Ngày 20/XX/20XX
Thành phố X, Việt Nam
Một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng vừa xảy ra ở khu phố X. Nhiều cảnh sát đã có mặt tại hiện trường, xe cảnh sát bao vây khắp nơi, tiếng còi inh ỏi vang lên. Các cảnh sát đang đi lại ghi chép những dấu vết liên quan đến vụ việc.
Ở một góc xa, một người phụ nữ trung niên đang ôm thi thể của một thanh niên, khóc lóc thảm thiết. Thanh niên này bị thương nặng, toàn thân đầy máu, đặc biệt là trên đầu có một vết thủng sọ do va chạm quá mạnh. Người phụ nữ kêu lên: "Con ơi, sao con lại bỏ mẹ đi thế?". Bà ta nhìn gương mặt của con trai, trông bà già đi vài tuổi. Con trai bà là tất cả của bà.
Lúc này, một thanh niên cảnh sát tiến đến, nhìn thấy cảnh tượng đau lòng trước mắt, anh ta không khỏi xót xa, nhưng vẫn phải nói: "Thưa bà, theo kết quả giám định pháp y, con trai bà chết do tai nạn giao thông. Chúng tôi rất tiếc về sự ra đi của con trai bà. Đồng thời, theo hình ảnh camera ghi lại, người gây ra tai nạn đã bỏ trốn. Hiện tại chúng tôi đang cố gắng truy bắt hắn."
Nghe vậy, người phụ nữ trung niên không chịu nổi cú sốc, ngất xỉu tại chỗ. Cảnh sát liền gọi người đưa bà vào xe cứu thương.
Đám đông xung quanh đã tập trung từ lâu, nhưng bị cảnh sát ngăn cản nên chỉ có thể nhìn từ xa. Một người đàn ông trong đám đông nói: "Thanh niên này số mệnh thật khổ, chết ngay cái tuổi đẹp nhất của đời người." Một người đàn ông khác đáp lại: "Ừ, đúng vậy. Cậu ta còn quá trẻ, cuộc đời còn nhiều điều cần khám phá, mà lại chết oan như thế."
Đám đông bàn tán một lúc, rồi khi cảnh sát đã đưa thi thể của thanh niên và người phụ nữ trung niên đi, họ mới tan đi. Đường phố trở lại bình thường, như chưa có chuyện gì xảy ra.
...
Thiên Lam Đại Lục, Đông Cực Vực, Đại Ly Quốc,
Hắc Nham Sơn Mạch, một bí cảnh bí ẩn.
Bây giờ là giữa trưa, nhưng trong bí cảnh này không có mặt trời, chỉ có ánh sáng trắng từ trên trời chiếu xuống rừng cây. Ở đó, có một người đang nằm trên mặt đất.
Có lẽ ánh sáng đã đánh thức người đang ngủ. Hắn thốt lên: "A, đầu đau quá!" Tiếng nói trẻ trung vang lên, nhưng người phát ra lại là một nam nhân mặc áo bào trắng, có hoa văn vàng kim, tóc dài ngang vai.
Tuy nhiên, dung nhan của hắn lại không xứng với giọng nói, da sạm đen, cơ thể gầy gò, gương mặt nhăn nheo.
Hắn mất một lúc mới bình tĩnh lại, đau đớn đã qua, hắn đứng dậy, nhìn quanh, bối rối, tự hỏi: "Ở đây là đâu?" Bỗng nhiên, một cơn đau đầu truyền đến, khiến hắn không kịp phản ứng, ngã xuống.
Hắn cắn răng, cơ thể lăn qua lăn lại trên mặt đất, gương mặt đỏ bừng, trong đầu thì đang nhận thức những ký ức từ cơ thể này.
Chủ nhân gốc của cơ thể này tên là Hoang Thần, là cô nhi, được một lão già nhặt được đem về Thanh Ngưu Thôn. Lão già đặt tên cho hắn theo tên trên mộc bài được treo trên cổ hắn là "Thần", còn họ "Hoang" là do khi nhặt được hắn là ở hoang sơn dã lĩnh nên mới đặt như vậy. Hắn cứ thế sống nương tựa với lão già vui vẻ ở Thanh Ngưu Thôn, hắn cùng lão già sống trong một ngôi chùa cũ nát.
Sáng hắn cùng lão già đi ăn xin, tối đến lại được lão già kể chuyện cho nghe. Rồi đến khi hắn bảy tuổi, lão già chết do bệnh tật.
