Tu Tiên: Vừa Bắt Đầu Lại Có Tu Vi Kim Đan

Chương 18 - Gian Thương?

Mã Lương nghe được lời của Hoang Thần, không chắc chắn hỏi: "Ngài nói là Pháp Bảo?"

"Ừm, đúng vậy, là Pháp Bảo" thanh âm chắc chắn của Hoang Thần vang lên lần nữa.

Nghe thanh âm chắc chắn của Hoang Thần, Mã Lương mới nuốt nước miếng nói "Có, thực sự là có bán Pháp Bảo, tuy nhiên thương hội chúng ta chỉ bán Pháp Bảo cho tu sĩ Kim Đan Kỳ trở lên..."

Nhưng từ Kim Đan Kỳ trong miệng hắn còn chưa nói xong, thì hai đạo linh áp đã xuất hiện, cảm nhận được hai đạo linh áp này Mã Lương hai chân run rẩy hình như sắp ngã xuống.

Tuy nhiên hai đạo linh áp xuất hiện nhanh và đi cũng nhanh.

Nhưng Mã Lương sẽ không cảm ứng sai, xác thực vừa rồi trên người hai vị này xuất hiện uy áp của Kim Đan Kỳ, Mã Lương nhìn Hoang Thần và Tiêu Thanh Nghi rồi nuốt nước miếng nói.

"Hai vị tiền bối vậy mà lại là Kim Đan Kỳ tu sĩ, xin thứ lỗi cho Mã Lương mạo phạm không tiếp đón chu đáo".

Hắn vừa nói, hai chân càng ngày càng run, nếu không phải do hai người đang ở trước mặt thì sợ hắn sẽ tè luôn tại chỗ.

Nhìn thấy hắn như vậy, Hoang Thần mặt không biểu tình hỏi "Hiện tại ta có thể mua pháp bảo được không?"

"Tất nhiên, tất nhiên hai vị xin hãy đợi ta một chốc, việc bán pháp bảo ta không làm chủ được, ta cần tìm Tùng Vân Chân Nhân đến đây" Mã Lương nói xong hơi thi lễ một cái, rồi đi ra khỏi gian phòng.

Một lúc sau.

Hoang Thần đang chờ đợi, bỗng dưng cảm nhận được cái gì, mở miệng nói "Đến".

Hắn vừa nói xong thì ở bên ngoài đã vang lên hai tiếng bước chân, người tới chính là Mã Lương cùng Tùng Vân Chân Nhân kia đã đi gần đến trước cửa.

Tùng Vân Chân Nhân là một lão già khoảng chừng thất tuần (Ý chỉ dung mạo khoảng 70 tuổi),râu dài, tóc bạc, khí huyết cảm giác có vài phần suy yếu, chắc hẳn là thọ nguyên đã gần đến phần cuối.

Hai người rất nhanh đã tiến đến trước cửa, tuy nhiên chỉ có Tùng Vân Chân Nhân bước vào, còn Mã Lương thì chỉ dừng lại ngoài cửa, cung kính cúi đầu hành lễ một cái rồi rời đi.

Tùng Vân Chân Nhân vừa bước vào liền đánh giá hai người, tuy rằng hai người chỉ biểu hiện ra tu vi trúc cơ nhưng do Tùng Vân Chân Nhân là một tu sĩ Kim Đan Trung Kỳ nên rất dễ dàng nhận ra sự ẩn giấu của hai người.

Tùng Vân Chân Nhân nhìn hai người chắp tay rồi cười nói "Tại hạ Tùng Vân, gặp qua hai vị đạo hữu, hôm nay đến hai vị thật sự là niềm vui lớn của Vạn Bảo Thương Hội chúng ta, nếu trước đó có tiếp đón không chu toàn,thì vẫn xin hai vị bỏ qua cho".

Hoang Thần và Tiêu Thanh Nghi cũng đứng dậy hoàn lễ, Hoang Thần nói "Không Ngại, ngược lại cũng do bọn ta ẩn giấu tu vi, hiện tại chúng ta đi vào chính đề đi".

"Ừm, ta đã nghe Mã Lương nói qua, hai vị đến đây để mua pháp bảo, vậy hiện tại xin mời hai vị đi theo ta đi" Tùng Vân Chân Nhân nói xong đã đi ra ngoài cửa phòng.

Hoang Thần và Tiêu Thanh Nghi thấy vậy cũng đi theo, xuyên qua một loạt hành lang, đi qua mấy nơi có cấm chế hai người đã đi đến trước một thạch thất.

"Đến, chính là nơi này, mời hai vị theo ta vào đi" Tùng Vân Chân Nhân nói xong liền mở cửa thạch thất ra bước vào trong.

Hoang Thần và Tiêu Thanh Nghi cũng nhanh chóng bước vào, vừa bước vào đập vào mắt hai người chính là từng đống pháp khí xếp chồng lên nhau.

