Lão gia nói xong cùng phu nhân bước dọc theo hành lang mất dạng.
Trong phòng trà ba người im lặng nhìn Diệp Vân, họ muốn xác nhận xem lời đồn có thật không nhưng thân thể người con gái đâu thể để hai chàng trai xem được nên Đá Quý với Tá Mão phải lui ra ngoài.
Vừa đóng nhẹ cánh cửa thì cậu nghe âm thanh hai người họ so sánh về sắc đẹp, thở dài nói với quản gia.
“Thôi! Chúng ta đi xem Thiên Quyền thế nào rồi.”
Khoảng vài phút sau họ đã đứng trước cửa căn phòng, ngồi trên chiếc giường Thiên Quyền tò mò hỏi.
“Đại ca đã lâu không gặp, đệ thật không ngờ huynh nổi tiếng như vậy, mấy năm nay huynh đi đâu thế?”
Ba năm không gặp là một thời gian dài, cả thân hình cậu thay đổi đi rất nhiều nhưng Thiên Quyền vẫn nhận ra, bóng dáng bước đi lạnh lùng, sắc thái ưu phiền trên khuôn mặt đó cậu ta không tài nào quên được.
Điều làm Thiên Quyền bất ngờ là cậu mặt kệ lệnh truy nã mà xuất hiện ở đây để gặp mình.
Tiến tới lấy cái ghế ngồi xuống Đá Quý thản nhiên nói.
“Danh tiếng đệ có kém gì ta đâu.”
Mấy năm nay cậu vì cứu Tiểu Ảnh mà bôn ba khắp nơi tìm kiếm thảo dược hồi sinh, giết rất nhiều đệ tử gia tộc và môn phái, gây thù không ít thế lực lớn nhỏ.
Đứng cạnh bọn họ Tá Mão như người dưng, không hiểu một chút gì về vấn đề họ nói, tiểu thư nhà hắn khi cứu cậu lúc đó thân thể không khác nào tên ăn mày, hắn thò đầu sang Lý Mạch nói nhỏ.
“Vị hộ vệ này, Đá Quý nổi tiếng lắm ư?”
Lệnh truy nã Đá Quý dán ở khắp nơi nhưng hình ảnh trên tờ thông báo đó hoàn toàn khác khuôn mặt hiện giờ, bởi khi cậu gặp lại người bạn đầu tiên và lấy lại ký ức dẫn đến phong cách sống theo kiếp trước, từ mái tóc dài buộc đuôi thay đổi thành ngắn gọn mát mẻ, quần áo hở da thịt làm mọi người cứ ngỡ thằng ăn mày.
Vị quản gia thắc mắc cũng đúng thôi với phong cách hiện giờ ai mà biết cậu là người bị truy nã, Lý Mạch đưa tay che miệng nói nhỏ vào tai hắn.
“Huynh có biết sự kiện nổi tiếng khắp nhân tộc ta vào nữa năm trước không?.”
Nữa năm trước trong Thành Tây Huyền, nhà cửa nhấp nhô bóng dáng người đi dạo đông đúc như chốn phồn hoa, dọc theo con đường hàng tá các sạp bày bán đồ dùng vật phẩm trân quý, từng quán trà trên mỗi chiếc ghế hoa lệ là một vị cao thủ, nét mặt họ đang mong chờ điều gì đó xuất hiện từ đây, chỉ với một âm thanh vang lên làm toàn bộ người trong thành nhao nhao.
Kong...
Mọi người khắp nơi đổ xô chạy tới nơi phát ra tiếng chuông, bóng dáng nhiều cao thủ ngự không phi hành lướt qua, bọn họ dừng chân tại trung tâm thành, khung cảnh trên bầu trời mù mịt do các nhóm cao thủ tụ hội, bên dưới người đẩy người chen lấn ngước nhìn phía trước, từ đâu đó trong đám đông một tiếng nói thanh thoát phát ra.
“Huyền Cảnh kết thúc rồi.”
Cánh cổng kết nối với Huyền Cảnh lóe sáng rồi nhẹ nhàng lu mờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Toàn bộ những người đứng bên dưới khó hiểu, thông tin liên quan tới vụ việc khảo nghiệm kết thúc vẫn là con số không, trong lúc bọn họ ngơ ngác thì bốn nhóm người từ không trung đáp xuống, người chỉ huy nhóm đầu tiên hét to.
“Lập Pháp Trận.”
Đám đệ tử nhanh chóng tuân theo, hai tay tung thủ ấn đưa Linh Khí từ thân thể truyền đến trung tâm pháp trận.
Ba vị đại lão kia cũng ra lệnh cho người phe mình.
“Kiếm Trận khởi.”
