Tu Tiên: Vừa Bắt Đầu Lại Có Tu Vi Kim Đan

Chương 22 - Đại Yến (2)

Quả nhiên vừa nói xong, thì từ đằng xa vang lên một đạo thanh âm uy nghiêm.

"Kẻ nào dám gây chuyện ở địa bàn Lục Gia ta?" Âm thanh vừa dứt, thì một lão giả với râu tóc bạc phơ đã ngự kiếm bay đến. Hắn chính là một trong hai vị giả đan tu sĩ của Lục Gia.

Vừa đến, đập vào mắt hắn chính là đám người đang tụ tập. Đồng thời, từ đằng xa hắn cũng chú ý tới một người.

Đó là một thanh niên. Tuy nhiên, lúc này hắn trông rất thảm. Trên người tràn ngập vết máu. Ở ngực có một lỗ thủng. Máu ở chỗ đó đang không ngừng chảy ra. Nhìn kỹ lại, thì còn thấy cả xương.

Nhìn thanh niên kia, lão giả mới đến hai mắt trực tiếp đỏ lên. Bộ dáng vô cùng tức giận. Tuy là vậy, nhưng hắn vẫn còn giữ được một chút lý trí.

Nhanh chóng bay xuống, lấy từ trong ngực ra một viên đan dược chữ thương đút vào miệng Lục Thiên Kiêu.

Sau khi nuốt đan dược, vết thương trên người của Lục Thiên Kiêu mau chóng khép lại. Rất nhanh đã khôi phục lại như cũ.

Tuy nhiên, trên gương mặt của hắn lúc này vẫn tràn ngập vẻ mệt mỏi và đau đớn.

Nhìn thấy Lục Thiên Kiêu đã ổn định lại, lão giả kia mới thở dài. Sau đó mới tức giận hỏi: "Thiên Kiêu, là kẻ nào đã đánh con thành như vậy? Nói cho gia gia, ta sẽ đem kẻ đó chém thành muôn mảnh."

Lục Thiên Kiêu nghe được hắn nói thì bắt đầu kích động. Tựa hồ muốn nói gì. Mãi một lúc sau hắn mới nói được: "Là... Là..."

Nhưng chưa chờ hắn nói xong, thì ở trong đám người lại vang lên một thanh âm trong trẻo: "Là ta."

Nghe thấy vậy, lão giả kia quay đầu. Khi nhìn thấy người nói ra là một nữ tử trẻ tuổi đang từ đám người đi ra, hắn tức giận nói: "To..." Nhưng mới nói được một chữ thì hắn tựa hồ thấy được cái gì.

Lại quay ngược lại về phía Lục Thiên Kiêu quát lớn: "To gan!! ngươi là người của Lục Gia vậy mà lại không tuân thủ theo quy định gia tộc. Vậy mà dám gây chuyện trong địa bàn của gia tộc. Ta phải về dạy dỗ lại ngươi mới được."

Sau đó hắn liền lôi Lục Thiên Kiêu dậy. Cưỡng ép hắn cho Tiêu Thanh Nghi cúi đầu nói lời xin lỗi. Rồi rất mau rời đi.

Tiêu Thanh Nghi thấy vậy cũng im lặng một chút. Làm ra thanh thế lớn như vậy, chỉ để đến xin lỗi?

Những tu sĩ trên đường thấy cảnh này, cũng không tin vào mắt mình. Họ vừa thấy cái gì?

Hung hăng phách lối Lục Gia, lại hướng về một tu sĩ khác cúi đầu. Điều này khiến họ không khỏi suy tưởng về thân phận của Tiêu Thanh Nghi.

...

Sau khi rời đi được một đoạn xa, lão giả mới thở dài một hơi. Rồi quay về hướng thanh niên bị mình lôi đi, nói: "Ngươi tên tiểu tử này thật đúng là có bản lĩnh tìm chết. Vậy mà sút nữa cũng lôi gia gia của ngươi cùng theo."

Nghe được lão giả nói, Lục Thiên Kiêu vừa mới khôi phục một chút mới nghi hoặc hỏi: "Gia gia, nữ nhân kia là ai vậy? Ngươi tựa hồ rất sợ nàng. Theo ta cảm ứng được thì nàng mới có tu vi Trúc Cơ Sơ Kỳ."

"Ngươi vẫn còn là quá non một chút. Ngươi hãy hồi tưởng lại cái vòng tay nàng đeo là thứ gì." Lão giả thanh âm răn dạy nói.

Nghe lão giả nói như vậy, Lục Thiên Kiêu bắt đầu lục lọi ký ức trong đầu kia. Một lúc sau tựa hồ Lục Thiên Kiêu nhớ ra cái gì đó. Cơ thể hắn bắt đầu run run, nói ra.

