Lục Gia gia chủ vừa nói xong, thì hắn và cả đám người sau lưng hắn tế ra pháp khí, chuẩn bị tấn công.
Thấy một màn này, những tu sĩ trong đại sảnh bắt đầu chạy tán loạn. Có một tu sĩ ở gần cửa ra vào, vừa nhìn thấy cảnh tượng như vậy hắn cũng như mọi người bắt đầu chạy trốn.
Thực lực của bọn hắn đa số đều là ở ngưng khí sơ kỳ đến trung kỳ, mà ở trong đoàn của Lục Gia và Bạch Gia yếu nhất cũng là Ngưng khí hậu kỳ. Không chạy thì chỉ có chết.
Còn tại sao không ở lại hợp tác với Trương Gia? Bọn hắn thân mình còn quản chưa xong, hơn nữa Trương Gia sống chết thì cùng bọn hắn có quan hệ gì, nên mọi người đều quyết định chạy trốn.
Tuy vẫn có một ít tu sĩ nguyện ý ở lại trợ giúp Trương Gia, nhưng đấy chỉ là số nhỏ thôi.
Đằng xa đoàn người lục gia và bạch gia thấy vậy không có cản lại, chỉ đứng tại chỗ cười lạnh.
Chỉ trong chốc lát, người ở trong đầu đã bắt đầu chạy hết về hướng cửa ra. Tên tu sĩ ở gần cửa ra kia đang vui mừng vì sắp chạy trốn thành công.
Hắn chạy đến trước cửa, vừa định lao ra, nhưng lúc hắn lao ra thì dường như đâm vào cái gì, bị bắn ngược về.
"Cái gì?" Tên tu sĩ bị bắn ngược kia phát ra thanh âm nghi hoặc, nhưng chưa kịp hắn nói tiếp cái gì, thì một việc đã lâm hắn ngây ra tại chỗ.
Chỉ thấy ngay tại chỗ tên tu sĩ kia bị bắn ngược bỗng dưng hiện lên một đạo linh lực màu xanh. Sau đó đạo linh lực đó hóa thành một vòng phòng hộ, chặn lại lối đi.
Mọi người chuẩn bị chạy thấy cảnh tượng này cũng sững sờ, đứng lại ngây ngẩn tại chỗ.
Nhưng cũng có một số người vẫn lao lên, kết quả là bị như tên tu sĩ kia, bị đạo linh lực kia bắn văng lại.
"Là giam cầm pháp trận, Lục Gia và Bạch Gia muốn giam cầm chúng ta ở đây để giết người diệt khẩu." Một nam tu sĩ trong đám người hét lên.
Nghe được lời hắn nói, mọi người đều xôn xao rồi đều tức giận hướng về phía đoàn người của hai gia tộc nói: "Lục Gia và Bạch Gia các ngươi thật to gan!! Vậy mà lại mang ý định giết hết bọn ta, chả lẽ các ngươi không biết thế lực sau lưng bọn ta sao? Các ngươi đây là muốn gây thù hận với toàn bộ thế lực của Thiên Nhai Thành ư?"
Đám người vừa nói, đồng thời cũng có người phát ra thanh âm chửi mắng về hướng hai gia tộc.
Thấy vậy Lục Gia gia chủ cười nhẹ rồi vỗ tay, thanh âm ẩn hàm sát ý nói: "Các ngươi đoán đúng rồi đấy, nhưng không có thưởng. Hôm nay cả các ngươi đều đừng mong sống sót rời đi."
"Lục Gia gia chủ, thế lực của bọn ta tựa hồ cũng chưa có gây thù hằn gì với Lục gia các ngươi a? Vậy tại sao lại muốn giết hết bọn ta?" Một tu sĩ vừa nghi hoặc vừa tức giận nói.
"Không gây thù hằn? Đừng nói cho ta là các ngươi không biết những việc mà thế lực của mình đã làm với Lục Gia ta, bây giờ ta chỉ là trả thù thôi.
Hơn nữa các ngươi chắc cũng không biết, cháu của ta Lục Thiên Kiêu sau khi đột phá Trúc Cơ Kỳ đã được chọn làm đời chưởng môn tiếp theo của Đan Huyền Môn.
Nên hôm nay cho dù ta có giết sạch các ngươi, toàn bộ thế lực sau lưng các ngươi dù có biết thì như nào? Chả lẽ còn dám tìm Đan Huyền Môn gây phiền phức.
Hiện tại ta liền mời các vị cùng với Trương Gia chết chung luôn a."
