Hoang Thần và Tiêu Thanh Nghi rời đi một lúc sau, tên thương nhân kia cười hắc hắc nói: "Vậy mà có thể lừa được hai con gà mới, chắc là con em đệ tử thừa tiền của thế gia hay môn phái lớn nào đó.
Tuy nhiên, kiếm lớn như vậy nhưng tên thương nhân kia cứ có cảm giác bị thua thiệt, như vừa bị ai hố mất linh thạch.
Trong đầu hắn dâng lên suy nghĩ: "Hình như ta lấy giá rẻ rồi".
...
Đan Huyền Môn.
Đại sảnh nghị sự.
Lúc này trong đại sảnh đã có mười mấy người, ngồi ở vị trí chủ tọa chính là Vệ Huyền Quốc.
Ở bên trái phải cũng được xếp các vị trí ngồi, dành cho các vị trưởng lão.
Lúc này không gian đại sảnh nghị sự vô cùng yên tĩnh, nhưng lại tỏa ra một bầu không khí vô cùng đè nén.
Lúc này ở trên chủ tọa, Vệ Huyền Quốc mở miệng phát ra âm thanh, đánh vỡ sự yên tĩnh của không gian đè nén này: "Vừa nãy các vị cũng đã nghe rõ, ở gần bổn môn có hai vị xa lạ Kết Đan Kỳ tu sĩ.
Hơn nữa hiện tại chúng ta cũng không biết ý đồ của bọn hắn là gì, mà hiện tại thái thượng trưởng lão đang bế quan cảm nhận cảnh giới Nguyên Anh, bản môn hiện tại đã không còn một tu sĩ Kết Đan nào nữa.
Nếu bọn hắn mang theo ác ý, cố tình gây rối các sản nghiệp của bổn môn thì chắc chắn sẽ gây nên tổn thất lớn.
Bây giờ chúng ta không thể nhờ Thái Thượng Trưởng Lão, trừ khi có họa diệt môn thái thượng trưởng lão mới có thể xuất quan cứu nguy." Vệ Huyền Quốc thở dài nói ra.
Mấy câu nói này của hắn khiến cho bầu không khí vốn ngưng trọng nay trầm trọng thêm.
Lúc này nhị trưởng lão phía dưới mở miệng nói: "Chưởng môn sư huynh, tuy ngươi nói như vậy, nhưng không có nghĩa là hai vị Kim Đan tu sĩ kia chắc chắn muốn đối phó Đan Huyền Môn.
Có lẽ bọn hắn chỉ vô tình đi qua, hoặc có khi là mang thiện ý đến."
"Ừm ta đồng ý với quan điểm của Nhị Trưởng Lão, Đan Huyền Môn chúng ta luôn luôn hòa nhã với mọi thế lực, chắc chắn sẽ không dẫn đến kẻ thù lớn như vậy." một thanh âm tán đồng vang lên.
Nhất thời các thanh âm lần lượt vang lên, khiến cho bầu không khí ngưng trọng trong nghị sự đại sảnh bớt đi không ít.
Một lúc sau, thanh âm của Vệ Huyền Quốc vang lên: "Thôi được rồi, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, ngược lại chúng ta cũng không đối phó được, nghĩ nhiều làm gì.
Mọi chuyện cứ quyết định như thế vậy, có thể lời của nhị trưởng lão sẽ đúng, bọn hắn vô tình đi qua hay thậm chí là mang thiện ý đến.
Được rồi các ngươi tản đi, ai làm việc nấy a." Vệ Huyền Quốc phất phất tay.
Nghe được lời của hắn, các trưởng lão cũng tản đi, chỉ trong chốc lát đại sảnh đã trở nên vắng lặng.
Vệ Huyền Quốc cũng quay lại chỗ của mình, xử lý chính vụ của môn phái.
...
Thiên Nhai Thành.
Ở một cửa hàng y phục nào đó.
Hoang Thần và Tiêu Thanh Nghi từ bên trong cửa hàng y phục đi ra.
Hoang Thần vẫn truyền thống cũ, một bộ bạch y trắng như tuyết.
Còn Tiêu Thanh Nghi thì lựa chọn những y phục có tông màu đỏ chủ đạo.
Vốn chỉ chọn một lúc là xong, nhưng nữ nào dường như cũng có bản năng "mua sắm" Tiêu Thanh Nghi cũng không ngoại lệ.
Nàng chọn cái này, cái nọ khiến cho nữ chủ tiệm phải khiêng rất mệt mỏi, nhưng cuối cùng Tiêu Thanh Nghi đều mua hết khiến cho sự mệt mỏi của nữ chủ tiệm kia tan hết, rất vui mừng khi tiễn đưa hai người.