Tuy nhiên thứ thu hút hai người không phải cái này, mà chính là vài món trang bị được treo cẩn thận ở phía trong góc, tất cả những thứ đó đều là pháp bảo.

Hoang Thần tính tổng cộng ra thì cũng có trên năm mươi kiện pháp bảo.

"Hai vị, pháp bảo ở góc phía trong cùng kia cứ thoải mái lựa chọn đi" Tùng Vân Chân Nhân nói.

Hoang Thần và Tiêu Thanh Nghi nghe hắn nói xong, liền tiến về phía trước lựa chọn từng kiện pháp bảo.

...

Một canh giờ sau.

Hoang Thần cùng Tiêu Thanh Nghi đi ra, trên người hai người cầm bốn kiện pháp bảo.

Hoang Thần lấy một thanh kiếm và một cái thuẫn.

Tiêu Thanh Nghi thì lấy một thanh kiếm và một cái vòng tay.

Nhìn thấy hai người đi ra, Tùng Vân Chân Nhân cười nói: "Hai vị chắc hẳn đã lựa chọn được pháp bảo mà mình mong muốn rồi chứ?"

"Ừm, xác thực đã lấy được, ngươi xem qua đi." Hoang Thần nói xong, thì bốn kiện pháp bảo đã bị một lực vô hình cuốn lấy, bay đến trước mặt Tùng Vân Chân Nhân.

Nhìn xem bốn kiện pháp bảo ở trước mặt mình, Tùng Vân Chân Nhân kinh ngạc nói: "Hai vị thật đúng là biết chọn hàng, bốn kiện pháp bảo này là những kiện tốt nhất ở đây.

Để ta xem, hai thanh kiếm này mỗi thanh có giá 120 trung phẩm linh thạch, tấm thuẫn này có giá 100 trung phẩm linh thạch, còn cái vòng tay này 150 trung phẩm linh thạch.

Tổng hết 490 trung phẩm linh thạch, nhưng do có thẻ khách quý nên hai vị được giảm 1 thành, còn 441 trung phẩm linh thạch."

Nghe thấy Tùng Vân Chân Nhân báo giá, Hoang Thần liền từ nhẫn trữ vật lấy ra 441 viên linh thạch đưa cho lão rồi nói.

"Ngươi kiểm lại xem, có đủ không?" Hoang Thần nhàn nhạt nói.

"Không cần, không cần. Nhân phẩm của hai vị ta có thể tin được." Tùng Vân Chân Nhân nói ra.

Sau đó Hoang Thần và Tùng Vân Chân Nhân bèn tán gẫu một hồi. Tiêu Thanh Nghi thì ở một bên ngồi xem. Hoang Thần cũng hỏi Tùng Vân Chân Nhân về một số vật liệu để rèn đúc bổn mạng pháp bảo.

Nhưng câu trả lời của Tùng Vân Chân Nhân lại khiến Hoang Thần thất vọng: "Vạn Bảo Thương Hội chúng ta ở đây chỉ là một chi nhánh nhỏ, nên không có những thứ đạo hữu cần tìm."

Hết cách hắn chỉ có thể tìm một ít vật liệu cấp thấp hơn, đồng thời cũng bổ sung một chút đan dược.

...

Một lúc sau Hoang Thần và Tiêu Thanh Nghi đã đi ra trước cửa của Vạn Bảo Thương Hội, Tùng Vân Chân Nhân tiễn bọn hắn đến đây liền mỉm cười nói: "Hai vị đi thong thả, ta chỉ tiễn đến đây thôi."

Nói xong hắn liền đi vào lại Vạn Bảo Thương Hội tiếp tục công việc của mình.

Hoang Thần và Tiêu Thanh Nghi ra bên ngoài, sau đó liền lựa chọn một con đường, tiếp tục đi.

Mục đích của lần này rất đơn giản, đó chính là đi mua y phục, hay nói đúng hơn là pháp y.

Mấy cái y phục mà Hoang Thần và Tiêu Thanh Nghi mặc đều là do linh lực biến thành, nên mỗi giờ mỗi khắc đều tiêu hao linh lực của bản thân để duy trì.

Và khi chiến đấu đến mức hết linh lực, thì y phục trên người cũng sẽ tự động biến mất, rất bất tiện.

Cứ thế Hoang Thần và Tiêu Thanh Nghi đi tiếp trên con đường.

Lướt qua một gian hàng thì tay của hắn bị Tiêu Thanh Nghi kéo lại.

Hoang Thần nghi hoặc quay sang nhìn nàng, chưa kịp nói thì đã nhận được thần niệm truyền âm của nàng.

"Ở gian hàng kia có một viên Hắc Kim Thạch là tài liệu luyện khí cấp ba, tuy nhiên nó đã bị bám đầy một loại chất gì đó màu vàng nên trông giống Lưu Kim Thạch một loại khoáng thạch cấp một."

Nàng vừa truyền âm, vừa đưa mắt ra hiệu về một cái gian hàng.