"Ta nhớ ra rồi. Chiếc vòng tay nàng ta đeo, tựa hồ chính là kiện pháp bảo có giá hơn 15000 hạ phẩm linh thạch kia. Mà theo quy định của Vạn Bảo Thương Hội, để mua được pháp bảo thì cần..."

Lục Thiên Kiêu nói tới đây, trên gương mặt đã bắt đầu chảy ra mồ hôi lạnh. Trong lòng run rẩy nghĩ: "Ta... Ta vậy mà lại định đùa giỡn một tu sĩ Kim Đan."

Nhìn thấy gương mặt hoảng sợ của Lục Thiên Kiêu, lão giả nói: "Vì vậy ta mới nói ngươi còn quá non a. Làm việc không suy nghĩ kỹ càng. May lần này chúng ta gặp được một vị tu sĩ tương đối hiền lành. Nếu không thì ngươi và ta đều không thể đứng ở đây.

Trước hết ta cần phải mang ngươi về gia tộc chữa thương đã. Sau khi thương lành, ngươi nên quay về Đan Huyền Môn bế quan khổ tu một thời gian. Hảo hảo mài tâm tính."

Hắn vừa nói xong, liền cõng Lục Thiên Kiêu quay trở về gia tộc, giao cho hạ nhân chăm sóc, chữa thương rồi lại quay trở về phường thị tọa trấn.

Đồng thời, từ sau chuyện đó, mọi người ở trong thành đều truyền tai nhau câu chuyện về một nữ tử thần bí có thế lực cường đại tới nỗi tu sĩ giả đan cũng phải e sợ.

Mà tất cả những chuyện này Hoang Thần đều không biết, hiện tại hắn đang ngồi xếp bằng dưỡng thần ở trong góc.

Đột nhiên hắn mở mắt ra, thầm tính toán một chút thời gian, rồi tự nói: "Sắp đến", rồi lại nhắm mắt dưỡng thần tiếp.

Hiện tại trong đại sảnh đã vô cùng đông đúc, khách mời đến đây chứ yếu là các con em gia tộc và các tán tu có tiếng trong thành.

Vì hiện tại đại yến chưa bắt đầu, nên những tu sĩ đều vây quanh nhau tán chuyện.

"Ngươi nghe nói sao? Vừa nãy ở trong thành vừa xảy ra một vụ quyết đấu, nghe nói là Lục Gia thiên tài Lục Thiên Kiêu với một nữ nhân thần bí.

Nghe nói nàng kia chỉ dùng một chiêu liền khiến cho tên Lục Thiên Kiêu kia trọng thương sắp chết. Đến cuối cùng, Lục Gia một vị thái thượng trưởng lão xuất hiện, nhưng cũng không dám nói gì, còn bắt ép Lục Thiên Kiêu phải xin lỗi nàng kia." Một tu sĩ tham gia đại yến nói ra.

Thấy hắn nói như vậy, những tu sĩ khác cũng lao vào nhao nhao bàn luận.

Vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, Hoang Thần nghe được bọn hắn nói như vậy liền biết nữ tử thần bí kia là ai.

Hắn thầm nghĩ: "Chắc tên Lục Thiên Kiêu này lại một cái sắc quỷ, mê luyến sắc đẹp của Tiêu Thanh Nghi kết quả là bị nàng trừng trị.

Hoang Thần nghĩ một lúc sau, rồi lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Các tu sĩ khác bàn luận rất sôi nổi, chỉ trong chốc lát đã lôi đề tài đi đâu không biết, điều này làm cho không khí của đại điện càng thêm náo nhiệt.

Nhưng đúng lúc này ở ngoài cửa bỗng xuất hiện hai đoàn người, một đoàn có mặc trang phục của Lục Gia, còn đoàn còn lại lại mặc trang phục của Bạch Gia.

Người dẫn đầu của đoàn Lục Gia là Lục Gia gia chủ, còn người dẫn đầu đoàn Bạch Gia là Bạch Gia đại trưởng lão.

Vừa vào, Lục Gia gia chủ liền cười nói: "Trương Huynh, hôm nay là ngày kỷ niệm 800 năm lập nghiệp của Trương Gia, nếu Lục Gia và Bạch Gia ta không đến thì thất lễ quá.

Vì thế hôm này ta mang theo Lục Gia đoàn người đặc biệt còn mời thêm Đại Trưởng Lão của Bạch Gia dẫn theo đoàn người của hắn đi cùng, Trương huynh sẽ không từ chối chứ?"

Nghe được Lục Gia gia chủ nói, Trương Lệ Hải ở trên đài cao cùng các trưởng lão gương mặt đều hết sức khó coi, người biết chuyện nhìn trận thế này của bọn hắn đều biết là bọn hắn mang ý đồ đến.

