Gừ Gừ
Một tiếng hổ gầm vang lên, khiến không khí rung chuyển. Một con hổ lớn, có bộ lông vàng óng, trên thân có những vằn đen sắc nét, sau lưng có một cái đuôi dài vẫy vẫy, đang từ từ đi đến. Nó vừa đi vừa nhìn bằng ánh mắt đói khát về phía Hoàng Thần.
"Nguy rồi, vậy mà lại gặp phải mãnh thú lúc này." Hoàng Thần tự lẩm bẩm trong nội tâm, tuy là trong suy nghĩ của hắn đang e ngại, nhưng bên ngoài cơ thể vẫn giữ vẻ bình tĩnh, không lộ ra mảy may sợ hãi.
Vốn hắn là tu sĩ đã chạm đến cảnh giới giả đan, đừng nói đến việc giết một con hổ, hắn một tay cũng có thể tiêu diệt một bày yêu thú nhất giai, chém giết một số yêu thú nhị giai dễ dàng.
Nhưng hiện tại, linh lực trong cơ thể hắn đã tiêu hao không còn một giọt, cơ thể thì do sử dụng bí pháp tiêu hao thọ nguyên quá độ, nên đã vô cùng suy yếu, quả thực đây chính là một cái tử cục.
Trong đầu hắn đang không ngừng suy nghĩ đối sách.
Chạy? Với cái cơ thể héo tàn này của hắn, chạy chưa được vài bước sẽ bị con hổ bắt lại, trở thành đồ ăn.
Ở lại chiến đấu? Với thân thể gầy yếu và bàn tay không của hắn, chiến đấu với hổ là đang tự tìm đường chết.
Mọi vũ khí của hắn hiện tại đều đang nằm trong nhẫn trữ vật, nhưng trong cơ thể không còn một giọt linh lực nào đã khiến hắn không thể mở nó ra, trong tình thế nguy cấp lúc này, hắn vậy mà chả thể nghĩ ra được phương pháp ứng đối.
Trong nội tâm của hắn đang uể oải, vì không biết làm gì trước tình huống này, nhưng cơ thể vẫn nhìn chằm chằm con hổ.
Con hổ thấy hắn không chạy, bắt đầu hơi hơi cảnh giác, tuy không lao lên nhưng vẫn một mực nhìn chằm chằm hắn.
Một người, một hổ cứ thế giằng co, Hoàng Thần thì bắt đầu quan sát xung quanh.
Còn con hổ thì vẫn nhìn chằm chằm hắn, bản năng săn mồi cho nó biết, cho dù là con mồi có suy nhược đến cỡ nào, thì cũng phải cảnh giác.
Đến một lúc sau, hắn quan sát bên phía trái của mình có một cái cây cao khoảng bốn đến năm mét, thân cây nhỏ nhưng vẫn vừa hắn ôm, hắn lập tức nghĩ ra kế hoạch chạy trốn.
Sau đó, hắn không do dự chạy về phía cái cây, mau chóng trèo lên.
Nhờ vào kinh nghiệm leo cây hồi nhỏ ở kiếp trước của mình, hắn liền có thể dễ dàng leo lên trên cây, vừa leo lên hắn liền quan sát xung quanh.
Xung quanh cái cây là những cái cây khác cao hơn hoặc thấp hơn, đằng xa kia chỉ cách hắn khoảng năm mươi mét, có một dòng sông, nhìn theo hướng dòng sông có thể thấy được một cái thác nước đang chảy xuống phía dưới một dòng sông khác.
"Đúng rồi là thác nước, ta có thể tìm được cơ hội chạy trốn từ nó." Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu của hắn liền vơi đi không được.
Nhưng vừa nghĩ hắn lại nhìn xuống phía dưới thân cây, con hổ do không bắt được hắn hiện tại đang rất giận dữ, nó điên cuồng mà tấn công vào gốc cây, khiến cái cây không ngừng rung rung, làm cho Hoàng Thần bám trên cây không khỏi một hồi choáng váng đầu óc.
"Má nó, đành phải liều một lần vậy." Trong đầu hắn vừa nghĩ, còn cơ thể thì đang trèo xuống.
Ba mét rưỡi.
Ba mét.
Hai mét rưỡi.
Hai mét.
"Độ cao thích hợp, chính là lúc này." Hắn vừa nói xong lập tức liền nhảy xuống, bắt đầu chạy như bay.
Con hổ đang tấn công cái cây, bỗng dưng nghe được âm thanh Hoàng Thần nhảy xuống, nó đánh hơi vài giây, sau đó nó quay đầu về phía Hoàng Thần.
