Ở chỗ ba chiếc phi thuyền.
Lúc này trong phi thuyền đang tràn nghập một bầu không khí khẩn trương và nặng nề, vì để an toàn hơn nên tất cả mọi người đều trốn vào khoang thuyền ở giữa.
"Này, ngươi nghĩ rằng ba vị trưởng lão của Đan Huyền Môn chúng ta có thể thắng nổi không?" Một tu sĩ trung niên nói ra.
"Không biết, tuy nhiên nếu nói về tỉ lệ chiến thắng, thì ba vị trưởng lão bên ta tỉ lệ thắng khá thấp, dù sao đối phương đến tận năm tu sĩ Kết Đan, hơn nữa yếu nhất cũng là Kết Đan trung kỳ, còn bên ta có mỗi Đan Huyền Tử thái thượng trưởng lão là Giả Anh, còn hai vị kia đều chỉ là Kết Đan sơ kỳ".
Người ngồi ở gần tu sĩ trung niên trả lời, trên gương mặt của hắn lúc này tràn ngập vẻ ưu sầu.
Nhìn nét mặt ưu sầu của hắn, tên tu sĩ trung niên kia liền an ủi nói: "Ngươi cũng đừng bi quan như vậy, ta nghe nói hai vị trưởng lão kia mặc dù là Kết Đan sơ kỳ nhưng chiến lực rất mạnh, có lẽ bọn họ sẽ thắng".
Những lời này tuy là an ủi tên tu sĩ bên cạnh kia, nhưng nó như là tự an ủi mình.
Cảnh tượng này trên thuyền diễn ra rất nhiều, khiến cho bầu không khí trên thuyền vốn đã căng thẳng, nay thêm trầm trọng hơn.
Lục Thiên Kiêu đứng ở phía xa thấy vậy, lắc đầu thở dài: "Cầu mong là sư phụ bọn hắn có thể chiến thắng a! Nếu không thì ta cũng quá đen đủi".
Sau đó, hắn quay xuống nhìn một đôi thiếu nam, thiếu nữ đang đứng gần hắn, nhìn thấy hai người đều vẻ mặt bình tĩnh như chưa có chuyện gì, Lục Thiên Kiêu nghi hoặc hỏi ra: "Này, người chiến đấu bên ngoài là sư phụ của hai ngươi đó, chả lẽ hai ngươi không có một chút lo lắng nào sao?".
Đôi thiếu nam, thiếu nữ chính là Tô Hạo và Lăng Vũ Dao.
Vừa nghe được câu hỏi của Lục Thiên Kiêu, Lăng Vũ Dao mỉm cười, nói ra: "Ta tin tưởng sư phụ và sư công có thể thắng, ta đã nghe ở chỗ Đan Huyền Tử, lão đầu kia nói rằng sư phụ và sư nương của ta rất mạnh, nếu không phải họ nương tay thì lão cũng chết từ lâu".
Lục Thiên Kiêu nghe Lăng Vũ Dao nói, liền cười nhẹ trả lời: "Ta thấy là hai tiểu thí hài các ngươi đang khoác lác, hai tu sĩ Kết Đan sơ kỳ đánh bại Giả Anh? Chết cười ta rồi!".
Lục Thiên Kiêu vừa nói xong, liền cười ha ha, khiến cho cục thịt trên mặt hắn co rút, trông rất xấu xí.
"Đại thúc ngươi có thể không cười sao? Trông thật buồn nôn" Tô Hạo đứng bên cạnh Lăng Vũ Dao nói.
Sau đó, hắn còn làm cái vẻ mặt sắp nôn, làm cho gương mặt đang cười Lục Thiên Kiêu bỗng dưng đen lại.
Lăng Vũ Dao thấy cảnh này, cũng cười nhẹ, thanh âm nhẹ nhàng của nàng cũng vang lên theo: "Tô Hạo nói rất đúng đó Đại Thúc, gương mặt của ngươi lúc cười trông thật xấu xí".
