Nghe hắn nói tiếng địa phương trôi chảy như vậy, A Thanh cũng giật mình, lập tức tỉnh táo lại, vội vàng quỳ xuống đất.
"Đại nhân, không liên quan gì đến ta, ta không biết gì cả, không phải ta hại ngài rơi xuống nước... "
Thiếu nữ nói lấp bấp, cố gắng chối bỏ trách nhiệm.
Nàng không thể ngờ được rằng "quý nhân" được vớt lên từ dưới nước này lại đáng sợ như vậy, không nói hai lời đã giết chết Mặt Thẹo.
Mặc dù Mặt Thẹo là loại du côn vô lại nổi tiếng bên trong đám ngư dân bọn họ, nhưng vừa rồi hắn cũng không có nửa điểm bất kính nào với vị quý nhân này, vẻ mặt vui cười tiếp đón không nói, còn muốn đi làm canh cá cho hãn làm âm thân thể.
Nhưng vị quý nhân này thì sao, không nói hai lời liền động thủ, một chớp mắt đã đánh mặt thẹo đến chết.
Quả thật, những kẻ quý nhân này - tính tình thật kỳ quặc, vui buổn thât thường, nói giết người là giết người, hoàn toàn không quan tâm đền mạng sống của những kẻ tiện dân như bọn họ.
“Ta thật sự hóa điên rồi, vậy mà lại vớt loại người này lên thuyển, còn toan tính vơ vét đổ đạc trên người hãn nữa, nều hăn biêt được...
A Thanh mặt mày tái nhợt, vội cúi đầu xuống, không dám nhìn thắng vào mắt Hứa Dương.
Hứa Dương cũng không để ý đến nàng.
Hắn tự hiểu, người ngư dân vớt hắn lên thuyển này cũng không phải là người lương thiện gì.
Câu nói “vùng khỉ ho cò gáy ra điêu dân” tuy có phần khoa trương, nhưng cũng không phải hoàn toàn vô căn cứ.
Bị đè nén bởi thực tế khắc nghiệt và cuộc sông gian khổ, nhiều người buộc phải trở thành "điêu dân" hay thậm chí là giặc cướp.
Ngư dân cũng không ngoại lệ. Trong thời gian đánh cá ở hổ Động Đình, Hứa Dương đã chứng kiền không ít trường hợp như vậy.
Rất nhiều ngư dân ban ngày chèo thuyền đánh cá, ban đêm lại hóa thân thành thổ phỉ cướp bóc, sát hại người vô tội.
Hai tỷ đệ này cũng vậy, vớt hắn lên thuyền chắc hắn cũng là với ý định vơ vét, xem thử trên người hẳn có gì đáng giá hay không.
Họ không phải người tốt, cũng không có ý tốt gì, nhưng dù sao cũng đã cứu mạng hắn. Nếu không, vừa mới xuyên việt đến đây, hắn đã phải biệt khuât bỏ mạng nơi đáy hồ lạnh giá.
Còn tên mặt thẹo kia... Nhìn qua là biết là phường cướp bóc, nói cái gì nâu canh cá đề sưởi ẩm cơ thể, quay về gọi thêm người còn tạm được.
"Tất"
Nhìn A Thanh quỳ rạp xuống đất, run rầy sợ hãi, và đứa trẻ gầy gò như que củi núp sau lưng nàng, Hứa Dương lắc đầu, bình tĩnh nói: "Ta hỏi, ngươi trả lời. "
"Vâng, vâng!"
Mặc dù hoảng sợ, nhưng A Thanh cũng biết lúc này không thể loạn động, thanh âm run rầy đáp ứng.
"Ngươi tên là gì?"
"A, A Thanhl" "Nơi này là địa phương nào?"
"Hồ, hổ Ngũ Trạch!"
"Hồ Ngũ Trạch, Ngũ Trạch hồ ở đâu?"
"Chuyện này. .. Hồ Ngũ Trạch ở đây."
Sau một phen đối thoại, Hứa Dương cuối cùng biết rõ ràng tình cảnh của mình bây giờ.
Hồ này tên là hổ Ngũ Trạch, thuộc về Giang Ninh phủ, Giang Ninh phủ lại thuộc Đại Hưng triều.
Trước mắt xem ra, đây coi như là một vương triểu phong kiền bình thường, một thê giới cổ đại bình thường,
Nhưng chỉ là trước mắt xem ra mà thôi, chỉ dựa vào ma khí hóa thần rút được trước đó, thể giới này chắc chắn không có đơn giản như vậy.
Chớ nói chỉ là, thời điểm tiến vào thế giới này, hắn còn cảm nhận được một cô ác ý, toàn bộ thể giới phát ra đau đớn than khóc. ..
Cái thế giới này, bị ô nhiễm!
Một cỗ lực lượng, đang ăn mòn, vẩn đục, dâm loạn, hủy diệt cái thể giới này!
Đây chính là cảm thụ đầu tiên khi Hứa Dương xuyên qua.
Đổi lại người khác, cảm thụ như vậy, nói không chừng là ảo giác do thời không hôn loạn.
Nhưng mà Hứa Dương không là ai khác, mà chính là một vị Thiên Sư Đạo Pháp.
Dù là chỉ là Dương Thần phân thân, cảm giác của hắn đối với thiên địa cũng sẽ không xuất hiện sai lầm như thể.
Cho nên, phương thế giới này, thật sự bị ô nhiêm.
Bị cái gì ô nhiễm?
Là yêu?
Là ma?
Hay là người?
Không biết được.
Nữ ngư dân nho nhỏ trước mắt cũng chỉ có thể cung cấp tin tức cho hắn về một cái Ngũ Trạch hổ, Giang Ninh phủ, còn có vương triều Đại Hưng mà thôi.
Sự tình khác, không phải một Nữ ngư dân nho nhỏ như nàng có thể tiếp xúc. Nhìn hai người đang run lẩy bẩy, Hứa Dương cũng không có tiếp tục truy vấn, quay người nhấc lên thi thể mặt thẹo rời khỏi khoang thuyền.
Sau một lát, hắn ta lại vòng trở lại, bắt gặp ánh mắt hoảng sợ bất an của hai tỷ đệ. Hắn quăng xuống mấy cái túi tiền và các vật dụng khác, nói: "Nếu các ngươi không muốn chuốc họa vào thân, chuyện đêm nay coi như chưa từng xảy ra, không được tiết lộ cho bất kỳ ai. "
Nói xong, bất chấp phản ứng của hai người, hắn quay người trở về con thuyền ô bồng của mặt thẹo.
A Thanh nhìn xuống những vật dụng vương vãi trên mặt đất, mãi sau mới định thần lại. Nàng mở túi tiền ra xem, bên trong là ròng rã một túi tiền đồng và vài mẩu bạc nhỏ.
"A tỷ, thịt, thịt, còn có muối..." Đứa bé gầy yếu giật giật góc áo của nàng, nhìn về phía hộp muối và miếng thịt muối trên mặt đất. Cả người đứa bé bông dưng tràn đầy sức sống và sinh khí.
A Thanh ngổi lặng một hổi, rồi mới ngẩng đầu lên nhìn qua khe hở rèm cửa khoang thuyền. Nàng chỉ thấy con thuyền ô bổng đang dần dần khuất bóng, chìm vào màn sương mù dày đặc của đêm thu.