Thời Không Thiên Đạo Kiếp không làm được gì ấm ức rời đi, trả lại bầu trời trong xanh vốn có, bên dưới Đá Quý ổn định cảnh giới, trên trán mồ hôi nhỏ giọt rơi xuống bỗng dưng lơ lửng, mặt đất dưới chân bắt đầu rung chuyển trồi lên một nhu đất, hai thanh kiếm trong không gian cũng đồng thời xuất hiện. Lúc này trong cơ thể cậu huyết mạch con rồng đá bao quanh một viên ngọc, nó thay đổi màu sắc liên tục ánh kim, nâu đất và xanh, chúng bắt đầu chọn chỗ đứng trong viên ngọc, xanh chọn đầu tiên lấy một nữa ở dưới, ánh kim lấy một phần hai của nữa còn lại, phần cuối cùng là của nâu đất.
Cậu đã nắm giữ được Đan Đạo và dần hình thành Đan Điền, Đạo là Linh Hệ người nắm giữ pháp tắc nguyên tố, có khả năng nhập, xuất bất kỳ lúc nào. Nguyên tố cậu nắm giữ ba loại: Thổ, Kim, Thủy.
Nguyên tố Thổ là đất, các vật chất nằm trên bề mặt Vĩ Thần có khả năng hỗ trợ sinh trưởng của thực vật và nuôi dưỡng vi sinh vật, môi trường sinh thái của động vật, nguyên tố quan trong trong cuộc sống.
Nguyên tố Kim là hợp kim, hỗn hợp rắn của nhiều kim loại hoặc giữa nguyên tố kim loại với nguyên tố phi kim tạo thành. Hợp kim mang tính kim loại có trong tự nhiên, con người tìm thấy khai thác, chế tạo thành các vũ khí, dụng cụ,...
Nguyên tố Thủy là nước, một hợp chất vô cơ, không màu, không mùi, không vị, thành phần chính của Vĩ Thần và chất lỏng trong tất cả các sinh vật sống. Nguyên tố nước rất quan trọng đối với tất cả các dạng sống, mặc dù nó không cung cấp thức ăn hoặc chất dinh dưỡng hữu cơ.
Đá Quý dần mở mắt, cậu đứng lên ngẩng cao đầu cảm tạ Nữ Hoàng.
"Cảm tạ ngài! Ta đã đột phá thành công."
"Ngươi thử thi triển Kiếm Đạo xem." Nữ Hoàng không ngờ đứa trẻ này lại tồn tại ba nguyên tố, không biết Đan Đạo sẽ trợ giúp Kiếm Đạo mạnh đến mức nào.
Hai thanh kiếm lơ lững trước mặt cậu, một thanh Linh kiếm, một thanh Ma kiếm, bên trong Đan điền bỗng nóng lên, một sức mạnh nào đó truyền vào hai tay, không cần cầm lấy hai thanh kiếm nhưng cậu cảm giác có thể điều khiển chúng.
Cậu nhìn vào lòng bàn tay bất ngờ khi thấy linh khí tụ lại phát sáng.
"Đây là nguyên tố Kim sao!"
Hai thanh kiếm được cậu điều khiến hướng về không trung chém vào những đám mây.
Vù...
Nhát chém khiến các đám mây tản ra, nhỏ dần và bị gió đưa mất, cậu không ngờ bản thân có thể điều khiển được kim loại từ xa, cách không di vật.
Nữ Hoàng đứng bên trên trầm trồ.
"Không tệ, người thử hai nguyên tố còn lại xem."
Trong Đan điền nguyên tố Thổ truyền xuống dưới chân và đi vào lòng đất, vùng đất trên không trung rung chuyển, cậu điều khiển chúng thành bức tường chắn trước mặt, hủy bỏ tạo ra một dạng khác là một hố sâu, khi bản thân chạm đất cậu có thể điều khiển được mặt đất theo hình dạng mình muốn.
Cậu thử tạo một dạng mới, một con người đất xuất hiện, thử uy lực cậu cho nó đập mạnh xuống đất, sức công phá rất lớn. Có một ý tưởng nảy ra trong đầu cậu, trước mặt người đất xuất hiện ảo ảnh viên đá to lớn, cậu ra lệnh nó ném viên đá đó đi về phía trước.
Người đất cầm lấy viên đá ảo ảnh, nó ném mạnh về khoảng trống.
Ầm...
Chấn động mạnh vùng đất trên không trung lắc lư như muốn rơi xuống dưới.