Thấy Hoàng Thần đang chạy thục mạng, nó liền giận dữ gào lên.
"Gừ Gừ"
Hoàng Thần đang chạy thục mạng, nghe thấy tiếng gầm của nó không nhịn được quay đầu nhìn lại, thấy con hổ đang bắt đầu ra sức đuổi theo, hai chân hắn lại gắng sức tăng tốc, như hận không thể mọc ra thêm hai cái chân nữa.
Hai mươi mét.
Mười năm mét.
Mười mét.
Hắn đã chạy đến gần ngay con sông chỉ còn cách năm mét nữa, nhưng lúc này con hổ đã chạy đến ngay sau lưng hắn.
Con hổ nhảy lên muốn vồ một cái thật mạnh vào cơ thể của hắn, nhưng nhờ phản xạ hắn liền nhanh chóng trượt xuống né sang phía bên cạnh.
Con hổ thấy con mồi của mình bị vồ hụt, liền tức giận xông đến đâm thẳng vào cơ thể đang chạy trốn của Hoàng Thần.
Còn đúng một mét nữa liền có thể chạy đến dòng sông, thì đột nhiên con hổ lao tới đâm mạnh khiến Hoàng Thần bị hất văng ra, nhưng cũng nhờ lực của con hổ mà hắn thành công nhảy xuống dòng sông.
Hắn cảm thấy một cơn đau nhói từ lưng truyền khắp cơ thể, nhưng cũng không kịp nghĩ nhiều, liền nhanh chóng bơi ra xa, tránh khỏi sự truy đuổi của con hổ.
Dòng sông chảy rất nhanh, hắn không thể kiểm soát được hướng đi của mình, chỉ có thể cố gắng giữ thăng bằng, không để bị đánh ngã.
Hắn không biết mình đã bị cuốn đi bao xa, chỉ biết rằng con hổ đã không còn theo đuổi nữa, nhưng cũng không dám lên bờ, sợ rằng sẽ gặp phải những con thú khác.
Hắn chỉ có thể cầu mong rằng dòng sông này sẽ đưa hắn đến một nơi an toàn, nơi có thể tu luyện và khôi phục tu vi.
...
Vài giờ sau, tại bờ sông trong bí cảnh, một nam nhân mặc bộ trường bào màu trắng rách rưới đang nằm ở đấy.
Tóc tai hắn rối bời, cơ thể thì ướt nhẹp, pháp y của hắn có thể chống nước, tuy nhiên trong thời gian bị truy sát, kiện pháp y này trong chiến đấu do chịu quá nhiều linh lực tấn công vào, nên nó đã triệt để bị phá hủy trở thành một bộ y phục bình thường.
Đột nhiên, đôi mắt đang nhắm chặt của hắn bỗng dưng được mở ra, hắn gắng sức đứng dậy, bắt đầu quan sát xung quanh.
Đây là một khu rừng thông, xung quanh có những tảng đá lộ lên trên mặt đất, đất có màu nâu đen, xung quanh thường sẽ có những con gió nhẹ thổi qua, gây cho người một cảm giác dịu êm.
Bên cạnh rừng là một dòng sông chảy nhẹ nhàng, nước sông trong xanh, trên mặt sông thỉnh thoảng sẽ có mấy con cá nhảy bật lên, dòng sông này không biết đã cuốn hắn đi bao xa.
Nhìn cảnh vật trước mắt, tâm lý của Hoàng Thần cũng lấy được thư giãn, ngày hôm nay đối với hắn đã xảy ra quá nhiều việc, từ việc bị tai nạn, đến chuyển sinh, bị hổ truy đuổi mà vẫn có thể chạy trốn, quả thực như một giấc mộng.
"Kế tiếp, ta phải tu luyện để khôi phục tu vi a, lấy thân thể phàm nhân đi ở trong bí cảnh quá nguy hiểm." Nói xong, hắn liền xếp bằng dựa theo kinh nghiệm trước đó của chủ nhân thân thể, bắt đầu thổ nạp hấp thu linh khí, khôi phục tu vi.
Thân thể này chủ tu【Ly Hỏa Phần Thiên Quyết】là một trong những công pháp cao cấp nhất của phi tiên tông, tuy chỉ có bản thiếu, nhưng cũng tu luyện tối đa được tới nguyên anh hậu kỳ.
Ở Thiên Lam Đại Lục tu sĩ chia làm năm cấp bậc.
