Chương 3: Nhân Loại?
Ở một bí cảnh nào đó ở Đông Cực Vực.
"Ồ, con sói đầu đàn này đã thành tinh, trở thành yêu thú nhất giai sơ kỳ, linh khí nơi này mỏng manh như vậy, không ngờ vẫn có thể tu thành yêu, thật là hiếm có a." Hoang Thần ngạc nhiên nói.
Giống như tu sĩ, động vật ở Thiên Lam Đại Lục sau khi thành tinh cũng chia thành năm cấp bậc, từ nhất giai đến ngũ giai, tương ứng với từ Ngưng Khí đến Hóa Thần.
Con sói này rõ ràng đã thành tinh, Hoang Thần cảm nhận linh lực trên người nó, đại khái cũng chỉ có một điểm, thành tinh cũng không lâu.
...
Nghe thấy tiếng nói của hắn, đám thổ dân lộ ra vẻ ngây người, còn đàn sói kia, nhất là con sói đầu đàn, nó thấy vẻ mặt bình tĩnh của Hoang Thần.
Trong lòng nó bản năng dâng lên một cảm giác nguy hiểm.
Nó ánh mắt hung dữ nhìn Hoang Thần, miệng sói thì "ngao ngao" kêu mấy tiếng.
Hoang Thần thấy nó như vậy liền cười ha ha một tiếng, nói "Ngươi con sói này cũng thật thú vị, nhưng ta hiện tại không có thời gian chơi với đám các ngươi, vẫn mau mau rời đi a, nếu không Chết!!"
Chữ "Chết" vừa nói ra, liền có một luồng sát khí khủng bố, bao phủ xung quanh vài chục mét trên đồng bằng.
Luồng sát khí này lớn cỡ nào không cần nói, phải biết mặc dù trong ký ức của chủ nhân thân thể này, đa số thời gian đều là tại cẩu tu, tuy nhiên tu luyện tới cảnh giới giả đan thì đâu có thánh mẫu nào?
Số người đã bị hắn giết lấy ngàn mà tính, số lượng yêu thú còn khoa trương hơn lên tới hơn vạn con.
Cảm nhận được luồng sát khí kinh khủng này, cả đàn sói và cả đầu sói thành tinh kia bốn chân không khỏi run rẩy, cụp lại đuôi, còn đám thổ dân kia thì ngã quỵ xuống đất, có người sợ quá liền tè luôn.
Cơ thể của con sói thành tinh kia dưới luồng sát khí này mãi mới miễn cưỡng đứng được, nó quay ra sau "ngao ngao" vài tiếng ra lệnh cho đàn sói rời đi, rồi quay đầu lại hướng về Hoang Thần cúi đầu một cái, rồi quay người đi theo đàn sói.
Suốt cả quá trình Hoang Thần chỉ lạnh lùng nhìn, tuy nhiên không phải hắn có thiện tâm gì, chả qua hắn không muốn lãng phí linh lực ở địa phương này, nếu không phải ở nơi đây mãi mới gặp được dấu hiệu của nhân loại, thì hắn mới lười quản sống chết của đám thổ dân này.
Thấy đàn sói đã đi hết, cả đám thổ dân nhanh chóng chạy đến trước mặt hắn, một tên trung niên thổ dân mặc một bộ quần áo hoàn toàn bằng lá cây, nhưng trên vai hắn lại khoác một miếng da hổ, chứng tỏ địa vị của hắn trong đám người cũng là cấp độ chỉ huy.
Vừa đến trước mặt Hoang Thần, tên trung niên thổ dân đặt tay trước ngực sau đó cúi đầu, những người thổ dân theo sau hắn cũng nhao nhao làm theo, bắt chước động tác của hắn, đối với Hoang Thần cúi đầu biểu hiện ra kính ý và lòng biết ơn.
Trong đó, tên thổ dân cúi đầu sâu nhất chính là tên thổ dân đã được hắn cứu kia, tên thổ dân đó có tướng mạo khoảng chừng hai mươi, làn da có vẻ hơi ngăm đen, trên người vẫn còn một số vết thương do vừa nãy chiến đấu với bày sói.
Chỉ thấy, hắn cúi đầu thật sâu tuy nhiên trong hai mắt hắn lại toát ra vẻ cuồng nhiệt, đó là sự cuồng nhiệt, là sự khát vọng đối với lực lượng cường đại.
Tuy nhiên, những điều này Hoang Thần sẽ không để ý, hắn chỉ phất tay một cái, tất cả thổ dân nơi này đều bị một cỗ lực lượng nâng đỡ dậy.
Sau đó Hoang Thần liền phất phất tay, ý chỉ là không cần phải lễ nghĩa như vậy, đám thổ dân tuy là được cứu, tuy nhiên tên nào, tên nấy cũng nơm nớp lo sợ, còn tên trung niên thổ dân dẫn đầu kia liền một mặt cung kính.
