoài săn bắt thú, hái thảo dược, chế tạo vũ khí, đan dược.
Tranh chấp với Quan Phủ mỗi năm không phải ít, gánh nặng ngày một nhiều nhưng tổng bộ rất bí ẩn làm việc không xuất hiện nhiều trong thành, muốn họ giúp sức hơi khó khăn.
Xem ra Đá Quý không hề biết hết toàn bộ người đang ẩn mình sâu trong thành có bao nhiêu khủng khiếp, sự phát triển nhanh chóng vượt bật, đến người tu vi Trúc Cơ viên mãn đầy hai bên đường.
Từ khi Linh Tiên với Huyền Cảnh mở ra cũng là lúc Đại Lục bắt đầu thay đổi, Linh Khí nhiều hơn, Thảo Dược, Linh Dược mọc dầy rẫy ở khắp nơi, người học luyện đan ngày một nhiều, sinh ra không ít tài năng luyện Đan.
Đan dược sử dụng hỗ trợ tu luyện rất nhanh, nhiều Gia Tộc đẩy nhanh tiến độ tuyển dụng luyện đan sư.