Ở trên đỉnh của Đan Huyền Sơn, gian thạch thất bế quan của thái thượng trưởng lão.
"Lại thất bại, chả lẽ đời này Đan Huyền Tử ta vô duyên với cảnh giới nguyên anh sao?" Một đạo thanh âm thở dài vang lên.
Người nói câu này chính là Đan Huyền Tử, trái với nửa tháng trước, hiện tại trên người Đan Huyền Tử cũng bắt đầu xuất hiện hiện tượng khí huyết suy bại.
Điều này chứng tỏ ngày giờ của hắn đã không nhiều.
"Tính toán một chút, đáng lẽ ra ta còn có ba mươi năm thọ nguyên, nhưng hiện tại xung kích nguyên anh thất bại, khiến cho tuổi thọ hiện tại chỉ còn hơn mười tám năm.
Thôi, thiên phú ngũ hành linh căn của ta đã rất kém cỏi, những người có thiên phú như của ta, đa số đều chết già ở Ngưng Khí Kỳ, lên tới Trúc Cơ Kỳ đã là vạn năm có một.
Ta may mắn tu luyện tới giả anh đã là cực hạn, cũng không nên mơ tưởng xa vời nữa." Đan Huyền Tử thở dài nói một mình.
Nếu có người ở đây mà nghe được những câu nói của Đan Huyền Tử, thì chắc chắn sẽ kinh ngạc trợn mắt, há hốc mồm.
Lấy thiên phú ngũ hành linh căn mà có thể tu luyện đến giả anh, thì hắn chính là tu sĩ đầu tiên trong lịch sử của Thiên Lam Đại Lục làm được.
Đúng lúc hắn đang cảm khái, thì hắn cảm ứng được có một lá bùa truyền âm vừa truyền đến.
Không chút do dự, hắn liền điều khiển linh lực, mở cửa của thạch thất ra, làm cho lá bùa có thể bay vào.
Lá bùa vừa bay vào, liền rơi xuống mặt đất nhưng đã bị Đan Huyền Tử nhanh tay bắt lại.
Hắn vừa cầm đưa tin phù lục vào tay, liền dùng linh lạc cảm ứng tin tức bên trong, nhất thời một luồng tin tức không ngừng truyền vào óc hắn.
Sau khi đã truyền xong, tấm bùa truyền tin kia cũng hóa thành cát bụi phiêu tán trong không gian.
"Ồ, vậy mà có tên hai tu sĩ Kim Đan, mà còn là xuất hiện cùng một chỗ, tuy nhiên biểu hiện của bọn hắn tựa hồ như đang muốn biểu hiện ra cho ta xem." Đan Huyền Tử kinh ngạc nói.
Sau đó hắn nhíu mày nói ra: "Không ngờ tên đồ đệ mới nhận này của ta lại gan lớn như vậy, lại có ý định đùa giỡn tu sĩ Kim Đan, xem ra ta cần phải xem xét lại có nên cho hắn tiếp quản vị trí chưởng môn hay không."
Sau khi nói xong, hắn đột nhiên biến mất trong gian thạch thất, lần nữa xuất hiện đã là trong nghị sự đại diện của Đan Huyền Môn.
Vẫn như cũ, chưởng môn của Đan Huyền Môn vẫn đang bận rộn giải quyết sự vụ, tuy nhiên khi Đan Huyền Tử vừa xuất hiện, Vệ Huyền Quốc dừng sự vụ trong tay lại.
Đứng lên hướng về Đan Huyền Tử hành lễ nói: "Bái kiến thái thượng trưởng lão."
"Được rồi, không cần phải lễ nghi phức tạp như vậy, lần ta đến đây chắc ngươi cũng biết." Đan Huyền Tử nói.
Vệ Huyền Quốc sau khi hành lễ xong, cũng nghe thấy câu hỏi của Đan Huyền Tử, trả lời nói: "Lần này không biết từ đâu xuất hiện hai vị tu sĩ Kim Đan, nên ngài chuẩn bị tự thân tổ chức lần chiêu thu đệ tử lần này?"
"Xác thực là như ngươi nói, dù sao hiện tại đối phương vẫn không có thể hiện ra ác ý, nhưng có tâm phòng bị cũng là nên.
Hơn nữa hiện tại thọ nguyên của ta đã không còn nhiều, nếu có thể lôi kéo được hai tu sĩ Kết Đan kia, thì cho dù lúc ta toạ hóa thì Đan Huyền Môn cũng không suy sụp." Đan Huyền Tử thở dài nói.
Sau đó Đan Huyền Tử nói tiếp: "Được rồi, lần này ta chỉ đến thông báo trước với ngươi vài câu thôi, ngươi tiếp tục công việc của mình a."