Tên trung niên đối với hắn mở miệng, nói "#@&₫#@&" thao thao nói không ngừng một bên vừa nói vừa kích động.
Hoang Thần:???????
Thấy người thổ dân trung niên định nói tiếp, Hoang Thần nhanh chóng khoát tay, ra hiệu dừng lại, sau đó chỉ vào mồm mình rồi đưa tay ra làm ký hiệu X, ý chỉ là ta không hiểu nhà ngươi nói cái gì.
Thấy Hoang Thần như vậy, tên trung niên thổ dân mới chợt hiểu ra gật đầu, sau đó đưa hai tay ra làm ra một động tác mời đi, Hoang Thần thấy thế liền cùng trung niên thổ dân đi theo đoàn người tiến về phía trước.
Trên đường đi, thi thoảng cũng sẽ gặp một số loại dã thú nhưng nhờ vào trang bị và nhân số ưu thế, đám thổ dân này đều có thể săn giết chúng dễ dàng, chỉ mới đi một buổi sáng mà đoàn người đã săn bắt được hàng chục con thú, tuy nhiên trở ngại lực lượng khuôn vác có hạn, nên rất nhiều nguyên liệu bị bỏ lại, một đường đi theo Hoang Thần không làm gì, chỉ đứng sau quan sát.
...
Buổi tối hôm đó
Đoàn người sau một ngày mệt mỏi bắt đầu chọn một góc trong khu rừng, đốt lửa trại nướng chín thức ăn, tên thổ dân trung niên cùng những người khác rất nhiệt tình mời hắn ăn uống, Hoang Thần cũng liền nhân lấy ngồi ăn cùng đám người.
Trong lúc đang ăn uống, tên thổ dân trung niên cùng mọi người cũng đều sẽ nói một số kỳ kỳ quái quái lời nói, rồi sau đó cả đám đều cười to lên, tuy Hoang Thần không nghe hiểu được bọn hắn nói cái gì, nhưng thấy biểu cảm của bọn hắn cũng tự nhiên biết bọn hắn nói gì.
Ăn no xong, Hoang Thần ngồi dựa lưng vào gốc cây ngắm nhìn bầu trời sao, trong lòng thầm nghĩ "Tuy nơi này chỉ là một bí cảnh, nhưng cho ta cảm giác nó như một thế giới chân thật vậy".
Theo thường thức của mọi người, bí cảnh tuy có những đặc điểm của một thế giới thật, tuy nhiên nó lại được vận hành bởi một nguồn năng lượng nào đó, và khi nguồn năng lượng ấy tiêu tán hết, thì cũng chính là lúc bí cảnh tiêu tan.
Mọi sinh vật, sinh linh trong bí cảnh đều sẽ theo bí cảnh tiêu tan mà biến thành hư vô, hơn nữa ở trong bí cảnh tìm được người có tâm lý bình thường như đám thổ dân này thường rất nhỏ.
Phần lớn, mọi người gặp được những sinh vật trong bí cảnh đều là những con yêu thú hay nhân tộc biến dị, không có lý trí chỉ biết tấn công điên cuồng.
Đang lúc hắn đang trầm tư suy nghĩ thì, một thanh niên thổ dân đi đến nói gì đó với trung niên thổ dân, khi nghe thanh niên thổ dân kia nói xong, sắc mặt trung niên thổ dân bỗng dưng âm trầm.
Bắt đầu hét to lên "#@₫@#₫" rồi tự nhiên tất cả thổ dân đang ngủ đều lập tức tỉnh lại, cầm lấy trang bị của mình đứng lên, toàn bộ đều lâm vào tư thế chuẩn bị chiến đấu.
Một lúc sau, một tên thổ dân tráng háng xuất hiện, tráng hán này có làn da màu đen, dưới mắt trái của hắn có một vết sẹo do vũ khí gây nên, tay cầm một cây búa lớn làm bằng đá, đang dùng ánh mắt khinh miệt và mỉa mai nhìn xem trung niên thổ dân.
Sau khi tráng hán xuất hiện, theo sau hắn cũng xuất hiện theo hơn hai mươi thổ dân nhân, số gấp đôi so với phe thổ dân trung niên.
Bọn hắn vừa xuất hiện vừa mang theo nụ cười chế giễu nhìn xem đám người thổ dân trung niên, ngược lại với bọn hắn, nhìn thấy đám người xuất hiện trong ánh mắt thổ dân trung niên và những người đằng sau khác đều lộ lên vẻ căm thù.
Hoang Thần đứng từ xa chứng kiến cảnh này cũng liền hiểu được việc gì đã xảy ra, chắc là tranh chấp quyền lực, bộ lạc đối địch gặp nhau mang theo thái độ căm thù mà thôi.