Hắn vừa nói xong liền tế ra pháp khí, nhưng chưa kịp tấn công thì một thanh âm trong góc vang lên: "Ồ, vậy là các ngươi tính giết cả ta hả?"
Âm thanh vừa vang lên xong, thì một đạo linh áp xuất hiện hướng về đoàn người của hai gia tộc ép xuống.
Vốn đang phách lối, hung hăng đoàn người tự dưng bị một đạo linh áp đè xuống, kẻ tu vi Ngưng Khí thì phun máu, ngất luôn tại chỗ, tu vi trúc cơ thì khá hơn chút tuy miễn cưỡng đứng thẳng nhưng lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Lục Gia gia chủ và Bạch Gia đại trưởng lão là khá nhất, tuy nhiên trên mặt của hai người đều có gân xanh đang nhúc nhích, hiển nhiên đạo linh áp này cũng không dễ thừa nhận đến thế.
Đạo linh áp này đến quá đột nhiên, chỉ chưa được vài giây vốn đang khí thế hung hăng hai đại gia tộc, đều tự dưng biến thành như vậy.
Khiến cho đoàn người xung quanh đều phản ứng không kịp.
Ngay cả đám trưởng lão và các thành viên Lục Gia đều một mặt khó hiểu, không biết việc gì đã xảy ra. Tuy nhiên Trương Lệ Hải mặt vẫn thong dong như cũ, bởi hắn đã biết xảy ra điều gì.
Lúc này ở dưới đài, một tu sĩ trong đám người chạy trốn nghi hoặc nói ra: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Nhưng không ai trả lời câu hỏi của hắn, mọi người đều nhìn về phía Lục Gia gia chủ, chính xác hơn là ở phía trước mặt hắn.
Ở đó không biết từ lúc nào đã xuất hiện một thanh niên dung mạo anh tuấn, bạch y như tuyết, khí chất xuất trần.
Đồng thời cùng với sự xuất hiện của hắn, là đạo linh áp nhàn nhạt ở xung quanh hắn. Có vẻ như thanh âm và đạo linh áp vừa nãy là do hắn gây ra.
Hắn vừa xuất hiện, thì Lục Gia gia chủ và Bạch Gia đại trưởng lão thanh âm kinh sợ cùng run rẩy nói ra: "Kim...Kim Đan tu sĩ".
Nghe được lời nói của hai người, mọi người trong đại sảnh bao gồm cả đệ tử và trưởng lão Trương Gia đều chấn kinh.
Nhìn thấy biểu tình của mọi người, Trương Lệ Hải trong lòng đắc ý, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh nói ra:
"Chư vị, nãy ta chưa kịp nói thì ta đã bị Lục Gia gia chủ cắt đứt nên vẫn chưa thông báo cho chư vị.
Hôm nay không chỉ là ngày kỉ niệm 800 năm Trương Gia ta lập nghiệp, mà còn là ngày Trương Gia chúng ta đón thêm một vị khách khanh trưởng lão nữa.
Vị khách khanh trưởng lão này chính là Thần Hoang Chân Nhân".
Cái danh hiệu Thần Hoang Chân Nhân này là khi Trương Lệ Hải hỏi, hắn liền tùy tiện tạo cái tên.
Nghe được hắn nói, mọi người trong đại sảnh đều kính sợ nhìn về phía Hoang Thần.
Nhưng đối với cảnh này Hoang Thần đều không có cảm giác gì, hắn cũng không thảm hại đến mức khi được một đám tu sĩ cấp thấp tung hô liền dương dương tự đắc.
Lúc này Hoang Thần nhìn về phía Lục Gia gia chủ hỏi lại: "Hình như vừa này ngươi bảo là muốn giết luôn cả ta?"
Nghe Hoang Thần nói, tuy đang khó khăn chống lại linh áp nhưng trên gương mặt của Lục Gia gia chủ cố nặn ra một nụ cười, nhưng nụ cười này so với khóc còn khó coi hơn. Khó khăn lắm hắn mới nói ra:
"Tiền... Tiền bối ngài hiểu...lầm, vãn bối không hề có... ý đó".
"Ồ vậy ý của ngươi là ta đã nghe lầm sao?" Hoang Thần nghiền ngẫm nói.
Đám người kia nghe được cuộc đối thoại của hai người, lúc này có một tu sĩ ở trong nói ra: "Tiền bối, ngươi đừng nghe hắn, vừa nãy rõ ràng ta đều nghe được hắn nói muốn giết tiền bối ngài".
