Tù giam nơi giam giữ những người phạm tội, hành lang cuối con đường trong căn phòng tra tấn Đá Quý với Thiên Quyền bị trói trên dây xích sắt, đám yêu binh cầm lên dụng cụ tra khảo bước tới, từ bên ngoài có tiếng nói vọng vào.
"Tất cả dừng tay."
Đại Công Yêu Tiên mở cửa bước vào, thông báo cho đám yêu binh lui ra ngoài, lão bước tới đích thân cởi trói cho hai người.
"Hai người các ngươi theo lão phu đến gặp Nữ Hoàng."
Hai người thắc mắc hỏi.
"Lão là ai? Chúng ta không quen biết Nữ Hoàng, còn nữa tam muội đang ở đâu?"
"Các ngươi nói tới tiểu Nữ Hoàng, lão phu đưa đi trước đó sao?"
Cả hai không ngờ Diệp Vân là con gái của Nữ Hoàng, thế ra là tam muội đã cứu hai người, Thiên Quyền quay sang hỏi cậu.
"Đại ca, tam muội là tiểu Nữ Hoàng, đệ không biết mẫu thân muội ấy có hung dữ không?"
"Đệ chuẩn bị tinh thần bái kiến nhạc mẫu đi."
Hai người đi theo lão đến Cung Điện, nơi ở của Hoàng tộc, khuôn viên rộng lớn, đi qua khu hành chính họ tiến vào hành lang, tới một căn phòng lão dừng lại gõ cửa.
"Thưa đại nhân, ta đưa hai vị đồng hành cùng tiểu Nữ Hoàng tới rồi."
"Để hai người họ vào đi." Tiếng nói từ trong phòng vọng ra.
Hai người mở cửa bước vào, nhìn thấy Diệp Vân quỳ dưới đất dáng vẻ có tội.
"Con biết nhận lỗi là tốt, được rồi đứng lên đi ta sẽ không trách phạt hai người họ."
Thiên Quyền lo lắng. "Tam muội, muội ổn không?"
Diệp Vân đứng lên đi tới gần cậu ta. "Muội không sao, huynh xem muội biến đổi thành Yêu tộc có đẹp không."
Thiên Quyền tắm tắc khen đẹp, quay người cúi xuống kính trọng Nữ Hoàng.
"Bái kiến Nhạc Mẫu."
Đá Quý cúi người đa tạ Nữ Hoàng miễn tội."
"Cảm tạ Nữ Hoàng tha tội."
Nữ Hoàng đưa tay lên, hai người cảm nhận như có thứ gì đó trong linh khí kéo họ đứng thẳng người.
"Không cần đa lễ, hai ngươi có công cứu giúp và chăm sóc Diệp Vân, ta thưởng cho hai ngươi mỗi người một điều ước, suy nghĩ thật kỹ trước khi nói."
Đứng trên hàng vạn Yêu tộc Nữ Hoàng không thể nào nói dối được, hai người bắt đầu suy nghĩ bản thân nên chọn điều ước nào, Diệp Vân thầm cười ghé sát vào tai Thiên Quyền nói nhỏ.
"Nhị ca, huynh nói với mẫu thân muội là muốn lấy muội làm vợ."
Dù sao cậu ta cũng gọi một tiếng nhạc mẫu rồi, với lại bao lâu nay vì một lý do nào đó hai tộc nhân, yêu không thể nào lấy nhau.
"Thưa Nhạc Mẫu, ta muốn lấy Diệp Vân muội làm vợ."
Đối với Nữ Hoàng chuyện này không khó, liên hôn với nhân tộc là được ngay, đồng ý với điều ước này.
"Được, hai ngày sau là lễ trưởng thành xong, ta sẽ thông báo với toàn thể yêu tộc tiến về Dạ Long thành liên hôn với nhân tộc."
Nữ Hoàng quay sang hỏi cậu.
"Còn ngươi điều ước là gì."
Đá Quý thầm nghĩ tu vi ngưng cảnh đã lâu, cần đột phá cảnh giới nhưng Thiên Kiếp quá mức đối với huyết mạch như cậu, trước đó đột phá Trúc Cơ may mắn có phụ thân hộ giáp, Thiên Kiếp khi đó một tia uy lực ngang với Trúc Cơ, muốn lên Kim Đan phải phá vỡ được Thiên Kiếp cảnh giới Nguyên Anh, đối với Nữ Hoàng tu vi nhìn không thấu này dư sức đối phó với các Thiên Kiếp.
"Thưa Nữ Hoàng, ta muốn đột phá cảnh giới Kim Đan, ngài có thể hộ giáp cho ta không?" Cậu nói ra điều ước.