Thủ lĩnh của hai phe cứ thế lao đầu vào đấu võ mồm, đến một lúc sau chỉ thấy tráng hán kia trào phúng một tiếng rút ra vũ khí lao lên, thấy vậy người bên phe trung niên thổ dân cũng không yếu thế cũng tự rút ra vũ khí, cả hai phe đều lao vào đánh nhau.
Hoang Thần một bên đứng xem bọn hắn đánh nhau vài phút, sau đó mới mất kiên nhẫn hỏi "Đánh xong sao?"
Thanh âm hắn vừa nói ra, cây cỏ ở dưới đất đều mọc lên tạo thành những chiếc gai nhọn, trực tiếp đâm thẳng về trái tim của những tên thổ dân này.
Đám thổ dân này vốn đang chiến đấu hăng say, nhưng đột ngột từ dưới đất mọc lên gai nhọn trực tiếp xuyên qua trái tim của bọn hắn "Phốc Phốc" máu chảy khắp mặt đất, những tên thổ dân đó chết vẫn không biết mình chết như thế nào, sau đó những chiếc gai lại chui vào mặt cỏ biến mất tăm chỉ để lại đũng máu trên cỏ.
Đối với một màn này Hoang Thần liền thờ ơ không để ý đến, tiếp nhận cỗ thân thể này thì hắn cũng phải tiếp nhận quy luật của thế giới này "cường giả vi tôn" kẻ yếu trước mặt cường giả cần phải bày ra sự cung kính, nên với việc giết đám thổ dân này hắn cũng không có một chút gánh nặng.
Và với trí tuệ của đám thổ dân nơi đây, giải thích hay khuyên ngăn gì là vô dụng nên tốt nhất là giết đi.
...
Thổ dân trung niên cùng đám đồng bọn vừa trải qua trận chiến cũng lau lau mồ hôi, tuy rằng cả trận gần như chỉ ở giai đoạn đấu võ mồm, thế nhưng pha cuối những chiếc gai mọc từ dưới đất lên họ lại không quên được.
Mặc dù trong từ điển của bọn hắn không có từ thần tiên, nhưng bọn hắn cũng đã xem Hoang Thần như một vị thần đến đối đãi.
Kế tiếp, đám thổ dân liền thu thập trang bị còn dư lại của bọn tráng hán, sau khi chỉnh lý đồ đạc xong bọn hắn quay lại chỗ cũ, thấy Hoang Thần đã chờ tại chỗ, bọn hắn cung kính mà thi lễ một cái sau đó cùng Hoang Thần đi lên phía trước.
...
Hai ngày sau
Trên một đồng bằng đến gần chân núi lúc này đang có một đoàn người đang di chuyển, người thì chỉ huy, người thì khuôn vác những con động vật, đi khoảng một lúc sau.
Ở phía xa bọn hắn xuất hiện một cánh cửa làm bằng gỗ, cạnh cổng được bao xung quanh bởi những cọc gỗ khiến cho nơi này nhìn như căn cứ của sơn tặc vậy.
Hoang Thần vừa đi vừa nghĩ, đường cảm nhận được điều gì, nhưng hắn cũng không quay lưng lại, thì một đôi bàn tay nhẹ nhàng chạm vào vai hắn, Hoang Thần không quay lại thì cũng biết đó là ai.
Một nữ nhân có gương mặt độ tuổi hơn hai mươi, đứng sau lưng hắn, gương mặt đỏ bừng.
Nàng cứ đứng đó không nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào Hoang Thần, ánh mắt tràn đầy khát vọng?? "Nàng này không phải là thèm thân thể của ta a?" Nội tâm hắn lộp bộp một cái.
Dù sao lấy dung mạo của thân thể này thì cũng có thể tính là anh tuấn, cộng thêm với khí chất do tu luyện và sát phạt nhiều năm của hắn, quả thực là tràn đầy mị lực, nếu phóng về địa cầu thì chính là nam thần cấp bậc.
Tuy nhiên, trong đầu hắn nghĩ như vậy nhưng bên ngoài vẫn không có biểu cảm gì chỉ mỉm cười một cái nhìn nàng, Hoang Thần đương nhiên không phải là người có đặc thù ham mê, vẫn sẽ đối với nữ nhân cảm thấy hứng thú, tuy nhiên trước nguyên anh kỳ phá thân thì thật đúng là một việc làm ngu ngốc.
Hắn cũng không phải là Hàn Chạy Trốn có chiếc bình, mà chỉ có sức lực một mình tuy trong tay có một viên Kim Nguyên Đan có thể đảm bảo hắn tấn chức Kim Đan Kỳ thuận lợi, nhưng tu sĩ kết đan tuổi thọ cũng chỉ 500 năm, đối với một người có dã tâm như hắn, thì làm sao có thể chấp nhận được điều đó.