Bảy tuổi, hắn rất khó có thể chịu được một đả kích lớn như vậy, nên đã ngồi ôm thi thể lão già không rời mấy ngày liền. Đến khi người trong thôn phát hiện hắn ngất xỉu do quá đói, trong khi tay vẫn ôm chặt cánh tay lão già.
Người trong thôn khó khăn lắm mới tách tay hắn ra khỏi người lão, một bên hỗ trợ đem đi chôn lão già, một bên vừa phải an ủi tinh thần của hắn. Cứ thế hắn sống cuộc sống sinh hoạt của một tên ăn mày như trước, nhưng lần này không còn lão già đi theo, chỉ còn mình hắn.
Mọi chuyện cứ thế tiếp diễn suốt ba năm liền, đến khi hắn mười tuổi, một biến cố ập tới thay đổi cả vận mạng của hắn.
Một đám người đứng trên phi kiếm, dẫn đầu là một tu sĩ trung niên mặc áo bào màu xanh nước biển, có vẻ là người có quyền lực nhất, sau lưng hắn là đám người mặc trang phục tương tự nhưng lại là màu trắng.
Bọn hắn đến trước cổng thôn, thì thôn trưởng và các người dân bao gồm cả hắn đã quỳ xuống từ lâu, tuy nhiên người trung niên kia chỉ phất tay một cái, tất cả mọi người đều bị một cỗ lực lượng khổng lồ kéo bật dậy.
Bọn hắn cũng nói rõ lai lịch và ý đồ đến, bọn hắn đều là đệ tử Phi Tiên Tông, một trong ngũ đại phái của Đại Ly Quốc, đến thôn với mục đích chiêu nạp đệ tử.
Nghe hắn nói vậy, mọi người đều muốn thử, tuy nhiên lời nói của trung niên thốt ra lại khiến mọi người như bị tạt gáo nước lạnh: "Tông môn chỉ tuyển nhận đệ tử có niên linh thấp hơn mười hai, cao hơn sẽ không nhận".
Thế là mọi đứa trẻ niên linh thấp hơn mười hai của thôn được tuyển ra, chỉ có khoảng hai mươi người, bao gồm cả hắn. Mọi người lần lượt được phát cho một viên đá.
Khi chạm vào, ai phát ra vầng sáng sẽ được tuyển chọn, còn những đứa trẻ không làm viên đá phát sáng thì chỉ nhận được một câu: "Ngươi không có thiên phú về phương diện này".
Đến cuối cùng chỉ có ba người được tuyển chọn, bao gồm cả hắn. Hắn làm cho viên đá sáng lên bốn màu, hai người còn lại thì cho viên đá sáng lên năm màu.
Sau đó hắn được mang đi đến nơi tụ họp, nơi mà các đứa trẻ được tuyển chọn đã chờ sẵn.
Ở đây tụ tập khoảng tám mươi đứa trẻ, đa số là người từ thôn được tiếp đến. Đến đây nhờ hỏi thăm tin tức, hắn mới biết được viên đá kia là trắc linh thạch, nếu làm cho viên đá kia sáng lên màu càng ít thì sau này con đường thành tiên sẽ dễ dàng hơn, còn nhiều thì ngược lại sẽ càng khó khăn.
Hắn ở đó vài ngày, ngược lại cũng giao không ít hảo bằng hữu, cuối cùng được một con tàu khổng lồ không biết là vận hành từ gì bay từ trên trời tới đón.
Đến khu tạp dịch của phi tiên tông, hắn bắt đầu được tiếp xúc với các tri thức của tu chân giới, đồng thời sau bốn tháng cuối cùng cũng cảm ứng ra luồng linh khí thứ nhất bước vào Ngưng Khí tầng một, trở thành đệ tử ngoại môn của phi tiên tông.
Trở thành tu chân môn phái đệ tử khiến cho cuộc sống của hắn thanh nhàn đi rất nhiều, buổi sáng tu luyện, buổi chiều luyện tập pháp thuật, buổi tối lấy tu luyện thay giấc ngủ, đôi khi cũng sẽ tham gia vào hoạt động của môn phái.
Cuộc sống cứ thế bình lặng đến năm hắn ba mươi năm tuổi, lúc này tu vi của hắn đã mắc kẹt ở Ngưng Khí tầng sáu, mất hơn bảy năm vẫn chưa thể đột phá bình chướng trở thành tu sĩ Ngưng Khí Hậu Kỳ.