Nữ Hoàng đồng ý hỏi lại cậu.
"Được, ngươi muốn độ kiếp ngay bây giờ?"
Cậu gật đầu, chớp mắt Nữ Hoàng đã đứng trước mặt, xòe đôi cánh ra, tóm lấy eo cậu bay lên không trung, mọi việc diễn ra rất nhanh, cậu không kịp phản ứng. Ở trên cao cậu nhìn xuống thấy khung cảnh bên dưới thật nhỏ bé, tốc độ di chuyển như ánh sáng chẳng mấy chốc đã tới, cậu được thả xuống một vùng đất lơ lững giữa không trung, đứng trên này không khí thật thoáng, cậu lo lắng không biết nơi này có an toàn cho mình độ kiếp không.
"Không cần lo lắng, có ta ở đây hộ giáp không một tia Thiên Kiếp nào đánh trúng ngươi." Nữ Hoàng ở trên cao lơ lững ngồi xuống.
Đá Quý bắt đầu lấy nguyên liệu ra, hai nguyên liệu hiếm có cùng lúc nuốt xuống, không khí hoảng loạn dần tụ tập lại quanh người cậu, vòi rồng xuất hiện ngày càng to lớn.
Mây mù trên trời bắt đầu kéo đến, càng lúc càng nhiều, ánh sáng dần tối đi, không khí trở nên lạnh hơn, sấp chớp ầm ầm vang lên.
Nữ Hoàng ngồi phía trên tấm tắc khen ngợi.
"Đứa bé đột phá Kim Đan nhưng lại dẫn đến Thời Không Thiên Đạo Kiếp, cũng may có ta ở đây."
Đoàng...
Một tiếng chớp lớn vang lên, kéo theo đó hàng trăm tia sét lớn nhỏ lao xuống.
Tẹt... Tẹt...
Qua hai mươi phút hàng vạn tia sét bị phá, bản thân Nữ Hoàng nhận được chúc phúc Lôi Thần, tia sét đối với Thần lực tự chuyển đổi thành Linh Lực truyền xuống cho cậu hấp thụ Thời Không Thiên Đạo kiếp.
...
“Vạn Kiếp Tương Sinh Phù Lai Phiếm
Du Ngoại Tứ Hải Nợ Tình Duyên.”
Âm thanh cuối cùng mà Tinh Không Thú thứ hai có thể nghe được sau khi bị phong ấn.
Cùng thời điểm một góc nào đó ở bầu trời phía bắc Lãnh Thổ Âm U, xuất hiện lỗ hổng không gian trên không trung, Linh Khí bắt đầu chuyển động lạ thường, chúng đụng vào tán lá tạo ra những âm thanh vù vù, mặt đất rung động làm cây cỏ đung đưa theo chiều gió.
Trong không gian một cô gái có mái tóc xanh lam óng mượt buôn xỏa xuống bờ vai với làn da trắng hồng mềm mại, mặc một bộ áo len trắng xóa khắp cơ thể làm nổi bật đôi giày vàng hoa sặc sỡ, trên tay vẫn giữ chặt một thanh kiếm tuyệt đẹp, bề ngoài màu sắc ám kim, giữa trung tâm có một khoảng trống chứa đựng gì đó, xung quanh những hoa văn kì ảo kèm theo hai hình tròn lớn kẹp lại thân kiếm.
Thiên Đạo không chấp nhận sự xuất hiện sinh linh lạ này, mây mù khắp nơi kéo đến, sấm chớp vang lên ầm ầm, không lâu sau hàng ngàn tia sét nhanh như ảo ảnh lao xuống. Cô gái lúc này chợt tỉnh dậy trong thời khắc sinh tử, theo bản năng con người cứ thế tay cầm thanh kiếm đưa lên đỡ lấy.
Ầm..
Tia Thiên Đạo đánh trực diện vào thanh Kiếm tạo ra âm thanh vang dội cả một vùng đất.
Một thời gian sau, giữa vùng rất u ám cô gái mở hai mắt to tròn nhìn bầu trời, dưới chân một con vật kì lạ đã chết. Hiện tại cô không biết bản thân mình đang ở đâu, đôi tay mò xung quanh loay hoay tìm thanh kiếm.
"Đây là đâu? Kiếm của ta đâu?"
Nhớ lại những gì vừa xảy ra với mình.
“Cô tên là Ô Hương năm nay vừa tròn mười tám tuổi, được sinh ra trong một gia đình rèn kiếm ở thành thị, gia đình cô chuyên về rèn đúc những thanh kiếm cổ thời xa xưa.”