Chỉ thấy ở gian hàng đó đang có một thanh niên tướng mạo khoảng hai mươi, mặc một y phục màu xanh, tóc dài nhanh vai đang nằm dựa lưng vào tường.

Hắn bộ dáng cà lơ phất phơ, nằm ngửa lên trời như một con cá ướp muối, Hoang Thần cảm nhận một chút linh lực ba động của hắn, đại khái là ngang với Ngưng Khí tầng bảy, tầng tám.

Gian hàng của hắn bày đồ đủ kiểu, loạn thất bát tao, nhưng lúc này Hoang Thần liền không để ý đến những thứ đó, mà dùng thần niệm nhìn vào viên khoáng thạch mà Tiêu Thanh Nghi chỉ.

Vốn dùng thần niệm quan sát bên ngoài, thì chỉ thấy viên khoáng thạch này chỉ là một viên Lưu Kim Thạch bình thường.

Nhưng khi hắn dùng thần niệm quan sát phía trong viên khoáng thạch thì lại ngạc nhiên phát hiện, một loại chất màu vàng nào đó đã bám lên viên Hắc Kim Thạch này khiến cho nó trông giống một viên Lưu Kim Thạch.

Hoang Thần sau khi quan sát xong liền truyền thần niệm cho Tiêu Thanh Nghi: "Không ngờ ngươi lại có nhãn lực độc đáo như vậy."

"Ừm, cũng là vì trước kia ta là một khí linh, nên mới có cảm nhận đặc biệt với các loại khoáng thạch thôi, nếu không ta cũng sẽ không phát hiện ra được." Tiêu Thanh Nghi nói.

Hai người tu thần niệm truyền âm, nhưng thân thể cũng di chuyển, đi đến trước gian hàng của tên thương nhân kia.

Vừa nghe thấy tiếng bước chân hai người đến gần, tên thương nhân kia vốn một bộ dáng chán chường, thì đột nhiên quay về nghiêm túc, cười nhìn hai người Hoang Thần và Tiêu Thanh Nghi đang đi đến.

Tên thương nhân kia xoa xoa tay nói: "Khách nhân tôn quý, ở nơi này của ta đều là những vật phẩm tốt nhất thị trường này, ngài lựa chọn nơi này là chính xác."

Những tên thương nhân kia chưa kịp nói gì thêm thì một tu sĩ qua đường nghe vậy, quay đầu ra khinh thường nói: "Tốt nhất? Ai mà chả biết tên gian thương nhà ngươi chuyên bán đồ kém chất lượng, giỏi nhất cũng sẽ chỉ ở đây lừa gạt những tu sĩ mới đến."

Tên thương nhân kia nghe vậy liền tức giận nói: "Lăn, là do ngươi không biết nhìn hàng, chứ đồ vật của ta là tốt nhất ở đây."

Tuy bị tên thương nhân kia mắng chửi nhưng tu sĩ kia vẫn quay đầu sang phía hai người Hoang Thần và Tiêu Thanh Nghi nói: "Hai vị đạo hữu chắc hẳn là người mới a, ta có lời khuyên thật lòng là nên né xa tên gian thương này ra."

Hắn nói xong, liền trong tiếng mắng chửi của tên thương nhân kia thản nhiên rời đi.

Hoang Thần lắc đầu cười cười, rồi giả vờ tùy tiện cúi đầu xuống chọn đồ, một lúc sau Hoang Thần liền chọn lấy viên Hắc Kim Thạch kia cùng một miếng kim loại màu vàng.

Thấy tên thương nhân vẫn quay đầu ra hướng tên tu sĩ kia chửi mắng vài câu.

Hoang Thần liền ho vài cái thu hút sự chú ý của tên thương nhân kia.

"Hai vật này, ngươi bán thế nào?" Hoang Thần hỏi.

Tên thương nhân kia nghe được lời nói của Hoang Thần liền quay sang cười nói: "Vị đạo hữu này ngươi thật tinh mắt, hai vật này chính là những thứ quý trọng nhất ở chỗ của ta."

"Được rồi, không cần nói nữa, ngươi ra cái giá đi." Hoang Thần nói.

"1000 hạ phẩm linh thạch, không thể ít hơn." Tên thương nhân kia trả lời.

"Thật hắc" trong lòng Hoang Thần thầm nghĩ.

Phải biết rằng giá trị của một viên "Lưu Kim Thạch" cùng miếng kim loại này cộng lại chưa đủ 100 linh thạch, vậy mà tên thương nhân này lại chém giá hơn gấp mười lần, bảo sao bị gọi là gian thương.

Tuy nghĩ vậy nhưng Hoang Thần cũng không so đo chút linh thạch này, chỉ thấy hắn từ nhẫn trữ vật móc ra mười viên trung phẩm linh thạch, quăng cho tên thương nhân kia, thu hai món đồ vào nhẫn trữ vật, rồi cùng Tiêu Thanh Nghi rời đi.

...

(Còn tiếp)

Bình Luận (0)
Comment