Đám người còn lại rút kiếm khỏi vỏ cắm thẳng xuống đất, thanh kiếm lóe sáng rung rinh khởi động kiếm trận.
Thứ mà bọn họ muốn tạo ra là “Pháp Trận Truyền Tống” và “Kiếm Trận Truyền Tống”.
Bốn đại trận vừa lập xong, bóng dáng một người hiện lên bên trong một kiếm trận, vẻ mặt nhếch nhác, quần áo rách nát, hơi thở gấp rút, miệng liên tục hét lên, tay nắm chặt thẻ bài truyền tống.
“Chạy đi! Chạy đi!”
Âm thanh vừa dứt hắn ngã quỵ ra đất, vài tên đệ tử trong nhóm bước tới lấy một viên Đan Dược bỏ vào miệng hắn rồi đưa về.
Khoảng vài giây sau ba đại trận khác cũng có người xuất hiện, nhưng bọn họ chỉ chú ý đến người không hề bị thương tí nào.
Đám người ở đại trận đó tất cả đều cuối người chào, trừ những tên tham gia khống chế kiếm trận.
“Chúng thần bái kiến Nhị Hoàng Tử.”
Đưa tay ra hiệu cho họ đứng lên, vẻ mặt hắn hừng hực lửa giận bước đến ra lệnh cho vị đại lão.
“Lạc Bá, bên trong Huyền Cảnh xuất hiện Ma Tu, ngươi giúp ta truyền tin về cho phụ hoàng truy nã hắn ngay lập tức.”
Lão lập tức đứng lên ngự không phi hành hướng về Đế Đô phóng thẳng, trao lại quyền chỉ huy ở đây lại cho nhị hoàng tử.
Nữa canh giờ sau số lượng người ra khỏi Huyền Cảnh chưa đến hai trăm, đều là người được đại trận đưa về, bốn nhóm người vẻ mặt hầm hầm lửa giận khi nghe đệ tử mình báo lại số lượng người chết bên trong không đo đếm hết, đều do một kẻ tên Ma Sát tu luyện Ma Tu làm.
Đám người bên dưới không thấy con cháu, huynh đệ, tỷ muội, vợ chồng họ bước ra, kẻ khóc người cười, đau khổ, than vãn khắp toàn thành, gây tin tức chấn động Nhân Tộc, một sự kiện lớn với tên gọi “Truy nã Ma Sát” lưu truyền nhiều thế hệ.
Nữa năm trước vị quản gia nghe phong phanh tin tức từ người trong thành diễn tả hình dáng tên Ma Tộc, diện một bộ đồ đen bóng, hai mắt ánh kim sáng chói, khuôn mặt dữ tợn, nụ cười chết chóc, đôi bàn tay chứa đầy máu tanh.
Hắn cho rằng kẻ giết người hàng loạt kia sẽ không dám lộ diện ở vùng đất nhân tộc, không ngờ được người làm bọn họ lo sợ lại được tiểu thư mình cứu, vậy mà hắn cứ nghĩ cậu yếu đuối không giúp được gì, xem ra mắt nhìn người của hắn từ đây phải thay đổi rồi.
Mong chờ gặp mặt người huynh đệ tri kỷ, ngoài ra Thiên Quyền vẫn nhớ mãi cái tên Tiểu Ảnh in sâu vào tâm trí.
“Đại ca, huynh tìm được Hồi Sinh Thảo không?”
Nhắc mới nhớ từ khi bị thương đến giờ cậu chưa cho nó hiện diện lần nào.
“Đệ không hỏi huynh cũng quên mất.”
Lao thẳng vào không gian Đá Thần cậu nhìn thấy Tiểu Ảnh nằm ngủ bên cạnh những cái xác đám sát thủ, khi đó cậu bị thương nên chưa kịp sử lý chúng.
Đưa Tiểu Ảnh rời khỏi không gian, cậu ở lại lục soát khắp người chúng, tìm một hồi lâu mà không phát hiện gì ở năm cái xác tu vi Kim Đan, cậu bực tức đá mạnh vào chúng.
“Nghèo thế này mà còn học đòi làm sát thủ, các ngươi đi ăn xin có vẻ hợp lý hơn.”
Chết không yên thân, không tiền đâu phải lỗi của bọn họ, từ lúc họ nhận công việc diệt toàn bộ người trong thôn Ma Tu, dự định quay về trả nhiệm vụ nhưng luôn bị tên cầm đầu níu kéo ăn chơi xa hoa, tiêu sài phung phí đến nỗi các vật phẩm quý giá đều đem bán hết, ai ngờ ngày cuối cùng bọn họ chuẩn bị quay về thì gặp cậu.