Sau đó Hoang Thần cùng Tiêu Thanh Nghi đi đến một phòng trọ, là sản nghiệp của Trương Gia.
Bây giờ đã gần đến tối.
Hai người định thuê hai cái phòng khác nhau, kết quả cho biết là chỉ còn một gian, hơn nữa là do Hoang Thần trả giá cao hơn được.
Lý do cho việc đông đúc như này, là vì khoảng một tháng sau Đan Huyền Môn sẽ đến đây chiêu thu đệ tử, nên các tán tu từ khắp nơi đều đổ dồn đến Thiên Nhai Thành.
Đan Huyền Môn là một môn phái đan đạo, tám phần người của môn phái này là luyện dược sư, nên phương thức chiêu thu rất đơn giản, chỉ cần có linh căn và tuổi không quá bốn mươi đều nhận.
Chính vì phương thức chiêu thu như vậy, nên mỗi lần Đan Huyền Môn chiêu thu đệ tử đều chật ních người.
Đồng thời do việc chiêu thu như vậy cũng khiến Đan Huyền Môn xuất hiện tình trạng, môn phái có hơn vài vạn đệ tử mà người trúc cơ chưa đến ba mươi.
Bình thường loại môn phái như này đã sớm bị diệt từ lâu, nhưng vì lý do trên, Đan Huyền Môn là môn phái đan đạo nên có rất nhiều đồng minh, do đó Đan Huyền Môn mới có thể tồn tại đến bây giờ.
...
Hoang Thần và Tiêu Thanh Nghi đi vào gian phòng, vừa vào hắn liền lấy hai thứ đồ mua được ở chỗ tên thương nhân kia ra.
Một viên khoáng thạch và một mảnh kim loại không biết là mảnh vỡ pháp khí nào, có điều nhìn thứ này có vẻ sắc nhọn.
Hoang Thần nhìn viên khoáng thạch, hắn dùng linh lực gạt bỏ đi những chất màu vàng bám trên đó, nhất thời viên "Lưu Kim Thạch" trở về hình hài nguyên bản của nó, biến thành một viên khoáng thạch màu đen.
Hoang Thần gật đầu một cái rồi đem nó thu vào, sau đó hắn rời sự chú ý qua mảnh kim loại kia, thấy nó không có gì đặc biệt, hắn định mở cửa sổ để quăng đi thì bị Tiêu Thanh Nghi cản lại.
"Chờ đã, hình như nó không phải một mảnh pháp khí đâu" nàng nói.
Sau đó Tiêu Thanh Nghi lấy mảnh kim loại đó từ tay Hoang Thần ra, sau đó chăm chú nhìn mảnh kim loại này một lúc.
Hoang Thần thấy nàng như vậy thì im lặng đứng nhìn.
Nghiên cứu một lúc sau, Tiêu Thanh Nghi với âm thanh kinh ngạc vang lên: "Không ngờ ở cái địa phương này lại có bảo vật như vậy, thật không biết ngươi là nhặt vận gì mới lấy được thứ này".
Nhưng chưa kịp Hoang Thần hỏi cái gì thì Tiêu Thanh Nghi nói tiếp: "Đây là mảnh vỡ của một kiện Huyền giai Linh Bảo, theo ta nhìn thì nó là phần mũi kiếm".
Vừa nói xong nàng liền đưa lại mảnh vỡ này cho hắn nói rồi nói: "Lấy tu vi hiện tại của ngươi, dùng linh lực phóng ra mũi kiếm này có thể xuyên thủng linh lực phòng ngự của tu sĩ Giả Anh.
Hơn nữa nếu ngươi tu luyện đến 40000 điểm linh lực thì có thể sử dụng mũi kiếm này xuyên thủng phòng ngự linh lực của một vị tu sĩ Nguyên Anh".
Nghe nàng nói Hoang Thần giật mình, sau đó nhẹ nhàng thở ra: "May mà có ngươi, không thì ta đã ném đi một bảo vật như vậy".
Cái Huyền Giai Linh Bảo mà nàng nói Hoang Thần cũng hiểu, đại khái là phân chia cấp bậc Linh Bảo ở Linh Giới.
Hoàng Giai thấp nhất, thường được tu sĩ Hóa Thần đến Luyện Hư sử dụng, Huyền Giai thì là Linh Bảo của tu sĩ Hợp Thể ưa dùng, Địa Giai cho tu sĩ Đại Thừa và Độ Kiếp sử dụng.
