Tu Tiên Đá Thần

Chương 53 - Kiếm Pháp Đặt Biệt

Âm thanh rống lớn từ Hải Âu rung động lớp bảo vệ do Hạ Hải Cẩu tạo nên, tiếng thét chói tai vẫn lọt ra ngoài, những người có tu vi thấp hai tay đều bịt tai, ai tu vi cao chỉ cảm thấy nhói nhói đầu óc.

Hải Âu dù la lớn đến đâu người đá xích diễm vẫn cứ như vậy, nhổ lông không ngừng nghỉ, mất đi lớp lông thân thể nó xuất hiện lổ hổng tuông trào Linh Khí.

Đập cánh bay lên bầu trời, Hải Âu tăng tốc vù vù xoay vòng vòng tìm cách hất người đá rơi khỏi người mình, nằm trên thân thể nó Hỏa Linh hai tay nhỏ bé nắm chặt sợi lông giữ thăng bằng.

Sôi máu điên cuồng Hải Âu lựa chọn cách cuối cùng, không muốn đau đớn nó lao thẳng xuống mắt đất tự tử chết chung.

Rầm...

Thiền Quyền và tên kia ảnh hưởng phản phệ gây nên, cả hai bị đánh bay vài mét khóe miệng đều xuất hiện vết máu.

Thương thế không nhẹ nhưng hai người vẫn chưa ai chịu thua ai, một người cắm chặt thanh kiếm xuống đất đứng vững, người kia dùng kiếm tự đâm chân mình để lấy lại tỉnh táo không những thế hắn còn cười to.

“Không hổ danh người đạt giải quán quân ở Đấu Trường Vinh Danh, tiếp theo ngươi nên sử dụng toàn bộ sức mạnh chiến đấu, nếu không đừng trách ta vô tình.”

Rất vinh hạnh khi Thiên Quyền chiến đấu với người tu vi ngang mình mà sức mạnh không hơn không kém.

“Ngươi không tệ, tiếp theo ta muốn sử dụng kĩ năng mới, ngươi đừng có chết tại đây đó.”

Từ khi lấy được cuốn kiếp pháp “Song Tu Kiếm: Phá Thiên” từ trong hang động đôi Uyên Ương, Thiên Quyền không ít lần thử nghiệm cách mới, tu luyện theo cách đơn độc một mình, nhiều lần có khả năng bạo thể nhưng vẫn may mắn sống sót thoát khỏi tay tử thần, anh lĩnh hội được năng lực kiếm pháp và kiếm trận đặt biệt.

“Nam Tu Hỏa Linh Phá Thiên.” Vết nứt số lượng lớn kéo theo tương đương nhiều người đá trồi lên, chúng nhặt quả cầu lửa từ lòng đất ném về phía Thiên Đạo, rơi xuống tạo ra mưa lửa đốt cháy mọi thứ.

“Xích Hỏa Đại Trận” Lớp phòng vệ tạo nên từ Xích Diễm tương đối chắc chắn, khả năng bảo vệ cao khi gặp lửa.

Lúc trước Thiên Quyền có thử nghiệm qua một lần, kết quả cả khu rừng bỗng chốc chìm trong biển lửa, thôn làng gần đó lo sợ tưởng rằng thần rừng nỗi giận, hết lòng hết dạ cúng bái xin lỗi.

“Khoảng thời gian sau này mới hay tin mưa lửa ngày đó do con người tạo nên, họ kéo nhau đến Thiên Dược Các đòi lại công đạo.”

Uy lực cực mạnh, không biết nếu Thiên Quyền sử dụng toàn bộ Linh Khí thì sẽ ảnh hưởng lớn như thế nào.

Tên kia ngồi xuống nền đất đọc thần chú hay gì đó, gió khắp nơi thổi về dần dần hình thành vòi rồng to lớn, sấm chớp ầm ầm vang lên, bầu không khí nơi đây tối xầm âm u.

Không thua không kém hắn Thiên Quyền cắm kiếm vào mặt đất, nhiều vết nứt xuất hiện kèm theo Hỏa Linh trồi lên, chúng nắm chặt quả cầu lửa ném về hướng Thiên Đạo, số lượng Xích Diễm đỏ chót bầu trời phát sáng rực lửa.

Bên trong phủ Thiên Dược Các Thiên Hoàn cảm nhận khí tức con trai mình, sức mạnh đạt cảnh giới Kim Hóa Đan chiến đấu với tên nào đó tương tự, miệng ông ta lẩm nhẩm.

“Thằng con bất hiếu này, không chịu tìm nơi nào khác lại đứng trước cửa đánh nhau tính phá hủy Thiên Dược Các nơi ta xây dựng bao lâu nay đây mà.”

Thiên Hoàn đưa ngón tay giữa giáp nhau với ngón cái búng nhẹ.

Tạch...

Không có gì thay đổi, theo lẽ đó chỉ là cái búng tay bình thường nhưng không phải vậy, nhờ nó người dân quan sát trận chiến mới có thể an toàn.

