Điếu Sơn pháp, Tạo Sơn pháp, Cửu Ngưu Phá Trận Pháp!
Pháp này chuyên phá địa thế sông núi, có thể nói là khắc tỉnh của Địa Trận. Đầu tiên câu lên bốn góc đại sơn, lộ ra căn cơ yếu hại của trụ sơn, sau đó khiến âm dương cửu ngưu phá vỡ đụng vào địa tâm trụ sơn, rút củi dưới đáy nồi, công kích trực tiếp vào mệnh mạch, tương đương với bản "Phá Cấm phù" của đạo pháp!
Lúc trước trong trận chiến Kinh Đô, Trường Vinh Chân Quân đã từng thi triển pháp này, trực tiếp đụng nát Khô Sơn lão yêu cũng là thất cảnh.
Khô Sơn lão yêu là sơn tỉnh thất cảnh, bản thân nó cũng được coi như một phương trận thế thiên nhiên, nhưng vẫn không thể ngăn cản được Điếu Sơn Cửu Ngưu Tạo Pháp này, đủ thấy uy lực của pháp này.
Hứa Dương lúc này tuy chỉ có lực lượng Kim Đan viên mãn, hơi kém hơn Trường Vinh Chân Quân thời chiến tranh tại Kinh Đô, nhưng nhờ vào năng lực “Thiên Sư Đạo Pháp” và sự tối ưu hóa, diên dịch của Vạn Đạo học cung trong ngàn năm qua, uy lực của Điểu Sơn Cửu Ngưu Tạo Pháp này chỉ có tăng chứ không giảm, càng hơn trước kia.
"Òoòol"
"Rầm rầm rầm!"
Chỉ thấy Thiên Sư thi pháp, mời lôi đình, trong nháy mắt gió mây biên sắc, âm cửu ngưu, dương cửu ngưu, 18 Thanh Ngưu từ trên trời giáng xuống, sừng đầu được gia trì bởi Ngọc Thanh Thần Lôi, như Lôi thú thượng cổ phục sinh, bay thăng hướng trụ cột sơn môn, khí thể to lớn đánh tới Bắc Đấu tỉnh trận.
Nhất thời...
"Ẩm ầm!" Một tạo thiên địa động, hai tạo quỷ thần kinh, ba tạo núi lở đá nứt!
Thanh thế to lớn, loạn thạch băng vân, Bắc Đầu Thiên Xu lọt vào trùng kích, từng đạo linh quang sụp đổ, phù lục trận văn băng tán, cảnh tượng giống như lúc tu sĩ ba tông sử dụng Phá Câm phù, phá Diệt Thiên Tuyệt Địa liệt trận ở Tử Vân sơn.
Uy lực của Điếu Sơn Cửu Ngưu Tạo Pháp quả thực phi thường.
Bên trong Thiên Xu tông, tại chỗ cốt lõi.
"Không ổn!"
"Phá Sơn Tổi Nhạc Pháp!"
Vân Cơ ánh mắt ngưng tụ, tâm niệm câp chuyển, nhanh chóng biển ảo trận thề, thay đổi trận cước tổn hại, thay đổi điểm mẫu chốt sụp đổ, một bên duy trì trận thể, một bên chữa trị tổn thương, giống như hành động của Hứa Dương tại Tử Vân sơn lúc trước.
"Phá sơn tồi nhạc pháp!"
"Người này quả có thủ đoạn, một kích này đã không dưới Phá Câm phù tứ giai."
"Đáng tiếc, hắn một lần chỉ có thể thi triển một đạo pháp thuật. "
"Muốn phá Thiên Xu đại trận, ít nhất cũng cần năm mươi Phá Cầm phù, trong nháy mắt cùng phát, không chừa lôi thoát. "
"Dù hắn có bản lãnh hơn nữa, còn có thể trong nháy mắt thôi phát 50 thuật pháp phá sơn tổi nhạc hay sao?"
"Trận này chắc chắn vững vàng!"
Vân Cơ âm thầm nói. Đối phương, muốn phá Thiên Xu đại trận do hắn chủ trì, tối thiểu hiện tại không phá được.
Chỉ cần đại trận không bị phá, hắn sẽ không lo, dù sao Thiên Xu tông nội tình thâm hậu, cũng sớm đoán được sẽ có chuyện như vậy xảy ra, trong tông cũng không thiêu các loại vật liệu, linh thạch dự trữ càng là kinh người, coi như đổi phương không đi, cũng có thể tiếp tục hao mòn, cho đền khi viện binh đến.
Thủ, tiếp tục thủ, chỉ cần thủ vững, kẻ thắng lợi cuôi cùng chính là Thiên Xu tông hắn!
Vân Cơ kiên định niềm tin.
Mà bên ngoài Thiên Xu tông...
Cửu ngưu tán loạn, đạo pháp tiêu trừ.
Núi vẫn là núi, trận vẫn là trận. Thiên Xu Bắc Đẩu, sừng sững bất động.
Hứa Dương thấy vậy, cũng không quá mức đề ý, ngồi yên phât một cái, lôi vân bay lên, chuyển hướng phương bäc bay đi.
Không phá nổi, hoàn toàn hợp lý.
Với thực lực hiện tại của hắn, dù có đặc tính kỹ năng "Thiên Sư Đạo Pháp", có pháp thuật phá cầm như Cửu Ngưu Câu Núi, cũng khó mà công phá một tòa đại trận tứ giai được chủ trì bởi một trận sư.
Tu giả tu luyện, cảnh giới tu vi chính là nền tảng.
Nếu không có đủ tu vi để chống đỡ,_ mọi thứ đếu là lâu đài cát, không thể làm được chuyện gì.
Tu vi và thực lực hiện tại của hắn không đủ để phá vỡ Thiên Xu đại trận này.
Vậy phải làm sao?
Còn cần phải nói saol
Cảnh giới không đủ, thì nâng cao cảnh giới.
Tu vi không đủ, thì bổi dưỡng tu vi.
Thực lực quá yếu, thì tăng cường thực lực.
Trên thế gian tu hành, siêu phàm nhập thánh, lực lượng có thể giải - quyết mọi vấn để, không giải quyết được là do lực lượng của ngươi chưa đủ mạnh.
Vì vậy, việc cấp bách nhất lúc này là tăng cường thực lực.
Hứa Dương cưỡi mây, hướng về phương bắc, trong nháy mắt vượt qua nghìn dặm. Rất nhanh, hắn đã đến một nơi quen thuộc.
Nói là quen thuộc cũng không hẳn, bởi vì vài ngày trước hẳn mới đi qua đây.
Tử Vân sơnl