Tiếp đến chính là nguyên tố Thủy, các dòng máu hệ tuần hoàn trong cơ thể cậu, có thể theo ý muốn cậu mà thay đổi, nhưng bản thân thay đổi hệ tuần hoàn đó cậu sẽ gặp nguy hiểm phản phệ, cậu không dại dột mà thử nghiệm.
Đá Quý thử đưa một lọ dịch dược trong không gian ra, vừa chạm vào giọt dịch dược, nó hóa thành giọt nước lơ lửng và bồng bềnh, không ngờ cậu có khả năng thanh tẩy màu sắc của giọt dịch màu trắng chuyển về màu xanh, chắc có lẽ đây chính là khả năng vị Long Thần ban tặng.
Có được năng lực điều khiển nước cậu thầm cười.
"Ha ha, nếu mang theo một chậu nước ta sẽ dùng nó làm áo giáp bảo vệ."
Được biết khi lực tấn công đánh vào nước sẽ bị giảm đi rất nhiều, thủy nguyên tố chính là một loại phòng thủ đáng ngạc nhiên với độ bồng bềnh. Đối với nguyên tố Thổ công thủ toàn diện, không nên sử dụng làm áo giáp mà nên dùng khiên chắn phía trước, bởi nếu dùng áo giáp sẽ bị dư chấn gây thương tích cho bản thân.
Nữ Hoàng hâm mộ cậu, với sức mạnh Kiếm Đạo vẹn toàn như vậy, ai đó muốn đánh thắng cậu là một việc rất khó nếu không hơn hai giai.
Cậu thu lại nguyên tố, theo Nữ Hoàng quay lại Cung Điện.
Đứng trước cửa phòng Thiên Quyền đi qua đi lại lo lắng cậu đột phá không thành công, Diệp Vân ngồi trong phòng nói ra.
"Nhị ca, có mẫu thân ta ở đó, huynh ấy không sao đâu, huynh đừng lo lắng vào đây ăn trái cây muội mới lấy nào."
Thiên Quyền bước vào lấy vài trái bỏ vào miệng nhai nhóp nhép.
"M... u... ộ... i! K... h... ông... lo sao?"
Diệp Vân cầm lấy một trái bỏ vào miệng cười nói.
"Hi! Có chứ, nhưng ta biết mẫu thân tu vi cao lắm, hồi nhỏ mẫu thân có cho ta xem vài thứ rất đẹp ở không gian nữa cơ."
Tuy không biết mẫu thân tu vi là gì nhưng chắc chắn cảnh giới rất cao, người dẫn dắt Yêu Tộc duy trì rất nhiều năm. Cô từng nghe nói mẫu thân gần hai trăm tuổi, tuy vậy dáng vẻ bề ngoài chẳng khác nào trung niên chứ không như người cao tuổi và lão hóa.
"Không gian sao? Tu vi như thế nào mới thấy được không gian!" Thiên Quyền thầm cảm thán, xem ra không nên đắc tội với Nhạc Mẫu.
Bóng dáng Đá Quý quay trở lại, Nữ Hoàng bận công việc nên rời đi, bảo Diệp Vân dẫn hai người dạo xem Cung Điện, sắc trời dần tối cậu đưa Tiểu Nghịch từ không gian ra ngoài, nơi đây đã an toàn.
Trời nhanh chóng tối, hai người một đứa trẻ ngủ chung với nhau, Diệp Vân ngủ với Nữ Hoàng.
...
Biên giới phía bắc, ba tòa thành to lớn những năm gần đây liên tục bị Ma Tộc tiến đánh, tuy chiến thắng nhưng vẫn có thương binh không ít. Hắc Dạ Thành nơi gần với cánh cổng Linh Tiên, Ma Tộc cũng vì muốn chiếm đoạt cánh cổng nên kéo quân đánh thành, chiến tranh diễn ra liên miên.
Cách hai mươi dặm về phía bắc, đội quân khoảng ba ngàn tên Ma tộc tập hợp, người dẫn đầu là một thanh niên trẻ cầm thương, tu vi khá cao, hắn hét lớn.
"Toàn quân tấn công, Ma Vương theo ta."
Lúc này trong thành Thành Hắc Dạ, phủ thành chủ rất đông người tập hợp tại đây, trong đó có các gia tộc lớn, nhỏ thành viên tán tu, họ tập hợp chuẩn bị cho trận chiến, tuy nhiên lại thiếu người bên Tướng Quân trận pháp.
Từ ngoài một tên lính chạy vào hớt hải lên tiếng.
"Cấp báo! Ma Tộc tấn công."
Người đứng đầu lo lắng, hắn không ngờ Ma Tộc tiến đánh nhanh đến thế.