Đám người xung quanh nghe vậy cũng nhao nhao nói: "Đúng vậy tiền bối, bọn ta đều nghe rõ ràng, tên này dõng dạc tuyên bố muốn giết tiền bối, bây giờ hắn lại còn chỗ".
Nghe đám người kia không ngừng bỏ đá xuống giếng, Lục Gia gia chủ gào thét trong lòng: "Lũ khốn, nếu hôm nay ta thoát được, ắt sẽ giết cả nhà các ngươi, ta thề!!".
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Lục Gia gia chủ vẫn gấp gáp nói: "Nói Láo, hoàn toàn là bịa đặt vô căn cứ, tiền bối xin ngài hãy tỉnh táo, đừng bị kẻ gian lợi dụng".
Một tu sĩ nghe hắn nói, thì khinh thường cười rồi nói: "Vô căn cứ? Vậy ngươi hãy xem cái này".
Tu sĩ kia vừa nói xong liền lấy ra một ký ức thủy tinh cầu, ở phía trên ghi lại hình ảnh Lục Gia gia chủ dõng dạc tuyên bố giết sạch mọi người.
Ký ức thủy tinh thần cầu là một kiện trung phẩm pháp khí, tác dụng duy nhất của nó là ghi chép lại hình ảnh trong một phút, một khi đã sử dụng thì không thể dùng lại.
Vừa nhìn thấy hình ảnh trong ký ức thủy tinh cầu, Lục Gia gia chủ biết mình hết đường chối cãi nhưng hắn vẫn bình tĩnh định nói gì thì.
Một đạo linh lực đã chém bay đầu hắn, người ra tay chính là Hoang Thần.
Chỉ thấy cái đầu của hắn bị chém văng ra, máu văng khắp nơi, cái đầu của hắn rơi xuống đất rồi lăn qua lăn lại, còn cái xác không đầu của hắn thì vô lực ngã xuống.
"Đùa vui với các ngươi lâu như thế là đủ rồi" Hoang Thần cười nhạt nói, rồi nhìn về đám người của hai gia tộc và những người xung quanh.
Xin chào, đây là Bing. Tôi có thể giúp bạn sửa lỗi câu cú và chính tả. Đây là cách tôi sửa:
Hoang Thần nói ra: "Kẻ chủ mưu đã bị ta giết, còn những người còn lại ta tạm tha. Ngày mai các ngươi phải trả lại sản nghiệp của Trương Gia, đồng thời phải dâng ra ba thành sản nghiệp của mình để lấy đó làm bồi tội".
Nghe được lời của hắn, tu sĩ của hai gia tộc kia vốn đang tuyệt vọng thì bỗng chuyển qua mừng như điên. Nhưng chưa chờ bọn hắn nói gì thì Hoang Thần đã biến mất, chỉ để lại một thanh âm.
"Tự giải quyết cho tốt"
...
Sau khi Hoang Thần rời đi, đám người của hai đại gia tộc cũng hết bị linh áp đè xuống, cả đám đều đứng dậy như chó nhà có tang rời đi. Pháp trận lồng giam cũng đã bị Hoang Thần tiện tay phá hủy.
Cũng sau chuyện vừa xảy ra, không còn kẻ nào dám cả gan làm loạn ở đại yến của Trương Gia nữa, mà thay vào đó những đại biểu của các thế lực trong thành đều đối với Trương Gia lấy lòng.
Cũng có người hỏi Trương Lệ Hải về lai lịch của vị tu sĩ kim đan kia, Trương Lệ Hải cũng vui vẻ trả lời: "Vị Thần Hoang Chân Nhân này chính là vị tu sĩ đã kết đan ở Hắc Nham Sơn Mạch vào nửa tháng trước, hôm nay chỉ có hắn đến. Nếu không ở trước mặt mọi người sẽ là hai vị khách khanh trưởng lão".
Nghe được lời của Trương Lệ Hải, có người cũng hỏi hắn đã làm gì để thuyết phục được hai vị Kim Đan tu sĩ, nhưng Trương Lệ Hải chỉ cười không đáp.
Cứ như vậy, lễ hội diễn ra suôn sẻ, đến cuối cùng người đại diện của các thế lực đều đưa ra ý tưởng hợp tác với Trương Gia, điều khiến cho Trương Lệ Hải rất vui mừng.
Đồng thời hắn cũng cảm thán, quyết định của mình là chính xác.
Cứ thế đại yến kết thúc rất "yên bình", tuy nhiên mọi người đều biết, ngày mai vị trí đệ nhất gia tộc cần phải thay người.
...
(Còn tiếp)