Sau đó Đan Huyền Tử liền tự nhiên biến mất, chỉ để lại Vệ Huyền Quốc đứng ở đó.
...
Thiên Nhai Thành.
Bây giờ là đêm khuya.
Hoang Thần sau khi giải quyết xong sự tình của Trương Gia liền trở về.
Vốn hắn muốn xử lý việc này nhanh, tuy nhiên do Trương Lệ Hải thỉnh cầu hắn đến cuối cùng mới ra tay.
Lý do mà Trương Lệ Hải muốn hắn ra tay cuối cùng rất đơn giản, mà cũng dễ hiểu là chọn lựa minh hữu đáng tin, những tu sĩ, thế lực khi Trương Gia gặp khó nguy nan liền bỏ chạy kia thì không đáng tin.
Tuy không đến mức tuyệt giao, nhưng cũng sẽ giữ thái độ phòng bị.
Ngược lại, đối với những tu sĩ, thế lực khi Trương Gia gặp nguy nan mà vẫn nguyện ý ở lại thì đó chính là một minh hữu đáng tín nhiệm.
Tôi đã sửa lỗi câu cú và chính tả, thêm dấu : vào hội thoại của bạn. Sau đây là kết quả của tôi:
Ngược lại, đối với những tu sĩ, thế lực khi Trương Gia gặp nguy nan mà vẫn nguyện ý ở lại thì đó chính là một minh hữu đáng tín nhiệm.
Còn về đám người của hai đại gia tộc kia, hắn vốn cũng không định tha, bởi đạo lý nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi lại mọc, hắn cũng hiểu.
Tuy nhiên, bởi vì kế tiếp, hắn cũng muốn nhờ cậy Đan Huyền Môn một thời gian, nên mới thả bọn hắn đi để tránh gây mất lòng đối phương.
Tuy nghĩ lâu như vậy, nhưng thực tế mới trôi qua mấy phút mà thôi, rất nhanh Hoang Thần liền xuất hiện ở gần khách sạn.
Thuần thục bước vào cửa, rồi đi lên lầu, hắn tìm đến gian phòng của mình và Tiêu Thanh Nghi, hắn dùng thần niệm kiểm tra cánh cửa một chút, phát hiện cánh cửa không có cấm chế gì.
Hắn mới mở cửa phòng ra, ung dung bước vào, tuy nhiên lúc bước vào hắn cũng không thấy Tiêu Thanh Nghi đâu.
"Chả lẽ?" Hoang Thần tự hỏi rồi nhìn về một gian phòng nhỏ khác ở trong góc, chỗ đó là nơi để bồn tắm.
Tuy nói là tu sĩ có thể không cần tắm rửa mà cơ thể vẫn sạch sẽ, tuy nhiên một số tu sĩ vẫn thích cảm giác tắm rửa, nên các phòng trọ đều sẽ có một gian phòng nhỏ trong góc để sẵn bồn tắm.
Mà hiện tại trong phòng không thấy Tiêu Thanh Nghi đâu, đáp án rất rõ ràng, nàng đang tắm.
Quả nhiên, hắn vừa nghĩ xong thì cửa của gian phòng kia mở ra, Tiêu Thanh Nghi liền từ bên trong bước ra.
Nàng vẫn ăn mặc như mọi ngày, một bộ váy liền áo có thêu đồ án một đóa Huyết Liên, trên tay phải có đeo một chiếc vòng tay, gương mặt cùng làn da của nàng lúc này hơi hơi ửng đỏ do vừa ngâm nước nóng.
Nàng vừa đi ra liền chú ý tới Hoang Thần đang đứng ở trước cửa, nàng nhàn nhạt nói: "Ngươi đã về, lần này không gặp rắc rối gì chứ?".
"Ừm, lấy thực lực Kim Đan của ta xử lý một đám trúc cơ rất dễ dàng, không biết bao giờ ta mới được đánh một trận chân chính." Hoang Thần thở dài nói.
Vốn hắn lúc đầu muốn sau khi Kết Đan xong liền đi tìm một chút người hỏi về những gì đã xảy ra trong hơn ba mươi năm hắn mất tích, tuy nhiên do đẳng cấp của tu sĩ nơi này quá thấp.
Cộng thêm với nơi này là một nơi khá vắng vẻ, nên lượng tin tức cũng không được nhiều, có tin tức trùng nhau nhưng kết quả lại khác nhau, mặc dù năm mươi năm đối với tu chân giới cũng chỉ là một cái tiểu nhạc đệm thôi.
Do vậy Hoang Thần cũng không biết nên bắt đầu từ đâu để tìm hiểu, nên hắn quyết định sử dụng biện pháp nhanh nhất đó là gia nhập một cái thế lực.