Mọi người quan sát chạy ra xa, trưởng hộ vệ dẫn Tiểu Nghịch với Hạ Hải Cẩu lui vào trong, không nhúc nhích Đá Quý tạo Thập Nhị Kiếp Trận, bảo mọi người theo mình vào bên trong kiếm trận.

Vòi Rồng với sức gió to lớn ù ù thổi bay xích diễm, mưa lửa từ bầu trời đốt cháy hừng hực mọi thứ kể cả vòi rồng, hai sức mạnh va đập dữ dội.

Lúc này mọi người chỉ nhìn thấy Vòi Rồng hòa lẫn với Xích Diễm, đỏ chót cả một vùng trời, một bên thổi bay ngọn lửa, bên còn lại đốt cháy không khí, cứ như thế tiếp diễn khoảng một canh giờ mới dừng lại.

Bầu trời trở về với trạng thái ban đầu, ánh sáng mặt trời chiếu rọi, dưới mặt đất hai người nằm bất tỉnh, trận chiến vừa nãy hoàn toàn phần thắng nghiêng về Thiên Quyền nhưng đáp án là hòa.

Từ đám đông Xà Kim bước tới dìu sư huynh mình, vẻ mặt cười khinh bỉ bỏ đi.

“Tài năng hạn hẹp vậy mà đòi chiến thắng sư huynh ta, các ngươi mơ xa quá rồi đấy.”

“Hừ!” đi ngang qua hắn vẻ mặt Đá Quý hầm hầm nhưng hôm nay tạm ăn chay, tha thứ kẻ hèn mọn ngoài võ mồm, cậu bước tới đỡ Thiên Quyền vào Thiên Dược Các.

Từ trong phủ Tiểu Nghịch hấp tấp chạy tới ôm chân sư phụ mình.

“Kẹo! Sư phụ kẹo!”

Đi sau lưng Lĩnh Bạch tươi cười lấy kẹo hồ lô trên tay cậu đưa cho đứa bé.

“A! Thì ra đây là đệ tử của Đá Quý huynh ư?”

Cầm cây kẹo bỏ vào miệng ngấu nghiến, nó hờn dỗi nói.

“Sư phụ ơi ai đây? Cô cô này là sư nương hả?”

Ở gia viên khu đất trống, trên tay Diệp Vân cầm quả trái cây có màu sắc nâu đỏ, đưa vào miệng cắn một miếng thật to và nhai nhóp nhép, trông thấy Tiểu Nghịch kè kè bên ai đó miệng thì liên tục gọi sư phụ, cô quan sát hình dáng không hề giống đại ca, mái tóc đen mượt ngắn gọn hệt như quả bóng, khắp người diện lên một bộ đồ màu đất vàng, da dẻ sần sùi nám nắng, không lẽ nhầm lẫn chăng? cô tiến tới Lý Mạch lên tiếng hỏi.

“Trưởng hộ vệ, huynh làm gì mà để Thiên Quyền bị thương vậy? Còn đám người này là ai?”

Lý mạch ý định giải thích với thiếu phu nhân thì bị Đá Quý ngăn lại.

“Tam muội, muộn làm ta thất vọng quá, mới bao lâu không gặp mà đã quên rồi ư, hồi trước còn hối thúc ta dẫn đại tẩu về nữa cơ.”

Nhiều năm qua đi cậu thay đổi hình dáng đến nổi Diệp Vân nhận không ra.

Thật sự là thật! Ngày đó cô nói cho vui không ngờ hiện tại bên cạnh lại xuất hiện đại tẩu, không thèm hỏi han gì Đá Quý, cô lao đến nắm chặt tay Lĩnh Bạch hỏi tới.

“Đại tẩu, tẩu gặp huynh ấy khi nào, quen nhau bao lâu, nhà tẩu ở đâu?”

Hiểu lầm, tam muội nhầm lẫn lớn, vừa nãy cậu không nên khơi gợi câu chuyện đại tẩu vào thời điểm đó, vội vàng xua tay.

“Không! Không! Muội nhầm rồi, cô ấy là ân nhân của huynh, không phải đại tẩu muội đâu. Thôi chúng ta vừa đi vừa nói.”

Lý Mạch đưa Thiên Quyền về phòng dưỡng thương, ba người theo Diệp Vân tới phòng trà lớn, ngoài sân Tiểu Nghịch ngồi trên mình Hạ Hải Cẩu chơi đùa, đám hộ vệ Lĩnh Bạch Viện đứng chờ cạnh đó.

Hai tên hộ vệ canh gác trước cửa phòng trà cuối chào và mở cửa mời họ bước vào trong, ba người họ nhìn chăm chăm các vật phẩm giá trị treo trên tường, giống như kẻ trộn lần đầu bước vào nhà, thứ làm đôi mắt họ sáng lên là một bức tranh vẽ Linh Khí của Tiểu Nghịch phát họa.