Lúc này hắn quyết định đi ra ngoài rèn luyện, với tính cách cẩn thận của mình hắn rất an toàn khi nghe ngóng tin tức, nhưng những thứ hắn nghe được chỉ là những câu chuyện nhảm nhí và một số di tích không có thật.
Tuyệt vọng! Hắn tuyệt vọng khi nghĩ rằng cả đời này của mình sẽ chỉ có thể dừng lại tại Ngưng Khí tầng sáu. Hắn không cam tâm nhưng không thể làm gì vì thiên phú của mình quá kém.
Tuy nhiên, vào một buổi đêm, hắn đang trong rừng trên đường trở về tông môn, sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
Lại ở trong rừng, hắn nghe được tiếng đấu pháp, hắn hiếu kỳ lén nhìn thì phát hiện ra rằng, đây là trận đấu pháp giữa hai tên Ngưng Khí tầng chín.
Hắn bị dư âm dọa sợ, nhanh chóng kiếm chỗ trốn, trốn được một lúc nghe thấy tiếng đấu pháp đã dừng lại, hắn thò đầu ra thì phát hiện hai tên tu sĩ đã lưỡng bại câu thương.
Không chút do dự, hắn nhanh chóng thừa nước đục thả câu, bổ đao giết hai tên tu sĩ kia, cướp đoạt nhẫn trữ vật, sau đó hắn nhanh chóng trở về tông môn, trở về căn phòng của mình, hắn hồi hộp kiểm kê thu hoạch.
Điều khiến hắn vui mừng là, bên trong nhẫn trữ vật tồn trữ một lượng linh thạch, lên tới hai ngàn viên và một số đan dược cho Ngưng Khí kỳ, thậm chí có cả một viên Trúc Cơ đan và vài dược tài cho Trúc Cơ đan.
Tiếp theo, trong ba năm hắn dựa vào số tài nguyên khổng lồ cướp được, một đường tấn thăng lên tới Ngưng Khí tầng chín, tiếp đó dựa vào hơn một ngàn khối linh thạch thu mua số dược liệu còn thiếu của Trúc Cơ đan, hối đoái thành công một viên nữa bắt đầu bế quan xung kích Trúc Cơ kỳ.
Bốn năm sau, hắn thành công xuất quan, tu vi tăng lên Trúc Cơ kỳ, nhờ đó tấn thăng lên đệ tử nội môn, sau khi thành đệ tử nội môn một thời gian, hắn nhận nhiệm vụ săn giết hải yêu.
Săn giết thành công, hắn phá ngực đầu hải yêu kia ra tìm được một mảnh linh thạch kỳ lạ, đó sự hiếu kỳ của mình hắn tra tư liệu biết được, mảnh linh thạch kỳ lạ đó lại là một mảnh của cực phẩm linh thạch.
Nhờ vào mảnh cực phẩm linh thạch đó, hắn liền hơn một trăm tuổi tu luyện tới Trúc Cơ đỉnh phong, bước vào hàng ngũ tu sĩ Giả Đan, lúc đầu cũng có mấy kẻ nghi ngờ hắn nhặt được bảo vật, liền có ý đồ với hắn, kết quả không ngoài ý liệu, cỏ trên mộ mấy tên đó đã mọc cao nửa thước.
Cuối cùng, trong một lần hắn nhận lời mời thăm dò di tích của vài tên tu sĩ cùng giai, hắn cùng bọn hắn tổ đội khám phá bên trong, ngược lại trong di tích này tìm được không ít đồ tốt.
Thám hiểu vài ngày, không ngờ bọn hắn vậy mà phát ra một viên Kim Nguyên Đan, đan dược có thể giúp người sử dụng chắc chắn kết đan thành công, đã bị thất truyền cả vạn năm.
Mọi người đều nổi lên lòng tham, không ai chịu nhường ai kết quả lao vào hỗn chiến, trong hỗn chiến, Hoang Thần chui chỗ trống thừa dịp không ai để ý trộm Kim Nguyên Đan bỏ chạy.
Kết quả, hắn bị truy sát tới mức phải dùng cả bí pháp hao tổn thọ mệnh để chạy trốn, cuối cùng chạy vô bí cảnh này, nhưng vì cơ thể đã quá suy nhược nên đã chết đi.
...
"Không ngờ ta lại thật xuyên qua, vậy mà lại xuyên vào một kẻ có cùng tên với ta, quả thực quá là trùng hợp" hắn vừa cảm khái vừa đứng dậy, đang lúc định di chuyển thì một tiếng hổ gầm truyền ra.
....
(Còn tiếp)