Hai người họ đỡ lấy Ngựa Ẩn quay về danh trại nằm ở phía nam.
Trên đường đi Lý Mạch có vài điều thắc mắc, tại sao nữa năm trước tin đồn số lượng người tu luyện bên trong Huyền Cảnh mất đi đều do tên Ma Sát tiêu diệt, nghe nói hắn còn có tên gọi khác mà người đó rất quen thuộc không thể nào quên được, nhìn sắc mặt cậu không chút nào được gọi là sát nhân cả, chắc có lẽ mọi người nhầm lẫn hoặc tên giống nhau chăng?
"Đá Quý, đệ có nghe qua Huyền Cảnh không? Ba năm trước toàn bộ người tài ở Đại Lục đều vào trong đó, đệ có bước vào Huyền Cảnh chưa?"
Không hiểu tại sao Lý Mạch lại hỏi thế, nhưng cậu tin tưởng chắc chắc có chuyện gì xảy ra vào thời điểm đó, do Ma Sát kiểm soát hoàn toàn thời gian nên cậu không biết được bản thân mình từng gây ra ảnh hưởng lớn như thế nào, bình thản gật đầu.
Càng tin tất cả lời đồn khắp nơi đều là sự thật, Lý Mạch dò xét tu vi cậu nhưng chẳng được gì, tỏ vẻ chán nản với sức mạnh mình nhằm kiếm cớ tìm hiểu thực lực cậu mạnh đến đâu.
"Đệ biết không? Ta cố gắng tu luyện nhiều năm, cũng nhờ có đám Yêu Thú trong khu rừng mới đạt đến cảnh giới cuối cùng của Trúc Cơ nhưng hai năm nay lại luôn dậm chân tại chỗ không hề tiến triển gì, hao tốn biết bao nhiêu tài nguyên từ tổng bộ, cảm giác bất lực vô cùng. Linh Khí toát ra từ đệ rất mạnh mẽ, có thể tu vi đệ đã vượt qua ta."
Chiến Yêu ư? Đến giờ Lý Mạch chỉ còn danh xưng, mọi người hầu hết đã đến cảnh giới Kim Hóa Đan, sức mạnh gấp trăm lần, nhưng hắn vẫn giữ nguyên được chức vị Ngựa Chiến không phải đơn giản, Đá Quý xua tay tươi cười so sánh mình yếu hơn.
"Huynh cứ nói đùa, ta nào có sức mạnh như thế, tu vi ta không cao lắm đâu, cũng nhờ có Huyết Mạch hấp thu Linh Khí mạnh mẽ mà thôi, nhưng huynh thì khác đó."
Ẩn ẩn sức mạnh kỳ lạ từ Lý Mạch có cảm giác đè bẹp cậu, uy áp không phải dạng vừa, Yêu Khí lượng lờ xung quanh toát lên khí tức mãnh liệt vốn có của Thủ Lĩnh Chiến Yêu.
Lý Mạch tính hỏi thêm thông tin từ cậu nhưng cả ba đã đứng trước cửa lớn của thế lực Ngựa Non, thời gian họ gặp nhau còn dài, từ từ rồi xem cậu có đúng như lời đồn.
Nhiều người từ bên trong chạy ra hốt hoảng lên tiếng.
"Thủ Lĩnh, tình hình thế nào rồi, rắc rối Ngựa Ẩn gây ra có nghiêm trọng lắm không?"
Đưa lại cho bọn họ dìu dắt, Lý Mạch lên tiếng khuyên bảo họ.
"Không sao cả, hiện tại vấn đề đã được giải quyết. Các ngươi đưa hắn về nghỉ ngơi đi, giúp ta thông báo với mọi người rằng hôm nay chúng ta có tiệc đãi khách từ xa đến."
Lý Mạch chỉ vào một tên nhanh nhẹn nhất trong đám, giao nhiệm vụ đi mời hai người chỉ huy tổng bộ đến có việc gấp cần bàn bạc, thực ra đó chỉ là cái cớ để mọi người gặp nhau, quay sang mời cậu dạo quanh và ngắm phong cảnh nơi đây.
Không gian yên tĩnh giữa những cánh Hoa Đào nở rộ, gió thổi nhẹ nhàng mang theo cánh hoa tàn rơi trên chiếc bàn đá, hai chàng trai âm thầm kể lại những câu chuyện xưa.
Mới chớp mắt đã qua nhiều năm liền, bản thân Đá Quý đã thay đổi rất nhiều, bóng dáng nhút nhát, khuôn mặt hay vui cười, tính cách ngây thơ giờ đây hoàn toàn biết mất, do trải qua nhiều hoàn cảnh khác nhau đã làm thay đổi con người cậu, Lý Mạch cũng không muốn đi sâu vào kí ức đau thương đó, vội vàng đổi chủ đề liên quan đến bữa tiệc.