"Lão Tướng Quân Tân Dạ đâu, hai năm trở lại đây trận pháp bảo vệ thành yếu đi rồi."
Binh lính bên dưới báo cáo.
"Bẩm thành chủ, ngài còn nhờ Linh Tiên vừa mới mở, Tướng Quân Tân Dạ đại nhân cho ba đứa con vào Linh Tiên mất tích, hai năm trước có tin tức là đã chết hai người, người còn lại không rõ tung tích, từ đó tinh thần ngài ấy không còn ổn định, tự cấm túc bản thân trong phòng không ra ngoài đã hai năm."
Thành Chủ lên tiếng hỏi hết tất cả mọi người có mặt ở đây.
"Thế các ngươi biết ai là người đã giết con hắn không?"
Cao thủ ẩn danh nào đó bước tới nói nhỏ vào tai thành chủ.
"Người giết là Kiếm Đinh, hắn là con một vị ở Phi Kiếm Tiên. Ngươi và ta không đụng nỗi kể cả Tân Dạ."
Không ngờ lại là cấp cao Phi Kiếm Tiên, Thành Chủ nghĩ chắc có lẽ lão Tân Dạ đã biết trước không thể báo thù cho hai đứa con nên mới từ bỏ và trốn trong phòng.
"Mặc kệ hắn, những người có mặt ở đây theo ta tới cổng thành chuẩn bị ứng chiến."
Toàn quân bên Hắc dạ thành người có năng lực chiến đấu chưa đến năm ngàn sáu, còn lại dân thường hơn ba ngàn người. Được biết Ma Tộc dũng mãnh thiện chiến sức mạnh rất lớn, một tên Ma tộc có thể đánh hai hoặc ba người bên nhân tộc.
Cổng thành Hắc Dạ binh lính đứng trên tường đầy rẫy, các cao thủ đứng trên không trung nhìn về phía bóng tối có chút mờ ảo.
Gần nữa canh giờ sau quân linh Ma Tộc rầm rộ đi tới, cao thủ Ma Tộc lao lên mở đường tiến công, đại thương to lớn trên không trung phóng vào thành.
Ầm...
Hai vị cao thủ bên Hắc Dạ thành lao lên tung chiêu đỡ lấy thanh thương to lớn ấy.
Thành Chủ bên này thấy một kích đã mạnh như thế mà bên trong đó có hơn chục tên như vậy, bên họ chỉ có mười ba người, không biết có thắng nổi không, lão hỏi tên hộ vệ bên cạnh.
"Triều đình có tin chưa, các môn phái lớn, thành trì khác có giúp chúng ta không."
Tên Hộ vệ cúi đầu bẩm báo.
"Thưa Thành Chủ, triều đình đã cho quân trợ giúp chúng ta, khoảng một canh giờ nữa đến, phía tây chúng ta hai thành cũng đang chuẩn bị chiến đấu với Ma Tộc không tiếp viện được. Các môn phái nhỏ không dám cho đệ tử đấu với Ma Tộc, Tiên phái mỗi bên có một trăm tên nội môn được điều tới và ba vị trưởng lão.
Thành chủ muốn mời Tiên nhân hỗ trợ phần thắng chắc chắn.
"Thế có vị Tiên nhân nào giúp chúng ta không?"
Hộ vệ lắc đầu.
"Bẩm, Tiên môn bảo rằng khế ước Tiên Nhân không được tham gia vào chiến tranh hai phe."
Bên Ma Tộc người dẫn đầu, chàng thanh niên đưa cao thanh thương hét lớn.
"Phá thành!"
Quân Ma Tộc ùa ùa kéo tới như cơn lũ, Thành chủ hét lớn ra lệnh binh linh người tu luyện chiến đấu.
"Toàn quân nghênh chiến."
Hai phe lao vào nhau, tiếng hét, tiếng vũ khí va đập.
A... A...
Keng... Phập... Phụt...
Ầm... Đùng...
Trận chiến đẫm máu, sau vài canh giờ khắp nơi gần tường thành xác chết nằm la liệt, máu chảy như dòng sông, người người than khóc trong đau đớn, bị thương không chết được, không di chuyển được.
Các bức tường bị cao thủ Ma Tộc đánh đổ nát, bên phía Hắc Dạ thua thiệt dần bị ép vào trong thành, may mắn quân chi viện tới kịp lúc thủ thành, trận chiến vẫn tiếp diễn cho tới hai ngày sau quân Ma Tộc thắng nhưng không cách nào đánh được vào thành nên rút lui về lãnh thổ Âm U.