Nghe thấy những lời lẽ chê bai của Tô Hạo và Lăng Vũ Dao, Lục Thiên Kiêu trên mặt nổi gân xanh tức giận nói: "Hai tiểu thí hài nhà ngươi muốn bị tét mông sao? Gia trưởng của các ngươi không dạy các ngươi cách nói chuyện sao? Hơn nữa lão tử là Lục Thiên Kiêu không phải Đại Thúc!!".
Nghe thấy thanh âm tức giận của Lục Thiên Kiêu, cả Tô Hạo và Lăng Vũ Dao đều nhàn nhạt nhìn xem, đợi hắn nói xong thì Lăng Vũ Dao mở miệng nói: "Lục Thiên Kiêu à? Là cái tên lưu manh có ý đồ bất chính với sư phụ, kết cục bị đánh đến mức phải nằm liệt giường à".
Lăng Vũ Dao nói xong liền cười hì hì, còn Tô Hạo bên cạnh thì một mặt khinh bỉ nhìn Lục Thiên Kiêu.
Thấy thanh âm cười hì hì và gương mặt khinh bỉ của Tô Hạo, Lục Thiên Kiêu sắp nổ rồi, tuy nhiên một lúc sau hắn vẫn bình tĩnh lại, thầm nhủ: "Được rồi! Lục Thiên Kiêu ta đường đường là thiên tài song linh căn, tuổi trẻ liền là Trúc Cơ tu sĩ, tương lai có tiền đồ rộng mở, tại sao lại đi chấp nhặt với hai tiểu thí hài cơ chứ?".
Sau khi nghĩ thông suốt, Lục Thiên Kiêu liền thoải mái hơn một chút, không để ý đến Tô Hạo và Lăng Vũ Dao nữa, tiêu sái quay người, đi an ủi tinh thần của đám đệ tử mới nhập môn.
Thấy Lục Thiên Kiêu đi xa, Tô Hạo và Lăng Vũ Dao đều cổ quái nhìn nhau, sau đó Tô Hạo cảm thán nói ra: "Tên này quả thực là dở dở ương ương."
Sau đó, cả Tô Hạo và Lăng Vũ Dao đều bỏ qua sự tình của Lục Thiên Kiêu, bắt đầu nói chuyện với nhau.
...
PS: Kết Đan là cách gọi chung của các tu sĩ đã chạm tới cảnh giới Kim Đan, Ma Đan, Sát Đan,...
Kết Anh cũng tương tự như vậy.
...
Quay lại góc nhìn của Tiêu Thanh Nghi.
Hiện tại Tiêu Thanh Nghi vẫn đang thi triển thân pháp, di chuyển qua di chuyển lại với tốc độ rất nhanh.
Nàng cùng tên hắc bào nhân kia đuổi bắt từ dưới mặt đất lên tới trên trời, rồi lại từ trên trời xuống lại mặt đất, mỗi lần nàng đều xảo diệu né được đòn công kích của tên hắc bào nhân kia, khiến cho tên hắc bào nhân kia tức điên.
Điên cuồng gào thét và chửi mắng ở phía sau lưng Tiêu Thanh Nghi, nhưng nàng hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời ấy, chú tâm vào việc chạy trốn.
"Đã đủ rồi, hiện tại ta đã tích lũy đến giới hạn 51000 điểm linh lực, có thể nhất kích tất sát đánh giết tên hắc bào nhân kia."
Tiêu Thanh Nghi thầm nhủ trong lòng, sau đó nàng liền lựa chọn phương hướng kết giới, bay đến.
Chỉ một lúc sau, nàng đã đến trước mặt kết giới, tên hắc bào nhân kia nãy giờ đuổi theo sau, thấy nàng đột nhiên bay hướng kết giới, hắn hai mắt tỏa sáng bay theo.
Trên đường hắn còn mở miệng, thanh âm dâm tà hỏi: "Mỹ nhân có phải là cạn kiệt linh lực rồi không? Ta đã bảo rồi đến đây để ta hảo hảo yêu thương ngươi, sao phải chạy cực khổ như vậy?"