Năm thứ một ngàn Hành Tinh DIA, nơi công nghệ phát triển mạnh mẽ, ban công nhà bên cạnh tiệm rèn kiếm, một cô gái cầm thanh kiếm vừa lấy từ tiệm rèn ra xem xét. Lúc này trong phòng tầng hai ba mẹ cô gái đã ngủ nhưng cái ti vi vẫn còn bật, trên màn hình phát sáng thông tin truyền thông thông báo tin khẩn cấp.
"Thông báo! Thông báo! Xin mọi người hãy cẩn thận, hành tinh chúng ta bị một làn sóng Thiên Thạch kì lạ lao vào bầu khí quyển với tốc độ rất nhanh, các nhà Thiên Tinh học cho rằng nó là Đá Thiên Tinh, Mọi người nên chú ý! Bụi của nó có thể gây ra thương tích cho làn da."
Bầu trời lúc này bắt đầu xuất hiện một cơn mưa sao băng, Ô Hương ngước nhìn lên trời trầm trồ khen ngợi.
"Wow! Đẹp thật! Mình phải lưu giữ lại mới được."
Ô Hương lấy thứ công nghệ ra và bắt đầu chụp, vừa ăn ảnh thì chẳng may cô bị vài hạt bụi Thiên Thạch bám trên tay, hạt bụi như axit ăn mòn lớp da làm cô bị chảy máu, giọt máu từ từ rơi xuống.
"A! Máu ở đâu thế này?"
Cô bất ngờ hét lên, giọt máu không ngừng nhỏ giọt vào thanh kiếm trên tay cô, một tia sáng lóe lên gây chói mắt không thể nhìn thấy gì, xung quanh bắt đầu dao động, không gian nứt ra,... Đến đây cô đã hiểu.
Ô Hương quay lại với hiện thực tự nói với chính mình.
"Ôi trời ơi! Ta xuyên không rồi! Ta vừa thi xong bây giờ còn chưa biết kết quả nữa?"
Hết lời than vãn thì bỗng một kí ức lạ thường ập vào trong đầu như bị tẩy não, sau một hồi hòa nhập làm một với kí ức chủ thân thể, biết được mình vừa đến đã chết, còn thân phận từ thân thể này là Công Chúa Ma Tộc tên tuổi đều giống nhau.
"Công Chúa Ô Hương tu luyện gặp phải Ma Thú Bò Cạp Tinh ở đẳng cấp tương đương với Kim Đan trung kỳ, tu vi cô ấy mới chỉ vừa mới lên Kim Đan sơ kỳ, hai bên đánh nhau kịch liệt, tuy thấp hơn nó một cấp nhưng cô cũng hạ được nó và bị trúng độc mà chết.”
Ô Hương nghĩ đến hai người đều có điểm chung là chết một cách lãng xẹt, xem ra cô đã sống lại trên thân thể này, có lẽ con đường sau này cần phải hưởng thụ tất cả trai đẹp trên Đại Lục.
Từ xa khu rừng có tiếng xé gió chạy đến.
Vù... Vù...
Sáu bóng ảnh hiện lên, mỗi một người đứng trước mặt Ô Hương đều có dáng vẻ hung dữ nhưng họ vừa cất tiếng lên làm cho cô không tin được vào mắt mình.
"Hương muội có sao không?" Người lên tiếng Mục Thanh hai mươi tuổi, tu vi Kim Đan viên mãn, ca ca Ô Hương và nắm quyền Thiếu Chủ Ma Tộc.
"Muội không sao, Thanh ca chúng ta về thôi." Ô Hương vội lấy lại tinh thần mà kí ức chủ nhân này nên có.
Bảy người họ kéo nhau về, cô không ngờ mình lại được trọng sinh vào lãnh thổ Ma Tộc, nơi biết bao nhiêu sự chết chóc, bóng tối không hồi kết, để thích nghi với khu vực đầy rẫy hắc ám này cô đã cố gắng rất nhiều, tính cách thay đổi nhiều hơn khi lúc mới tới thế giới này, cô không còn lo sợ, vẽ mạnh mẽ hiện lên.
Con đường phía trước đợi chờ Ô Hương là một hành trình rộng mở, cuộc chiến hai bờ Ma Tộc Nhân Tộc không hồi kết, đối với điều này cô không hề quan tâm, cô mong muốn tìm kiếm những thứ đặc biệt mới lạ ở thế giới Tiên Yêu Ma đầy rẫy nguy hiểm này, hạnh phúc sẽ đến sớm thôi, cô luôn mong chờ là như thế!