Vạn Thọ sơn, Ngũ Trang quan.
Yến tiệc linh đình đã kéo dài mấy ngày, không khí càng thêm náo nhiệt.
"U Hổn lĩnh tuy đã bị diệt trừ, nhưng đại huynh vân chưa hổi quan, Âm Thiên Quân cũng biệt vô âm tín. " "Trấn Nguyên đạo hữu có lẽ đã truy đuổi hắn vào U Minh Địa Phủ."
"Âm dương hai cõi, bố cục tương liên, Địa Phủ Nam Chiêm có Diêm La Kiếp Tiên tọa trần. "
"Thập Điện Diêm La, lấy nhất điện Tần Quảng Vương, ngũ điện Diêm La Vương làm tôn, nghe đồn đã qua ngũ trọng Kiêp Quan."
"Trấn giữ Địa Phủ Nam Chiêm là thất điện Thái Sơn Vương, tu vi Diêm La tam trọng, chỉ kém Nam Hải Long Vương một bậc." "Nếu vậy, Trấn Nguyên đạo hữu thoát khỏi hăn là không khó, chỉ e_ không biết hắn có thể chém được Âm Thiên Quân, giải ác chú câu hồn kia hay không?"
"Haiz..."
Mọi người thở dài, nỗi lo lắng càng thêm chồng chất.
Bỗng dưng, mây lành từ phương xa giáng xuống Ngũ Trang quan.
"Đại huynh†l"
"Đạo hữul"
Mọi người đều chấn động, vội vàng đứng dậy nghênh đón.
Hứa Dương bước xuống mây lành, trở về chô ngồi, mỉm cười nói với mọi người: "Việc đã thành, chư vị đừng lo." "Chuyện này..."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không khỏi kinh nghỉ.
Chỉ có Mẫu Đơn tiên tử cất tiếng hỏi: "Đại huynh đã trừ khử được Âm Thiên Quân?"
Hứa Dương gật đầu, lấy ra một vật, chính là quyển cổ thư tồi tăm khó lường: “Ta đã truy sát hắn vào Địa Phủ, Đinh Đầu Thất Tiễn đã giải, Sinh Tử bộ cũng đã lầy về. "
"Sinh Tử bộ..."
Nhìn Sinh Tử bộ trong tay Hứa Dương, chúng Đại Thừa đang ngổi đều ngơ ngần.
Một mình xông pha, diệt trừ U Hồn Bạch Côt sơn đã là ngoài dự liệu, đủ khiên người ta kinh ngạc.
Thế mà hắn còn truy đuổi vào Địa Phủ do Diêm La Kiếp Tiên trấn giữ, chém Ẩm Thiên Quân, đoạt lại Sinh Tử bộ. Chuyện này...
"Đạo hữu quả thật khiến người khâm phục!"
"Tiền bối thần thông quảng đại, xưa nay hiểm cóiI"
"Không biết có thể diện kiến Thái Sơn Vương hay không?"
Mọi người vừa cảm thán, vừa hỏi đến mẫu chôt trong đó.
"Nghe danh không bằng gặp mặt. " Hứa Dương lắc đầu, chỉ buông một câu rổi chuyển chủ đề: "Âm Thiên Quân đã bị diệt trừ, lũ yêu ma còn lại hắn sẽ tan tác như chim muông, chúng ta quét sạch Nam Chiêm, coi như đại công cáo thành!"
Nói đoạn, ánh mắt hắn đảo qua rồi điềm tĩnh nói: "Đã công thành danh toại, ta cũng nên lui thân, từ hôm . nay, Ngũ Trang quan phong sơn bể môn, không tiếp khách lạ, Đại hội Đan Nguyên cũng tạm thời hoãn lại. " "Đại huynh†l"
Nghe vậy, mọi người đều kinh ngạc, Mẫu Đơn tiên tử càng đứng bật dậy: "Chăng lẽ Địa Phủ sẽ tới gây khó dễ?"
Hứa Dương lắc đầu, không phủ nhận, chỉ nói rõ: "Việc này do ta gây ra, nhân quả cũng nên do ta gánh chịu, nếu cửa ải này không qua được, kiếp này không thoát khỏi, tương lai ta tất phải từ biệt chư vị đạo hữu Đan Nguyên."
"Đạo hữul"
"Huynh trưởng!"
Mọi người nghe vậy, còn muốn nói thêm. Thế nhưng Hứa Dương khoát tay, dứt khoát nói: "Ta ý đã quyết, không cần bàn thêm, chư vị cũng đừng lo lẵng, ta có cách thoát thân, tránh né kiếp nạn, một mình ta không sao, cả nhóm bị liên lụy thì chăng ích gì!" Lời vừa dứt, mọi người đều im lặng. Những người ngồi đây, đều không phải phàm phu tục tử, tất nhiên hiểu rõ ý Hứa Dương.
Dẹp yên Nam Chiêm, liên lụy các phương, gây ra đại sự như vậy, ắt có hậu quả phải gánh chịu.
Không nói đâu xa, chỉ riêng Địa Phủ, lần này mất đi một vị Đại Thừa gần đến cảnh giới Kiếp Tiên, lại bị cướp mất Sinh Tử bộ, dù là thể diện hay lợi ích, xuất phát từ tình hay lý, đều phải báo thù, thậm chí không chết không thôi. Địa Phủ như thế, các nơi khác cũng không ngoại lệ.
Nhân quả có người gánh, thù oán có người trải
Nhưng ai gánh, ai trả?
Ngũ Trang đóng cửa, đã là một thái độ.
Một mình gây ra, một mình chịu trách nhiệm.
Đối với điều này, mọi người tuy có muôn vàn lời muốn nói, nhưng lại khó mở lời.
Các phương báo thù, e là sẽ có Kiếp Tiên nhúng tay!
Dù bọn họ có là Đại Thừa, tụ tập đông đủ, cũng chưa chắc ngăn cản được, ngược lại sẽ thành vướng bận.
Sáng suốt nhất chính là để Ngũ Trang quan một mình đối mặt, dù sao Hứa Dương có Ngũ Hành Đại Độn cùng Càn Khôn Chỉ Đạo, dù không địch nổi Kiếp Tiên, cũng có thể thu hổi sơn môn đào tấu. Chẳng có Kiếp Tiên nào muốn mạo hiểm tăng thêm kiếp sô mà truy sát hắn mãi.
Cho nên, đây là cách làm sáng suốt, lựa chọn chính xác.
Nhưng lý trí và tình cảm, thường thường mâu thuần với nhau.
Giống như hiện tại, việc là mọi người làm, yêu ma là mọi người trừ, lợi ích cũng là mọi người hưởng.
Cuối cùng nhân quả lại để một người gánh chịu, còn lại thì không quan tâm đền.
Tình nghĩa như vậy, sao có thể chấp nhận?
Xưa nay rồng không ở cùng rắn, hổ không đi cùng chó, quân tử không giao du với tiểu nhân.
Người có thể vào hội minh Ngũ Trang
này, ai mà không biêt lễ nghĩa liêm ¡2
sỈ:
Làm như vậy, lương tâm khó mà
thanh thản.
Nhưng Hứa Dương đã quyết, mọi
người cũng không biêt làm sao
khuyên can.