Đang suy nghĩ một hồi, thì đã đến trước cổng vào, mọi người đi vào rất thuận lợi nhưng khi đến hắn, thì hắn lại bị ngăn cản ở bên ngoài.
Một tên thanh niên thổ dân mặc quần áo làm bằng lá cây, trên lưng cũng có một tấm da hổ ngăn cản hắn lại, trên mặt thanh niên tỏ ra vẻ phách lối và hung hăng, nhưng khi nhìn về nữ nhân bên cạnh Hoang Thần, thì lại lộ ra vẻ si mê và tham lam.
"@#₫@@#₫##" tên thanh niên thổ dân trong miệng phát ra tiếng, vừa một mặt khinh miệt chỉ ra ngoài, hắn cũng hiểu hành động và ý nghĩa của câu nói này, đại khái là "Cút ra ngoài"
Thấy tên này như thế những "đồng bạn" đi cùng với Hoang Thần cũng ra sức ngăn cản hắn, tuy nhiên tên kia không nghe hất văng đám "đồng bạn" của Hoang Thần ra.
Rút ra cây giáo sau lưng, hắn dùng lực đâm mạnh vào cổ Hoang Thần, tuy nhiên Hoang Thần không né chỉ đứng yên, trên mặt tên thổ dân hiện lên vẻ mặt khinh miệt nhưng vài giây sau, hắn cũng không thể làm vẻ mặt như thế được rồi.
Không biết từ đâu mọc ra một đoạn dây leo, dây leo kia vừa xuất hiện đã túm lấy cổ của tên thanh niên thổ dân kia.
Bị túm cổ, hắn ra sức vùng vẫy nhưng cũng không được, những người vây xem lúc này cũng nhao nhao đến giúp tên thổ dân kia, nhưng không ai tách nổi miếng dây leo này ra.
Những thổ dân khác thấy thế, bắt đầu vây quanh Hoang Thần, tuy nhiên đúng lúc hắn định dùng phi kiếm giết hết đám này, thì một thanh âm vang lên từ xa.
"Tiên nhân, xin hãy tha cho đứa con ngu ngốc của ta một mạng", một lão thổ dân già nua mặc một bộ đồ làm bằng lá cây, trên vai của hắn có hai tấm da gấu, vừa chạy đến hắn liền quỳ xuống dập đầu.
Nghe được thanh âm của lão thổ dân kia, Hoang Thần kinh ngạc thốt ra "Ngươi vậy mà lại nói được tiếng của Thiên Lam Đại Lục!"
"Việc này tôi sẽ nói sau, cầu xin ngài hãy thả Minh Trường nhà ta a, nó còn trẻ người non dạ" lão già vừa quỳ vừa khóc nói.
"Hừ, vậy nể tình ngươi là người duy nhất có thể giao tiếp trong nơi quái quỷ này, ta liền sẽ tha hắn một mạng vậy" âm thanh của Hoang Thần vang lên.
Vừa nói xong, những đạo dây leo bao quanh cái cổ của Minh Trường được buông ra.
Vừa được buông ra, Minh Trường ngã quỵ xuống đất thở hồng hộc, lão già thấy vậy liền cúi đầu thật sâu nói ra "cảm tạ tiên nhân từ bi".
Nhưng chưa chờ hắn nói xong, thì âm thanh của Hoang Thần vang lên, cắt đứt lão già nói tiếp, "tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, thấy ngươi khi nhìn nữ nhân liền có ánh mắt dâm tà và tham lam như vậy, không biết ngươi đã làm cưỡng bức bao nhiêu người rồi, hôm nay ta liền phế bỏ tiểu huynh đệ của ngươi a".
Minh Trường nằm ở đó vẫn thở hồng hộc, khi nghe được thanh âm của Hoang Thần, mặc dù hắn không hiểu Hoang Thần nói gì, nhưng hắn vẫn cảm thấy lạnh lạnh ở trong lòng, vài giây sau hắn liền cảm thấy đau đớn ở hạ thân, một gai đất đột nhiên mọc lên, đã đâm xuyên tiểu huynh đệ của hắn.
Minh Trường thấy vậy, liền đau đớn ngất đi, lão già thấy cảnh tượng mặc dù trong lòng đau xót nhưng cũng không dám nói gì, định đi ra đỡ Minh Trường thì vai của hắn đã bị một bàn tay túm lấy, đồng thời một thanh âm cũng vang lên "Ngươi còn chưa nói cho ta, tại sao ngươi biết ngôn ngữ của Thiên Lam Đại Lục" Hoang Thần vừa nói vừa mắt lạnh nhìn hắn.
...
(Còn tiếp)