Còn cao cấp nhất Thiên Giai còn được gọi với một cái tên khác Bán Tiên Khí, từng xuất duy nhất một lần ở Linh Giới, vừa xuất hiện đã bị các thế lực tranh nhau cướp đoạt.
Trận chiến này diễn ra gần 2000 năm, kết quả là các thế lực đều bị hao tổn, còn kiện bán tiên khí kia thì vỡ thành mảnh vụn.
...
Nhìn mũi kiếm trước mặt, Hoang Thần cười cười nói: "Tên Thương Nhân kia thật tốt bụng, vậy mà lại tiễn đưa ta đồ tốt với giá hời như vậy.
Người tốt vậy mà lại bị chửi là gian thương, thật tội nghiệp".
Nếu lúc này tên thương nhân kia nghe được những câu nói của Hoang Thần, sợ là muốn tức điên, phun máu ngất luôn tại chỗ.
Nghiên cứu sau một lúc, Hoang Thần liền đem nó thu vào nhẫn trữ vật, tiếp tục hành tu luyện.
Trương gia.
Trong thư phòng.
Lúc này một thanh âm vang lên: "Xác định sao? Ngươi nói là hai tên nam nữ trẻ kia chính là hai tu sĩ Kết Đan Kỳ ngày đó?" Người nói chính là Trương Lệ Hải.
Lúc này Trương Lệ Hải đang ngồi trên ghế, còn ở đối diện hắn là một hắc y nhân, có lẽ là mật thám của Trương Gia.
Lúc này Hắc y nhân kia trả lời câu hỏi của Trương Lệ Hải: "Xác định thưa gia chủ, hai người kia lúc vào thành tuy chỉ thể hiện ra tu vi trúc cơ, nhưng khí chất của bọn hắn không giống nên ta đã âm thầm quan sát.
Tuy nhiên cả hai người kia đều đã nhận diện được sự xuất hiện của ta, nhưng lại không nói gì, nam nhân kia chỉ liếc nhìn ta một cái, thì một cỗ hàn ý đã dâng lên trong lòng ta.
Sau đó, họ liền đi vào Vạn Bảo Thương Hội, ta cũng không dám đi theo, mãi về sau bọn hắn rời đi, ta mới vào hỏi tên tổng quản đã tiếp đãi họ.
Chỉ dùng một chút linh thạch đã moi ra hết tin tức từ trong miệng tên tổng quản kia.
Hắn nói: "Đôi nam nữ kia đến đây bán Pháp Khí và mua Pháp Bảo, mà quy định bán Pháp Bảo của Vạn Bảo Thương Hội ngài cũng đã biết, nên không cần ta nói tiếp a".
Sau khi nói xong, tên Hắc y nhân kia mới nghi hoặc hỏi: "Gia chủ đại nhân, ta không hiểu tại sao ngài lại cố chấp với việc tìm hai tên tu sĩ Kim Đan này vậy?
Cho bây giờ chúng ta tìm được thì cũng có làm được gì đâu? Mặc dù ngài có ý định lôi kéo đối phương nhưng hãy nhìn lại gia tộc chúng ta hiện tại a.
Cung cấp tài nguyên cho từng này tu sĩ đã là khó khăn lắm rồi, sao có thể mời nổi tu sĩ Kim Đan?".
Nghe lời hắn hỏi ,Trương Lệ Hải trả lời, nói: "Ngươi không hiểu, bởi trước đó ngươi là cô nhi do ta nhặt được nên cũng không thể hiểu rõ sâu cạn của gia tộc".
Nghe được lời của Trương Lệ Hải, Hắc y nhân nghi hoặc hỏi: "Sâu cạn? Chả lẽ Trương Gia ta đã từng huy hoàng sao?".
Nghe được từ "Đã từng huy hoàng" Trương Lệ Hải thở dài, buồn phiền nói ra: "Thôi được, ngươi mặc dù là cô nhi do ta nhặt được, nhưng Trương Lệ Hải ta cả đời này không vợ đã sớm xem ngươi là con mình, giờ kể cho ngươi một số bí mật cũng là nên".
Trương Lệ Hải sau khi nói xong, mới lấy hơi bắt đầu nói: "Vào 800 năm trước, ở gần Đông Hải có một gia tộc tu tiên vô cùng cường đại, trong gia tộc này tu sĩ Trúc Cơ trên trăm, tu sĩ Kim Đan có gần mười vị hơn, hơn nữa gia tộc còn có một vị lão tổ Nguyên Anh Kỳ.
Mà gia tộc đấy có tên là Trương Gia, vốn tưởng lấy thực lực của mình thì Trương Gia ta có thể an ổn cắm rễ ở nơi đấy nhưng không.
...
(Còn tiếp)