Tuy trong lòng khó chịu, nhưng Trương Lệ Hải vẫn lộ ra gương mặt tươi cười nói: "Làm sao có thể chứ? Lục Gia và Bạch Gia đến dự lễ mừng của Trương Gia chúng ta đã là niềm vinh hạnh lớn rồi, làm sao lại không nguyện ý chứ?"

Sau đó, Trương Lệ Hải liền không cần ra hiệu, đám hạ nhân đã chủ động làm việc, bắt đầu dẫn bọn hắn đến chỗ ngồi.

Hai đoàn người của hai gia tộc tựa hồ là như lời Lục Gia gia chủ nói, đến đây chỉ để chúc mừng, chỉ thấy từng người trong đoàn bắt đầu bắt chuyện và trò chuyện vui vẻ với những người trong đại điện khác.

Sau đó một lúc sau, đã đến giờ điển lễ bắt đầu, Trương Lệ Hải đi lên đài cao tựa hồ là muốn nói cái gì, định nói ra thì một thanh âm đã cắt đứt hẳn.

"Trương huynh chờ đã, trước khi đại yến bắt đầu ta chỉ muốn nói vài câu." Lục Gia gia chủ nói.

Trương Lệ Hải bị đánh ngắt lời nói mặc dù khó chịu nhưng vẫn có nặn ra nụ cười nói: "Lục Huynh cứ nói thoải mái a."

"Ừm, nếu Trương huynh đã thoải mái như vậy thì chúng ta cũng nói thẳng, lần này hai gia tộc chúng ta không chỉ đến dự đại yến mà còn cho Trương Gia hai lựa chọn." Lục Gia gia chủ vừa nói trên mặt bất đầu hiện lên một nụ cười lạnh.

"Ồ, lựa chọn, Lục Huynh ngươi nói nghe xem?" Trương Lệ Hải ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Lục Gia gia chủ và Bạch Gia đại trưởng lão nhìn nhau cười rồi Lục Gia gia chủ nói: "Hai lựa chọn này rất đơn giản và cũng dễ dàng."

Lựa chọn thứ nhất là, ngay ngày mai, Trương huynh và gia tộc của mình phải dọn ra khỏi Thiên Nhai Thành rồi tìm nơi nào khác định chân.

Lựa chọn thứ hai là ngay hôm nay diệt môn Trương Gia." Lục Gia gia chủ cười nói.

"Hai vị đây đang nói đùa sao?" Thanh âm tức giận của Trương Lệ Hải vang lên.

"Không, bọn ta không hề đùa giỡn, mà sẽ làm thật. Ngươi cũng không nên lôi môn quy của Đan Huyền Môn ra dọa bọn ta, vì bọn ta đã được sự chấp thuận về việc giải quyết ân oán nội bộ từ Thái Thượng Trưởng Lão của Đan Huyền Môn rồi.

Trương huynh ngươi là một người thông minh, nên biết lựa chọn nào phù hợp và tuyệt vời nhất với mình a." Bạch Gia đại trưởng lão cười nhẹ nói.

"Ồ, vậy sao? Nếu bây giờ Trương Gia bọn ta lựa chọn điều thứ hai thì phải làm sao?" Trương Lệ Hải kinh ngạc nói.

Nghe được lời hắn nói, Bạch Gia đại trưởng lão âm thanh tiếc hận nói: "Vốn tưởng rằng ngươi là người thông minh thức thời, nhưng ta sai rồi, ngươi là một kẻ ngu si đần độn.

Và cũng chính vì sự ngu si của ngươi, sẽ đem cả Trương Gia diệt vong."

Hắn vừa nói xong liền tỏa ra một luồng linh áp ngang với cấp giả đan. Lục Gia gia chủ bên cạnh hắn cũng không kém, thả ra khí tức, vậy mà cũng là tu vi giả đan nốt. Những người theo sau thấy vậy cũng thả ra khí tức của bản thân.

"Ồ, không ngờ hai người các ngươi vậy mà lén lút tu luyện đến giả đan, giấu thật sâu a." Trương Lệ Hải kinh ngạc nói.

"Giờ mới kinh ngạc và hối hận ư? Tuy nhiên lần này sẽ không có cơ hội cho ngươi sửa đâu, giờ thì đi vào địa phủ a." Bạch Gia đại trưởng lão mở miệng nói.

Lục Gia gia chủ cũng mở miệng nói: "Lao lên, giết sạch toàn bộ người của Trương Gia và người có quan hệ với Trương Gia đều giết hết cho ta."

...

(Còn tiếp)

Bình Luận (0)
Comment