Cấp bậc thứ nhất: Ngưng Khí Kỳ / Luyện Sát Kỳ.
Ngưng tụ linh khí/sát khí thiên địa vào trong cơ thể, bắt đầu quá trình lột xác có thể né tránh bách bệnh, có thể thi triển một số pháp thuật cấp thấp, có thể ngự kiếm phi hành khi đạt đến Hậu Kỳ nhưng chỉ trong một thời gian ngắn.
Thọ nguyên 150 năm
Điểm linh lực tối đa: 200.
Cấp bậc thứ hai: Trúc cơ kỳ / Ma Nguyên Kỳ.
Thiên địa linh khí/sát khí trong cơ thể chuyển hóa thành trạng thái lỏng, pháp thuật uy năng tăng gấp nhiều lần, có thể phi hành rất lâu, có thể ích cốc, có chân hỏa/ma hoả.
Thọ nguyên 200 năm
Điểm linh lực tối đa: 3000.
Cấp bậc thứ ba: Kim Đan Kỳ / Ma đan Kỳ.
Linh khí/Sát khí trong cơ thể hóa thành thể rắn sinh ra chất biến, tu sĩ ở cấp độ này có thể chân không phi hành, chân/ma hoả lột xác thành đan/ma hoả.
Đồng thời ở cấp độ này, tu sĩ lần đầu tiên tiếp nhận thiên địa tẩy rửa, bước đầu lột xác từ phàm thai thành tiên thai.
Thọ nguyên 500 năm
Điểm linh lực tối đa: 25000.
Cấp bậc thứ tư: Nguyên Anh Kỳ / Ma Anh Kỳ.
Kim/Ma đan phá vỡ lớp vỏ, hình thành nguyên/ma anh, tu sĩ cấp độ này có thể thay đổi thời tiết trong thời gian ngắn, có thể tàng hình, đan/ma hoả lột xác thành anh/ma hoả.
Thọ nguyên 2000 năm
Điểm linh lực tối đa: 300000.
Cấp bậc thứ năm: Hóa Thần Kỳ/ Hóa Ma Kỳ
Linh hồn cô đọng trở thành nguyên thần/ma hải có thể điều khiển nắng mưa tùy ý, có thể xé rách không gian, một cái phất tay cũng có thể hủy diệt Sơn Hà.
Tu sĩ ở cấp độ này lần thứ hai tiếp nhận thiên địa tẩy rửa, thân thể và linh hồn đều được luyện lại, đạt đến trạng thái hoàn mỹ.
Thọ Nguyên 5000 năm
Điểm linh lực tối đa 5000000.
PS: điểm linh lực tối đa là dung tích tối đa có thể chứa linh khí/sát khí, và cũng là điều kiện đầu tiên để lên tới cảnh giới cao hơn, linh lực càng cao pháp thuật càng mạnh.
...
Một giờ sau
"Hô, tuy thiên địa linh khí nơi này rất mỏng manh, nhưng do một ít dược lực còn sót lại khi hấp thu đan dược.
Vẫn đủ ta khôi phục đến Ngưng Khí tầng hai, đã có sức chống trả với đám dã thú nơi này." Hoang Thần nói với vẻ hài lòng.
Sau khi khôi phục lại một ít tu vi, làn da nhăn nheo trên cơ thể hắn lại trở về bình thường, hắn dùng linh lực cọ rửa thân thể một chút.
Sau đó, hắn lại từ trong nhẫn trữ vật móc ra hai kiện pháp khí đó là một thanh kiếm cùng một kiện pháp y.
"Hai món đồ tuy chỉ là hạ phẩm pháp khí, nhưng với tu vi hiện tại của ta dùng thứ này là đủ rồi, ta phải mau chóng tìm kiếm nơi có linh khí nồng nặc để khôi phục, số đan dược trong nhẫn trữ vật đã hết khi bị truy sát.
Số dược lực còn dư lại mới giúp ta khôi phục tu vi Ngưng Khí tầng hai, nếu không Ngưng Khí tầng một muốn khôi phục cũng khó." Hoang Thần thở dài nói một mình.
Hiện tại, trong nhẫn trữ vật của hắn đừng nói là đan dược, ngay cả một viên linh thạch hạ phẩm cũng không còn, tuy trong nhẫn trữ vật còn một ít linh thảo và chủ nhân thể trước đó cũng là một tên nhị giai hạ phẩm đan sư.