'Đá Quý, lâu lắm rồi chúng ta mới gặp, hay là tối nay đệ cứ ở lại đây vui vẻ cùng với chúng ta thấy thế nào?"
Ở đây lâu không mang lại lợi ích gì cho cậu, nhưng tên đệ tử với Tiểu Cẩu còn chưa đến, khắp thành đều có thế lực riêng, cái sức mạnh phòng thủ kia chắc chắn sẽ làm bao nhiêu người muốn có, vậy nên hiện tại cậu cần ở lại đây quan sát tình hình trong thành để đề phòng bất trắc.
"Ừ được thôi, nhưng ta có việc cần nhờ huynh giúp đỡ. Ở ngoài thành có đứa trẻ đang trên đường đến đây, nó là đệ tử của ta, huynh hiểu ý ta chứ?"
Nghe cậu có đệ tử hơi khó tin, làm sao một người lạnh lùng như thế lại có thể nhận được để tử cơ chứ? Không thể hiểu nổi cậu nghĩ gì, Lý Mạch cố tỏ ra vẻ hiểu biết, cho gọi người đến dặn dò đưa cậu nhóc đó đến đây an toàn.
Bóng tối đến rất nhanh, toàn bộ ánh đèn sáng rực rỡ khắp nơi trong căn cứ thế lực Ngựa Non, cánh cổng chính được mở toang ra, hai bên cửa đều có hộ vệ chăm chỉ canh gác, rất nhiều người tấp nập bước vào, không gian ở trung tâm xuất hiện cái bàn trải dài đến cuối đường, được đặt đầy rẫy những thức ăn có Linh Khí nồng nàn, điểm đặc trưng ở đây không phải nó mà chính là các khu vực được bố trí đẹp mắt ở trên cao.
Điểm cao nhất chỉ có hai chỗ ngồi, được ưu tiên dành cho người từ tổng bộ đến, bức tranh treo trên tường in hình ảnh vùng đất lạnh giá khắp nơi đều có tuyết, nhưng màu xanh từ những ngọn cỏ len lói chiếu sáng làm nổi bật chúng lên.
Xuống một bậc thì được chia làm hai cái bàn riêng chỉ có cái bên trái xuất hiện bức tượng Bạch Ảnh nhỏ bé đứng lẻ loi nhìn xuống mọi người.
Khách đến đây dự tiệc rất nhiều, Đá Quý bước ra ngoài cổng, nhìn đám người Lý Mạch đang đứng đợi ai đó, khoảng vài phút sau phía xa xa xuất hiện một chiếc xe ngựa đẹp mắt đi tới, vừa dừng lại bọn họ đều quỳ xuống hô to.
“Bái kiến tổng bộ!”
Bên trong bước ra hai người ăn mặc lộng lẫy, cô gái với nước da trắng như tuyết, tướng mạo thanh tao, nét mặt hiền hòa, đi cùng chàng trai có vẻ ngoài thanh lịch, họ thật hợp đôi với nhau.
Đôi mắt hai người họ dò xét khắp nơi và dừng lại chỗ Đá Quý đứng, đưa khí tức lan tỏa đến nhằm khóa chặt mục tiêu, nhưng thật khó tin nó chưa kịp chạm vào cậu thì bất chợt tan biến.
Họ cho rằng tu vi cậu không hơn không kém Trúc Cơ viên mãn, làm sao có thể xóa bỏ Linh Khí ở cảnh giới cao hơn mà không hề bị ảnh hưởng một tí nào.
Mọi thứ dường như dừng lại, không gian ở đây dành riêng cho ba người họ, sáu con mắt liếc nhìn nhau trong im lặng, thực chất họ đang dùng Linh Khí đọ sức với nhau, riêng Lý Mạch biết tu vi cậu không bằng hai người kia vội vàng mở lời.
“Hắn chính là cậu bé mất tích vào khoảng tám năm trước đó! Hai vị tổng bộ còn nhớ không?”
Cả hai thu lại Linh Khí toát ra, đưa tay cho tất cả mọi người đứng lên, tiến về phía cậu mở lời.
“Đã lâu không gặp!”
Từng quen thuộc như người thân, nhưng hiện tại cậu cần phải giữ khoảng cách với họ, theo thông tin Lý Mạch diễn tả, có thể hai người họ theo phe Triều Đình, nhiều năm nay Hoàng Gia mua chuộc hầu hết tất cả các thế lực khắp nơi, dự định thâu tóm toàn bộ nhân tộc, trong đó một nữa đã đầu hàng vô điều kiện.