Mà phù hợp nhất với hắn lúc này chính là Đan Huyền Môn.
Không phải hắn xem trọng Đan Huyền Môn này nhiều luyện đan sư, mà là thế lực đứng sau nó siêu cấp cự đầu của tu chân giới Thánh Đan Tông.
Hắn định dựa vào ở Đan Huyền Môn nâng cao tay nghề luyện dược, rồi sẽ dựa vào thân phận người của tông môn phụ thuộc đến Thánh Đan Đảo tham gia Thánh Đan Đại Hội ba trăm năm một lần.
Dựa theo tin tức từ chủ nhân cơ thể cũ thì trước khi rơi vào bí cảnh kia, lần gần nhất Thánh Đan Đại Hội tổ chức là vào hơn 140 năm trước, cộng thêm hơn 50 năm hắn kẹt trong bí cảnh thì cách lần gần nhất Thánh Đan Đại Hội tổ chức là hơn 170 năm.
Tức là hắn có gần 110 năm để chuẩn bị, lấy tự tin của mình, hắn chắc chắn rằng trong 110 năm này hắn sẽ nhanh chóng đề cao luyện dược thuật đến tam giai đỉnh phong, thậm chí là vượt cấp đạt đến tứ giai luyện đan sư.
Đến lúc đó, hắn ít nhất cũng sẽ dành được một giải, từ đó gia nhập Thánh Đan Tông, mượn nhờ tài nguyên của bọn hắn mau chóng trưởng thành.
...
Đang lúc Hoang Thần muốn tiếp tục nghĩ thì, Tiêu Thanh Nghi mở miệng nghi hoặc nói ra: "Ngươi vẫn đứng đó làm gì a? Mau vào đi".
"Ừm, chả qua ta đang lên kế hoạch cho tương lai nên hơi đờ đẫn." Hoang Thần cười nhẹ nói.
Sau đó, hắn lại nhìn thẳng nàng, nghi hoặc nói ra: "Vừa ở trong đại yến ta nghe nói có một nữ tử thần bí, đánh trọng thương Lục Thiên Kiêu của Lục Gia, người đó có phải là ngươi không?"
"Ngươi nói chính là tên tu sĩ có tướng mạo xấu xí kia à, vốn ta cũng không định đánh hắn, nhưng kẻ này quá phiền nên ta đã ra tay luôn." Tiêu Thanh Nghi nói.
Nghe thấy nàng nói vậy, Hoang Thần cười đáp lại: "Ngươi làm đúng lắm, đối với người như vậy ngươi không nên nương tay."
Sau đó Hoang Thần cùng Tiêu Thanh Nghi trò chuyện một hồi rồi ai nấy đều lâm vào tu luyện.
...
Sáng hôm sau.
Lục Gia trong trạch viện.
"Cái gì! Vậy mà lại tạm thời phế bỏ chức thiếu môn chủ của ta!" Lục Thiên Kiêu thanh âm dữ tợn và gào thét nói.
"Thiếu gia vẫn xin ngài hãy bình tĩnh, trên tấm bùa truyền tin chỉ ghi hai chữ tạm thời, tức là vẫn còn đường cứu chữa." Một người hầu của Lục Thiên Kiêu nói.
Nghe người hầu nói vậy, nhưng trên gương mặt Lục Thiên Kiêu vẫn tràn nhập sự tức giận.
Trong mấy ngày nay tại sao hắn lại xui xẻo như vật, hết việc bị đánh đi, hôm qua còn nghe tin đại bá của mình chết.
Nhưng đáng tiếc, hiện tại cơ thể của hắn đang không cho phép hắn làm gì.
Càng nghĩ càng hận, tuy nhiên hắn không hận Tiêu Thanh Nghi mà lại hận lên Trương Gia.
Không phải là hắn không hận nàng, mà chả qua là hắn kiêng dè lực lượng của nàng, không dám dâng lên suy nghĩ phản kháng thôi.
Đúng lúc này một cái bùa truyền âm không biết là ở đâu đến bay vào tay của tên người hầu rồi tan biến hóa thành những dòng tin tức.
Sau đó hắn cảm ứng một hồi rồi nói ra: "Ồ thiếu gia!! Ta vừa mới nhận được tin báo, lần này người cử hành việc chiêu thu đệ tử lần này vậy mà chính là thái thượng trưởng lão của Đan Huyền Môn, Đan Huyền Tử."
Vốn đang nằm Lục Thiên Kiêu nghe tên người hầu nói vậy, nhảy bật dậy khỏi giường rồi kinh ngạc nói: "Cái gì? Sư phụ vậy mà cũng tự thân cử hành nghi thức chiêu thu đệ tử.
...
(Còn tiếp)