Bầu không khí trở nên im lặng từ khi tiếng nói được vang lên, phía trên cao Lý Mạch bình tĩnh bước xuống, tiến về phía tên Đô Đốc và đối mặt với hắn trả lời thản nhiên.
“Hả? Đây không phải là Đô Đốc Linh Phong sao, thật trùng hợp! Chúng tôi chuẩn bị tìm ngài để thương lượng về vấn đề hợp tác làm ăn trong Thành.”
Tình hình hiện tại không ổn cho lắm, đám người Quan Phủ tu vi cao hơn thế lực Ngựa Non, cách duy nhất mà Lý Mạch cần làm lúc này là tìm cách giấu đi sự tức giận, thay vào đó tạo ra vẻ mặt vui vẻ đón chào.
Bọn họ rất căng thẳng nhưng hầu như ba người trên kia vẫn bình tĩnh nâng ly Tinh Huyết lên uống trong im lặng.
Tinh Huyết: Máu được lấy từ những con Tinh Linh Thú kèm theo tí dược liệu cơ bản, tác dụng gia tăng Linh Khí bổ sung cho cơ thể.
Nhìn vào hai người họ Đá Quý tin chắc rằng sắp tới sẽ diễn ra một cuộc chiến không hề tránh khỏi.
Cho dù Lý Mạch có cầu xin đi chăng nữa thì lão ta vẫn không thay đổi sắc mặt, từ chối hợp tác thẳng thừng kèm theo chưởng pháp mạnh mẽ đánh tới.
Nhận thấy sức uy hiếp tinh thần từ công pháp, anh ta cố dùng hai tay đỡ lấy chiêu thức đó, nhưng tu vi kém xa lão ta, bị đánh lui về phía sau, khóe miệng có máu chảy xuống.
Lý Mạch vội vàng giữ thăng bằng đưa tay lên lau vệt máu trên môi và hét lớn.
“Mọi người! Tất cả vùng lên lật đổ thế lực ngoại bang xâm lăng Thành chúng ta.”
Cả đám người Ngựa Non nháo nhào xông lên, hai phe đâm chém nhau kịch liệt, trận chiến đầy máu me khắp nơi, không khí bắt đầu âm u hơn.
Lao thẳng về phía địch, đôi tay Lý Mạch nắm chặt thanh kiếm chém liên tiếp, tạo thành loạt kiếm khí uy lực mạnh mẽ mà vẫn thua thực lực của lão ta, chiêu thức hoàn toàn bị hóa giải bằng những bàn tay to lớn, tất cả kiếm khí đều tan biến trong tít tắc.
Xung quanh Lý Mạch bỗng dưng xuất hiện một cỗ lực lượng bí ẩn bao quanh giúp bản thân gia tăng đẳng cấp.
Đô Đốc Linh Phong nhìn thấy trạng thái đó bất ngờ thốt lên.
Công Pháp Yêu Tộc!
Công Pháp Yêu Tộc hầu như ở Nhân Tộc không ai hiểu về nó, chỉ có chút ít thông tin, cảnh giới đầu tiên của công pháp giúp gia tăng Linh Lực khống chế tinh thần.
Tu vi Lý Mạch bỗng chốt tăng lên đến Kim Đan sơ kỳ, nhưng vẫn không thể nào đánh thắng được lão ta với tu vi Kim Đan hậu kỳ.
Không tin được vào mắt mình, lần đầu tiên nhìn thấy công pháp thần kỳ này, lão ta hai mắt đỏ lòm thèm thuồng, trạng thái khinh thường và không hề sợ nhân vật nhỏ bé này.
Ngồi phía trên Đá Quý có thể ngửi được mùi máu tanh từ không khí truyền đến, ý định bước xuống hỗ trợ đám người họ nhưng bị hai người kia chặn lại.
“Ngươi không thể đi được!”
Tại sao không đi được? Đùa gì vậy, phía dưới Lý Mạch đang gặp nguy hiểm, hai người họ không giúp thì thôi đi, hiện tại còn chắn đường cậu.
“Muốn ngăn ta ư? Xem các ngươi có bản lĩnh ấy không.”
Lướt qua hai người họ một cánh nhanh chóng với công pháp Phi Dạ Hành, chớp choáng đã lao về phía lão già Đô Đốc Linh Phong.
Cả hai người họ hơi bất ngờ khi bị một người thấp hơn hai cảnh giới vượt mặt, tu vi họ đã đạt đến Kim Đan trung kỳ, không lý nào chịu thiệt như vậy.
Hai đường kiếm lóe sáng lao đến Đá Quý tốc độ rất nhanh, nhận thấy sự nguy hiểm sau lưng cậu nhanh chóng né người sang trái, hai luồng Linh Khí xẹt qua cánh tay, không trúng nhưng bản thân có cảm giác nóng bức lan tỏa.