Người hầu bưng khay trà đặt lên bàn rồi lui ra, Diệp Vân tiến tới rót nước vào tách mời lão gia với lão phu nhân và thì thầm vào tai họ, hai người họ ngồi trên ghế cầm lấy nó nhẹ nhàng đưa vào miệng uống một ngụm, đặt tách trà xuống lão gia mở lời.

“Bức tranh đó là do đứa bé Tiểu Nghịch vẻ mỗi khi rảnh rỗi, chúng ta cũng không ngờ nó đẹp đến thế, dự định sẽ đem đi đấu giá ở Khai Mộ Ca.”

Không ngờ đệ tử mình học vẽ sao chép giỏi đến thế, bức tranh không phát ra Linh Khí nhưng người ngoài tưởng như có, cậu thật đáng ngưỡng mộ người bạn đầu tiên, hắn sinh ra đứa con tài năng không hơn không kém hắn bao nhiêu.

Vài năm qua đi lão Thiên Hoàn thay đổi thân thể đáng kinh ngạc, tóc tai ông ta sắp bạc trắng hoàn toàn, nét da nhăn nheo già nua thân thể ốm yếu nhưng khí tức vẫn hùng hậu và tỏa ra uy hiếp, là do lão bị thương ở trận chiến Thú Triều năm đó.

Lão trầm trồ khen ngợi cậu, tuổi trẻ tài cao sư phụ lẫn đệ tử, ông ta đầu hai thứ tóc không sánh bằng, cậu mới chừng ấy tuổi tiếng tâm vang xa khắp Đại Lục nhân tộc, nghe mọi người đồn đại rằng cậu tu luyện theo công pháp ma tu từng tàn sát không ít người ở Huyền Cảnh, kiếm pháp cổ quái nhưng dáng vẻ hiện tại không giống lắm.

“Ta nghe con dâu nói, cậu chính là chàng trai trẻ năm đó bán cây Linh Đài và là sư phụ Tiểu Nghịch ư?”

Cuối người cậu chắp tay nói.

“Vâng! Thưa thúc thúc, đứa trẻ này có quậy phá không ạ.”

Lão gia hớn hở tươi cười.

“Không đâu, nó ngoan lắm.”

Nếu Lý Mạch xuất hiện ở đây hắn sẽ mếu máo với câu lão gia nói cho mà xem, cả phủ ngoài hắn ra thì không còn ai bị thằng nhóc chọc tức điên lên cả.

Hỏi thăm lão gia một hồi lâu, cậu đi vào vấn đề chính, giới thiệu hại người phía sau lưng mình.

“Thúc thúc, hai người họ là ân nhân cứu mạng cháu.”

Tường thuật vấn đề Lĩnh Hách đi tìm tung tích người thân và bị yêu tộc cấp cao giam giữ, em gái hắn Lĩnh Bạch có ơn cứu mạng với mình nên bản thân cậu muốn báo đáp, nhưng vùng đất yêu tộc không dễ gì xâm nhập, một mình cậu đi vào tỉ lệ thành công rất thấp, cậu đến đây nhờ lão gia cho phép hai vợ chồng Thiên Quyền hợp lực giải cứu.

Lão gia lắng nghe và nhấp môi tách trà mở miệng nói.

“Chuyện này phải xem ý kiến từ hai đứa nó, ta không ép buộc được, dù sao ra ngoài học hỏi tốt hơn ở mãi trong nhà.”

Lĩnh Bạch chắp tay cuối người đa tạ.

“Cháu cảm ơn lão gia.”

Hai người họ đứng lên trở về phòng, đi tới cửa bỗng lão gia quay đầu nói.

“À đúng rồi! Cả thành đang đồn thổi việc Diệp Vân không phải nhân tộc, ngươi giúp ta điều tra tin tức ở Yêu Tộc xem có đúng sự thật không.”

Tu vi Nguyên Anh nhưng lão không thể tìm ra vấn đề huyết mạch chính thống, hình dung sơ qua giống loài Điệp thường sống trên cạn mà tại sao ngũ hành hệ thủy, rất hiếm khi loài vật này sống dưới nước.

Kí ức Diệp Vân? bản thân theo cha mẹ từ nhỏ sinh sống trong khu rừng, xem rừng như nhà mình, năm sáu tuổi gia đình bị đám thú truy đuổi nên vào thành lánh nạn, họ sinh sống như dân thường và săn bắt Linh Thú, Yêu Thú đổi lấy tài nguyên thức ăn, mỗi khi vào rừng họ đều đưa cô đi cùng.

Theo tin tức Nhân Tộc dòng máu Yêu Tộc với hình dáng rất giống loài người, ngoại trừ vài chi tiết trên thân thể chúng thay đổi, như tai thú hoặc đôi chân hay vảy cá vân vân, kèm theo mê lực cực cao.

Bình Luận (0)
Comment