Tiến tới tên sát thủ mạnh nhất, khắp thân thể hắn toàn vết thương từ những vật thể sắt nhọn đâm xuyên, tu vi hắn nằm ở cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ, Ma Sát lựa chọn tự bạo là hành động sáng suốt, bởi nếu kéo thời gian vào thời điểm đó người ra đi trước chắc chắn là cậu, mà cậu chết thì hồn phách vị Thần thứ chín cũng tan biến.
Kết quả sau khi tự bạo Ma Sát lâm vào giấc ngủ sâu trong tìm thức không biết lúc nào mới tỉnh dậy.
Kiểm tra trên thân thể hắn cậu phát hiện một chiếc nhẫn trữ vật, trên vòng tròn bạc trắng có vài chỗ uế khí, trung tâm là một đầu hổ điêu khắc dữ tợn, quan sát hồi lâu cậu không tài nào mở được, hình như nó bị cấm chế đại trận.
Hai chàng trai mỗi người một chức vị nói to nói nhỏ với nhau, bất ngờ Lý Mạch nhanh tay rút kiếm lướt về phía trước.
“Trưởng hộ vệ! Dừng ngay!”
Tiếng hét lớn từ Thiên Quyền vang vọng khắp phòng, Tiểu Ảnh ngủ say sưa bị âm thanh gọi dậy, đôi mắt nó bỗng mở to quay phắt người ra sau, hai hàm răng dữ tợn gầm gừ người nắm giữ thanh kiếm sắp chạm vào thân thể nó.
Gừ...
Khoảng cách Thanh kiếm với cái chân Tiểu Ảnh chưa đến nữa tấc, Thiên Quyền đập nhẹ cánh tay phải vào lòng ngực mình thở dài.
“May quá! May quá”
Được biết Lý Mạch học công pháp Yêu Tộc nhưng rất ghét Yêu Thú nên người ta lấy đó làm biệt danh cho hắn, Tiểu Ảnh vừa xuất hiện là hắn biết ngay nó thuộc loài Yêu Thú, danh hiệu Chiến Yêu không hề phai màu dù ở mãi trong phủ Thiên Dược Các.
Thiên Quyền bước tới chạm tay vào thanh kiếm mở lời.
“Trưởng hộ vệ, huynh dẫn vị quản gia đi lựa chọn vài gian phòng đẹp nhất xung quanh, tiền bạc cứ ghi vào sổ sách là được, ở đây không cần lo lắng cho ta đâu.”
Có vẻ Yêu Thú đứng trước mặt Lý Mạch quen biết với thiếu chủ, hắn cúi đầu quay người đưa Tá Mão bước ra cửa, vừa đi vừa giới thiệu các quán trọ xây dựng kiểu dáng phong cách đẹp mắt nằm gần Thiên Dược Các.
Hai người họ vừa rời đi không lâu, sắc mặt Thiên Quyền quay một trăm tám mươi độ, nguyên một cái đùi gà nướng từ đâu xuất hiện trên tay, hắn lắc lư nó trước mắt Tiểu Ảnh vẻ mặt kiểu gợi đòn.
“He he! Tứ đệ, thấy gì đây không?”
Bốp...
Nguyên cái bàn chân năm ngón của Tiểu Ảnh đập thẳng vào mặt hắn, cái đầu hắn bẻ lái sang phải hai mắt nhìn chăm chăm bức tường cười ha ha.
“Không hổ là Tứ Đệ, vẫn mạnh mẽ như xưa.”
Thiên Quyền quay đầu lại thì phát hiện cái đùi gà trên tay mình biến mất dạng, còn Tiểu Ảnh đưa lưỡi liếm hai bên mép miệng.
“A! Đệ được lắm, muốn so tài với ta không.”
Ra khỏi không gian Đá Quý nghe cậu ta khiêu khích Tiểu Ảnh mà buộc miệng.
“Nó không đánh lại đệ đâu, hay là ta thay thế nó nhé.”
Tu vi cảnh giới hai người ngang nhau, về vấn đề kiếm pháp Thiên Quyền am hiểu tấn công, cậu giỏi khống chế, cả hai đều có thể vượt cấp tỉ thí.
Mà kĩ năng mới Thiên Quyền sáng tạo phần lớn học từ chiêu thức Đá Thần hoạt động, nói cách khác quy mô sao chép rộng, muốn nâng cao kĩ năng cần trao dồi từ bản góc đích thực.
Xem ra Thiên Quyền bắt buộc phải chiến đấu, biết đâu nhờ tỉ thí với cậu mà giúp bản thân hắn nâng cao sự am hiểu về sức mạnh bộc phá hoàn toàn chiêu thức mới.