Cậu tự mình cho rằng tu vi hai người họ không mạnh cho lắm, một thanh Linh Kiếm nằm trên tay được mua từ trước, Linh Khí hình thành chiêu thức X lao nhanh tới đối phương.
Hai người kia mạnh mẽ phá vỡ nó bằng kiếm pháp kết hợp xé rách Linh Lực xung quanh.
Phía bên Lý Mạch khó khăn chống chịu sức ép cảnh giới, buột anh ta phải sử dụng tất cả công pháp, chiêu thức mạnh nhất để đối đầu, tuy nhiên thanh kiếm trên tay luôn bị đối phương khóa chặt, chém tới đâu cũng đều bị lão ta chặn lại, trên người giờ phút này đã có dấu hiệu bị thương ngoài da và có máu chảy xuống, mồ hôi nhệch nhạt ướt đẫm trên khuôn mặt.
Lão già đó chỉ dùng một tay để ngăn Lý Mạch, còn tay kia từng chưởng tung vào đám người ở thế lực Ngựa Non.
Hai mắt anh ta giận giữ khi nhìn thấy xung quanh những cái thân xác đồng đội do lão ta giết.
Đám người họ đã cùng nhau trải qua nhiều năm sinh tử mới thành lập nên thế lực Ngựa Non, sức mạnh vừa chớm nở đã bị dập tắt hoàn toàn, chỉ trong vòng nữa giờ đồng hồ người của họ đã chết gần hết.
Tình hình bất lợi về phía họ, ngay lập tức Đá Quý xuất thanh Đọa Ma Kiếm ra ngoài, vừa hiện thân nó đã tạo ra bầu không khí khủng hoảng, dáng vẻ u tối kéo đầy Ma Khí bao quanh, làm cho tất cả mọi người lo sợ, trong khoảng khắc nó khống chế mọi người, cậu lao về phía Lý Mạch dùng thần thức giao tiếp.
"Lý Mạch! Ta sẽ cố gắng cầm cự, huynh hãy đưa tất cả những người còn sót lại và đệ tử ta rời khỏi đây, chỉ cần huynh chạy về hướng Đông và đến Dạ Long Thành, ở đó có bạn của ta sẽ giúp huynh thoát khỏi sự truy đuổi ráo riết từ Hoàng Tộc, ta sẽ đưa cho huynh một thứ để người đó nhận ra."
Trên tay Đá Quý xuất hiện một tấm lệnh bài, đặt lên tay Lý Mạch nhắc nhở cẩn thận trên đường đi và không cần lo lắng cho cậu.
Nhìn thấy vẻ mặt cậu thay đổi một cách đột ngột, anh ta cảm nhận được nguồn sức mạnh to lớn bên trong Đá Quý sắp tuông trào.
Nghĩ đến khung cảnh mọi người diễn tả lại bên trong Huyền Cảnh làm cho Lý Mạch lạnh rung người, hàng tá cái xác nằm la liệt trên mặt đất, đầu họ đều lìa khỏi cổ, người thiệt mạng lên đến con số cao nhất từ khi đại chiến Nhân Tộc với Ma Tộc vào hai trăm năm trước.
Không nói được lời nào Lý Mạch đã bị đá về phía đám người thế lực mình.
“Tất cả rút lui!”
Tiếng hét lớn của Đá Quý làm toàn bộ mọi người tỉnh táo lại, họ không biết chuyện gì vừa sảy ra, cảm giác đầu óc ong ong choáng váng, kèm theo sự sợ hãi cái chết khi nhìn vào thanh kiếm.
Ngước nhìn lên bầu trời tất cả bọn họ còn bất ngờ hơn, một con rồng ảo ảnh to lớn bay lượn lờ ở đó, nguồn Linh Khí khắp nơi bỗng dưng bị nó hút sạch vào miệng.
Hơi thở nó bắt đầu mạnh mẽ hơn, nó phung ra cỗ lực lượng bị dồn ép tạo thành cơn sóng lớn dữ dội lao tới.
Thời cơ đến, không muốn tốn nhiều thời gian ở đây đợi chết, Lý Mạch chỉ huy đám người còn sót lại chạy trốn, đám người Quan Phủ nhìn vào cơn sóng chứa đựng sức mạnh uy hiếp rất lớn, ba người mạnh nhất cũng phải ngao ngán.
Nó được tạo ra từ chàng trai xung quanh bao phủ Ma khí khắp người, tu vi hắn không ngừng tăng lên theo thời gian, chẳng bao lâu đã đạt đến Kim Đan trung kỳ, Ma Sát đã hoàn toàn nắm giữ thân thể.
Bên trong thần hồn giờ đây Đá Quý chìm vào giấc ngủ dài, thăm thẳm bóng tối đưa cậu đến thế giới trong mơ, hành tinh tương đẹp hệt như Trái Đất xuất hiện.