Sau khi tiếp nhận ký ức, hắn đồng thời cũng tiếp nhận kinh nghiệm luyện dược, chỉ đáng tiếc là nơi này không có địa hoả, tu vi hiện tại của hắn cũng không sử dụng được chân hỏa, hắn chỉ có thể lắc đầu tiếc nuối.
Đang lúc suy nghĩ, thì dưới bụng lại vang lên thanh âm kháng nghị "Ngược lại là quên, suy nghĩ đến buổi đêm quên mất ăn uống, tu vi hiện giờ của ta vẫn chưa khôi phục Trúc Cơ, nên chưa thể ích cốc vẫn phải ăn uống bình thường." Hoang Thần nói với vẻ bực bội.
Sau đó hắn liền vào rừng tùy tiện bắt mấy đầu thỏ hoang, hưởng dụng một bữa, rồi tu luyện đến buổi sáng.
...
Ngày hôm sau
Ở trong bí cảnh này không có mặt trời tuy nhiên vẫn sẽ có ngày và đêm, nhìn về phía ánh sáng trên bầu trời, hắn nở một nụ cười thật tươi nói "Hành trình của ta bây giờ mới chân chính bắt đầu!!".
...
Mười ngày sau
Ở giữa vùng đồng bằng một thân ảnh đang đi bộ, vừa đi hắn vừa cảm khái nói "Không ngờ cái bí cảnh này lại rộng lớn tới như vậy, ta đã đi hơn mười ngày rồi mà vẫn chưa thấy điểm cuối." Hoang Thần buồn bực nói.
Bình thường, bí cảnh điện tích thường chỉ có vài chục đến hơn trăm dặm, mà bí cảnh này hắn đã đi hơn ba trăm dặm vẫn chưa thấy điểm cuối, và đặc biệt linh khí ở nơi này gần như là bằng không, nên việc khôi phục tu vi là không thể.
Trong lúc hắn dang tuyệt vọng nghĩ, thì từ đằng xa lại vang lên tiếng binh khí giao kích.
Keng keng
Nghe được âm thanh, Hoang Thần kinh ngạc nói "Chả lẽ, nơi quái quỷ này thật sự có người sống?".
Nhanh chóng, hắn lập tức phi đến nơi có thanh âm chiến đấu, bắt đầu quan sát.
Trước mặt của hắn, là một đội người ăn mặc phong cách của thổ dân, quần và áo đều làm từ lá buộc bởi những cành cây nhỏ.
Trang bị rất thô sơ, cũng chỉ là giáo làm bằng đá với gậy gộc, khiên thì là những tảng đá được mài nhỏ.
Đám người này đang bị vây quanh bởi một đàn sói, bọn hắn đang nỗ lực ra sức phòng ngự, tuy nhiên thế tới của đàn sói hung hăng, khiến cho đám người này chỉ thể lui không thể tiến.
Bọn hắn vừa chiến đấu vừa mở miệng phát ra những thanh âm rất kỳ lạ để giao tiếp, đây có thể là ngôn ngữ mà hắn chưa từng biết, đang chiến đấu thì một nam nhân thổ dân trong số bọn hắn không may vấp ngã, khiến cho binh khí bị văng ra xa.
Thấy vậy, liền có một con sói lao lên như hổ đói, định ăn tươi nuốt sống nam nhân thổ dân kia, nhìn thấy con sói, trong mắt hắn kia tràn đầy sự tuyệt vọng.
Thấy con sói lao tới, nam nhân thổ dân kia lấy hai tay chặn về phía trước, định đón lấy công kích của con sói.
Nhưng lúc này, tiếng "xuy xuy" vang lên giữa không trung, một thanh phi kiếm lao thẳng tới, đâm vào con sói đang tấn công thổ dân kia.
Phi kiếm nhanh như chớp, chính xác như mắt, đâm thủng đầu con sói với một tiếng "phốc". Cái đầu của nó bay lên cao, quay một vài vòng rồi rơi xuống đất.
Tiếng động khiến tất cả thổ dân và đàn sói đều quay lại, chỉ thấy một nam nhân mặc y phục trắng tinh, tóc đen dài ngang vai, đôi mắt đen sắc bén, đứng ở đâu đó, nhìn chằm chằm về phía họ.
Hoặc chính xác hơn là nhìn về một con sói ở cuối đàn, con sói có bộ lông khác hẳn những con còn lại.
Có vẻ như nó cảm nhận được ánh mắt của Hoang Thần, nó bước ra khỏi đàn, đôi mắt đỏ ánh lên sự hung dữ, nhìn về phía Hoang Thần.
...
(Còn tiếp)