Tu Tiên: Khi Ngươi Làm Một Việc Đến Cực Hạn (Dịch)

Chương 540 - Chương 535: Ngư Dân

Chương 535: Ngư Dân Chương 535: Ngư DânChương 535: Ngư Dân

 

 

Đêm tối mịt mù, gió thổi lồng lộng, thu se lạnh buôt.

 

 

Trên mặt hồ vắng vẻ, hai chiếc thuyền ô bổng neo đậu cạnh nhau. Bên trong khoang thuyền đấu, hai người đang giảng co, tranh cãi gay gát.

 

 

"A Thanh, ngươi làm gì vậy? Theo ta còn ủy khuất cho ngươi sao?"

 

 

"Cút đi! Nếu không ta sẽ hô người!"

 

 

"Hắc hắc, nửa đêm canh ba, giữa hồ văng vẻ, ngươi định kêu ai đến cứu?"

 

 

"Ta nói cho ngươi biết, theo ta đi, ta cam đoan sẽ cho ngươi ăn ngon mặc đẹp!"

 

 

"Hừ, mặt thẹo, chính ngươi còn không lo nổi bản thân, còn muốn ta làm vợ ngươi? Theo ngươi chịu khổ cực, cuối cùng bị bán vào lầu xanh?"

 

 

"Hừ, đàn bà thối! Rượu mời không uống, chỉ thích uống rượu phạt. Thật sự cho rằng đại gia cảm thấy hứng thú với nha đầu chết tiệt như ngươi! Nói thắng vậy, ta thấy ngươi vừa mới vớt người lên, giao hắn ra đây. Hôm nay ta tha cho ngươi một mạng, nếu không, ngươi và tên đệ đệ vô dụng kia sẽ phải làm mổi cho cá trong hồ đêm nay!"

 

 

"Ngươi dám!"

 

 

"Ha ha ha, ngươi nói ta có dám hay không?"

 

 

H H

 

 

Tiếng gió rít, tiếng sóng võ, tiếng người nói chuyện vang vọng trong không khí lạnh giá và ẩm ướt. Mùi cỏ lau thơm nồng quyện với mùi tanh hôi của cá sông tạo nên một bầu không khí quen thuộc mà xa lạ, đánh thức Hứa Dương khỏi cơn mê.

 

 

Mở mắt ra, Hứa Dương thấy mình _ đang nằm trên một chiếc giường gỗ nhỏ hẹp. Bên cạnh giường là một đứa bé gầy yếu, đang dùng đôi tay nhỏ bé gầy guộc như chân gà lục lọi trên - người hắn, dường như đang tìm kiềm thứ gì đó có giá trị.

 

 

Hứa Dương không nói gì, mặc kệ hành động của đứa bé. Hắn đưa ánh mắt nhìn về phía bên ngoài khoang thuyền, nơi hai bóng người vần đang tiếp tục tranh cãi và giáng co.

 

 

Đứa bé vô tình nhìn thấy ánh mắt của Hứa Dương, hoảng hốt hét lên:

 

 

LAI

 

 

Hét xong, nó ngã nhào xuống đất.

 

 

"Đệ đệt"

 

 

Nghe thấy tiếng động trong khoang thuyền, hai người đang cãi nhau ở đầu thuyền giật mình quay lại nhìn.

 

 

Đầu tiên là một thiếu nữ người khoác áo tơi, tay cầm xiên cá. Chỉ thấy nàng thần sắc hoảng sợ, cầm theo xiên cá xông vào trong khoang thuyền, phát hiện Hứa Dương đã tỉnh lại, đệ đệ mình lại té ngồi trên mặt đất, càng hoảng loạn lên.

 

 

Nàng tuy hoảng hốt nhưng vẫn giữ bình tĩnh, tiến đến nắm lấy đệ đệ, lôi kéo hắn nương náu vào biên giới khoang thuyền, nhìn về phía Hứa Dương với ánh mắt đầy hoang mang.

 

 

Ngay sau đó, một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ, ngực trần và có vết sẹo trên mặt xông vào khoang tàu.