Con phố nhỏ nhộn nhịp tiếng cười, người qua người lại đông đúc, bên cạnh nó là công viên tươi đẹp, hàng cây xanh um tùm che che lấp ánh sáng, trên chiếc ghế đá trắng ngà voi có hai cô cậu, người con gái ngồi yên ắng cho chàng trai tựa lên đôi chân mình. Hai mắt Đá Quý bắt đầu mở dần lên, ngước nhìn cô gái mà bất ngờ té xuống.
Thấy vậy cô gái vội tháo mặt nạ ra và vui vẻ cuối xuống đỡ anh ta đứng lên.
“Anh có sao không?”
Hai tay phủi bụi bặm bám trên người vẻ mặt cậu hờn dỗi.
“Em cũng thật là lúc nào cũng thế, đây lần thứ mấy em hù anh té như thế này rồi.”
Lần đầu tiên Đá Quý cảm thấy giấc mơ này hơi kỳ lạ, thân thể cậu không theo sự điều khiển, không hiểu lý do tại sao tất cả lời nói tự động nói ra, ngoài việc ngắm nhìn trực tiếp bằng hai mắt, còn lại hoàn toàn vô dụng với thân thể.
Người con gái trước mắt chính là bạn gái anh, cô ấy tên Liêu Hương nhỏ hơn hai tuổi, hai người quen nhau khoảng mười năm trước, ngày đó Đá Quý không tài nào quên được.
Tối hôm đó cậu ngồi chiếc xích đu đung đưa đôi chân, bỗng từ đâu có âm thanh lạnh người phát ra, hai tay cậu rung sợ nắm chặt sợi dây, từ đâu xuất hiện một bóng trắng đáng sợ bước đến, cậu bị ngã từ trên xích đu xuống bất tỉnh, hiện tại cậu đã hai mươi.
Không biết bao nhiêu lần Liêu Hương dùng những chiếc mặt nạ kì quái hù dọa khi anh ngủ dậy, dù vậy nhưng cả hai vẫn vui vẻ nắm tay nhau đi đến bây giờ.
Cả hai đều sinh ra trong gia đình không giàu có, tiền bạc là vấn đề lớn đối với họ, Liêu Hương tấp nập làm việc ngày lẫn đêm để lo cho gia đình và giúp đỡ Đá Quý đạt được giấc mơ trở thành nhà Linh Tượng Sĩ.
Linh Tượng Sĩ rất giống với Họa Sĩ ở trái đất nhưng lại thêm tính Điêu Khắc bên trong tạo nên tuyệt phẩm.
Việc làm đêm mỗi buổi tối Liêu Hương phải ghi lại sổ sách ở quán rượu, điều này rất tồi tệ có thể gặp nguy bất cứ lúc nào.
Ngày nào cậu cũng khuyên ngăn cô gái nên nghỉ làm ở nơi đó và xin tìm công việc khác an toàn hơn, cuối cùng Liêu Hương cũng chấp nhận lời đề nghị từ cậu và quyết định hết hôm nay sẽ xin nghỉ.
Ánh đèn lóe sáng trong đêm, trước cửa quán rượu bóng dáng hai người bước đến, Đá Quý dừng lại quay sang nhìn cô gái.
“Nhất định chờ anh đến đón về nhé!”
Liêu Hương gật đầu chào tạm biệt rồi vui vẻ bước vào trong.
Bỗng có tiếng bước chân từ trong bóng tối đi ra, trên tay hắn cầm một bức thư đưa lại cho cậu và rời đi như không có chuyện gì.
Tò mò muốn biết bên trong có thứ gì, Đá Quý nhanh tay xé tấm bìa bên ngoài.
"Thư thông báo khẩn: Những thành viên thuộc tổ chức Đá Tinh vui lòng hội hợp tại địa điểm chỉ định tọa độ X-Y2.01, nhận được lệnh lập tức đến ngay."
Cậu đã gia nhập tổ chức gần năm năm mà Liêu Hương không hay biết gì, những lúc có nhiệm vụ cậu đều trốn tránh, lén lút rời đi và biện cớ lý do đi hội hợp bạn bè trong nhóm.
Nữa giờ sau tại nhà máy bỏ hoang, xung quanh có khoảng hơn ba mươi người, họ tập trung lại bàn tán về nhiệm vụ, trong đó ông lão có vẻ hơi yếu ớt lên tiếng.
“Trên trời có hiện tượng lạ xuất hiện, điềm báo rằng Tinh Không Thú thứ hai sẽ xuất hiện vào tối nay. Nếu để người sở hữu Tinh Không Thú Thứ nhất bắt được, nơi chúng ta đang sống sẽ đi vào quỷ đạo như thế nào thì ta không thể lường trước được.”
Ông ta nhận được lệnh từ phía cấp cao, họ yêu cầu phải hoàn thành nhiệm vụ không được thất bại.
Trong lòng lão buồn rầu không biết giao cho ai trách nhiệm này, nhìn về phía Đá Quý vẻ mặt lão vui vẻ lên hẳn, năm năm trước may mắn gặp được cậu cứu giúp nhờ vậy lão mới sống đến bây giờ.