Tổng bộ có rất nhiều điểm hoài nghi, họ đưa ra những điều lệ kỳ lạ, bắt buộc chi nhánh Ngựa Non không được gây khó dễ với Quan Phủ, làm thế không những đặt áp lực cho thế lực Ngựa Non mà còn chèn ép Lý Mạch, dạo gần đây họ bắt đầu giảm đi số lượng lớn tài nguyên tu luyện, không còn người tiến bộ tu vi như trước nữa.
Tuy rằng Bạch Trung với Kiều Tuyết từng là người quen nhưng suy nghĩ mỗi người cũng dần thay đổi theo thời gian, vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Trong lòng Lý Mạch đã có dự định, muốn mời họ đến bữa tiệc đặc biệt này, lấy Đá Quý làm mồi nhử xem họ thay đổi thế nào, hắn cũng cảm thấy có lỗi với cậu, nhưng bây giờ cả hai người ở chung một con thuyền mất rồi, không còn cách nào khác cả.
Mỗi khi nhắc tới Ma Sát hầu như ai cũng rất muốn ra tay tiêu diệt, phần thưởng rất lớn cho người lấy được thủ cấp hắn, thêm vào đó nhiều nhiệm vụ cũng liên quan.
Bạch Trung đã cho người điều tra qua cậu bé năm xưa có liên quan đến cuộc chiến trong Huyền Cảnh, không nghĩ tới lại được gặp cậu ở đây, tin tức này chưa được ban hành rộng rãi nên đợi khi dự xong tiệc xong họ sẽ tuyên bố tiêu diệt cậu.
Tất cả mọi người bước vào bên trong được rất nhiều người chào đón, Đá Quý đi đến nơi được Lý Mạch sắp xếp sẵn cho mình, nhìn bàn thức ăn không kém phần hấp dẫn, đặc biệt nhất vẫn là hai cái đùi Linh Thú Phỉ Dạ, nó chiếm hết phần lớn diện tích cái bàn, cộng thêm một bình Linh Tửu luyện từ Thảo Dược và Linh Dược.
Không làm mọi người chờ lâu, Lý Mạch đứng lên tuyên bố lý do mở ra bữa tiệc.
“Chào tất cả mọi người, hôm nay là ngày vui của Lý Mạch ta được gặp lại bằng hữu khi xưa.”
Không chỉ vậy Lý Mạch còn tuyên bố với mọi người rằng thế lực Ngựa Non không bao giờ đầu hàng, từ lúc chi nhánh được thành lập tới giờ, ai cũng biết rằng bọn họ đấu tranh để bảo vệ Nhân Tộc, nhưng gần đây bên Quan Phủ luôn có động tỉnh gây rối ép họ vào đường cùng.
Họ ra sức bảo vệ Thành nhưng sắp phải làm nô bộc cho kẻ khác có quyền lực hơn, ai có thể chịu đựng được khung cảnh đó.
Mặc cho Lý Mạch nói gì, hai người từ thế lực chính vẫn im lặng lắng nghe mà không có câu trả lời nào.
Lời nói thao thao bất tuyệt từ Lý Mạch làm bao người bên dưới hầm hừ bực tức, họ muốn đứng lên lật đổ thế lực Triều Đình, xem người Quan Phủ là kẻ đánh chiếm nơi ở của họ.
Mọi thứ được hâm nóng lên theo thời gian, dần dần đám người ở đây ai cũng có ý định ngay lập tức đuổi cổ tất cả những người có liên quan đến Hoàng Gia.
Ngọn lửa đấu tranh hừng hực bốc cháy mãnh mẽ, bỗng bị dập tắt bởi trước cổng chính xuất hiện rất nhiều, âm thanh bước chân rầm rầm đi vào, làm đám người ở đây nhao nhao lên lo lắng, bọn họ không thể tin được làm sao người của Quan Phủ lại vào đúng lúc này, hiện tại xem như toi rồi, người cầm đầu chính là Đô Đốc đại nhân, tu vi ông ta rất cao đã đạt đến cảnh giới Kim Đan viên mãn, cho dù tất cả những người ở đây đứng ra chiến đấu cũng chưa chắc gì đánh thắng được ông ta.
Từ khi bước vào bên trong thế lực Ngựa Non, tên Đô Đốc luôn nhòm ngó xung quanh, vẻ mặt giả dối lên tiếng.
“Ồ! Xem ra ở đây náo nhiệt nhỉ, các ngươi có tiệc tại sao không mời chúng ta, dù sao tất cả mọi người đều chung một nhà cơ mà.”