 

 

Mặt Thẹo tiến đến chỗ Hứa Dương đang dần tỉnh lại, nhíu mày rồi nhanh chóng nở nụ cười. Hắn ta tiến sát lại, lo lắng hỏi: "Công tử đã tỉnh? Ngài rơi xuống nước, may sao gặp được muội tử này và ta vớt ngài lên từ trong hổ. Ngài không sao chứ?"

 

 

Hứa Dương nhìn hắn ta mà không nói lời nào, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường.

 

 

Mặt Thẹo vẫn giữ nụ cười trên môi, . tiếp tục nói: “Cuối mùa thu, nước hồ Ngũ Trạch rất lạnh, e răng thể chât quý giá của công tử không thể chịu. nổi. Ta sẽ đi nầu một bát canh cá đề sưởi ầm thân thể cho ngài. "

 

 

Nói xong, hắn ta quay người định bước ra khỏi khoang thuyền.

 

 

Nhưng không ngờ...

 

 

"Âm!"

 

 

Hứa Dương đột ngột vùng dậy như hồ dữ, lao đến trước mặt Mặt Theo trong chớp mắt. Cánh tay phải của hắn ta giơ cao, khuỷu tay đập mạnh vào cổ Mặt Thẹo như một cây đại đao, giáng liên tiếp những cú đánh chí mạng.

 

 

"Ẩm!Im "CachlII"

 

 

Chỉ nghe một tiếng va chạm mạnh mẽ cùng tiểng xương gãy giòn tan, Mặt Theo ngã gục xuống đất, co giật một hổi rồi tắt thở không còn tiếng động.

 

 

HỊ | Ịụn

 

 

Tình cảnh này khiến hai tỷ đệ phía sau kinh hoàng. A Thanh trợn tròn mắt, hoảng sợ đến mức không thốt nên lời, chỉ biết ôm chặt đệ đệ vào lòng để bảo vệ.

 

 

Hứa Dương phớt lờ họ, ngồi thụp xuồng bên cạnh xác Mặt Thẹo đã chết, đưa tay phải ra, hai ngón tay kẹp chặt thành hình kiểm, đầm thăng vào ngực Mặt Thẹo.

 

 

Hắn tuy là phân thân, không có tu vi, nhưng vần là một nam tử trưởng thành khỏe mạnh, khí lực dồi dào, lại có võ học và kỹ năng chiến đầu điêu luyện, cùng với độ hiểu thấu rõ ràng về cấu trúc thân thể người. Ngón tay đâm xuyên qua da thịt, theo khe hở

 

 

xương ngực đâm vào tim, lấy đi một Ít tâm huyết.

 

 

Tâm huyết là tỉnh hoa sinh mệnh, ngưng tụ lượng lớn lực lượng khí huyết, có thể thay thế pháp lực sử dụng khi cần thiết.

 

 

Phân thân hiện tại không có tu vi, cũng không có pháp lực nội nguyên hay năng lượng khác, muốn thi triển đạo pháp chỉ có thể dùng cách này.

 

 

Hắn rút tay ra, đầu ngón tay dính đầy máu. Hứa Dương giơ tay trái lên, lấy lòng bàn tay làm nền, lầy máu làm mực, dùng ngón tay như bút vẽ, chỉ trong chớp mắt đã tạo thành một lá bùa.

 

 

Sau đó, hắn vỗ tay trái, hồng quang lóe lên, lá bùa tâm huyết trực tiếp dán vào mi tâm hắn. Đây là Thông Linh phù, có thể thông linh biết tuệ, giúp đỡ tu giả giao tiếp với vạn vật. Nhờ bùa này, "kẻ hèn”" này có thể "gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ", hiểu rõ lẽ trời đất, tăng cường cảm giác của tu giả đổi với thiên địa.

 

 

Sử dụng lá bùa đạo này xong, Hứa Dương mới quay lại, nói với hai người đang run rấy: "Ta có một số việc muốn hỏi các ngươi. "

 

 

Hắn mở miệng nói, đúng là tiếng địa phương mà hai người vừa sử dụng.
Bình Luận (0)
Comment