Tuy hắn nói như vậy, nhưng trong lòng cũng thầm cảnh giác.
Quả nhiên, khi hắn vừa tới gần chỗ Tiêu Thanh Nghi, thì nàng đột nhiên quay người ra, ném ra một đạo lưu quang.
Do đã có chuẩn bị trước nên tên hắc bào nhân dễ dàng né qua, tuy nhiên khi đạo lưu quang đó bay qua bên cạnh hắn, hắn chú ý tới thứ bên trong đạo lưu quang kia không phải pháp thuật hay pháp bảo gì, mà chỉ là một hòn đá.
"Không ổn!" tên hắc bào nhân kia thầm nghĩ.
Nhưng, ngay sau khi ném ra đạo lưu quang kia, thì tự dưng ở sau lưng Tiêu Thanh Nghi dâng lên một đạo huyết ảnh hình bóng.
Đạo huyết ảnh hình bóng đó rất nhanh liền biến thành một thân ảnh uy nghiêm, cao hơn mười trượng (33,3m), đạo thân ảnh này có màu đỏ, đầu trâu, trên đầu có hai chiếc sừng nhọn, trên người mặc khôi giáp, bàn tay có những chiếc móng sắc nhọn.
Đạo thân ảnh này vừa xuất hiện, liền tỏa ra linh áp cao đến 51000 điểm linh lực tạo thành một đạo khí lưu quét ngang xung quanh.
Những cái cây ở gần bị đạo khí lưu này ảnh hưởng, trực tiếp đổ ngã, còn kết giới của pháp trận bị đạo khí lưu này đụng vào cũng bắt đầu rung động, ở trên đó bất đầu hiện lên những vết nứt nhỏ, ngay cả ba con thuyền ở phía xa cũng chịu ảnh hưởng của đạo khí lưu này, bắt đầu chấn động.
Khiến cho những người bên trong thuyền một hồi trời đất quay cuồng.
"Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại động đất dữ dội như vậy?" Một người vừa mới đứng vững nói ra.
Nghe hắn nói, người đứng bên cạnh hắn miễn cưỡng đứng được cũng mở miệng nói: "Không biết nữa, chắc là..."
Đang lúc người kia định nói, thì một đạo thanh âm kinh ngạc vang lên: "Trời ạ! Các ngươi nhìn xem, ở đằng xa đang có cái gì nè".
Mọi người vừa mới bình phục lại, nghe thanh âm của kia, cùng nhau ngẩng đầu lên, thì cảnh tượng trước mắt đã làm mọi người kinh ngạc đến há hốc mồm.
Chỉ thấy, ở trước mặt đám người là một rừng cây, mà ở trong rừng cây bỗng dưng nổi lên một đạo huyết ảnh hình bóng, đạo thân ảnh này có màu đỏ, đầu trâu, trên đầu có hai chiếc sừng nhọn, trên người mặc khôi giáp, bàn tay có những chiếc móng sắc nhọn.
Đặc biệt hơn là đạo huyết ảnh này cao tới 10 trượng, khiến cho đám người dù đứng ở xa vẫn có thể trông thấy sự dữ tợn và cường đại của đạo huyết ảnh hình bóng này.
Có người nuốt nước miếng hỏi: "Nó... nó là cái gì?"
Tuy nhiên sẽ không ai trả lời câu hỏi này, bởi mọi người đều đã ngây dại.
Đây là bản sửa lỗi của đoạn văn bạn gửi cho tôi:
Hoang Thần điều khiển linh lực, thu hồi mũi kiếm.
Ở trước mắt hắn là tên hắc bào nhân cầm rìu, tuy nhiên lúc này ở phần tim của tên hắc bào nhân này lại có một lỗ máu. Quả nhiên là bị Hoang Thần dùng mũi kiếm kia giết chết.
Đang lúc Hoang Thần tiến lên định hút tinh huyết và sát khí, thì ở đằng xa đột nhiên dâng lên một huyết ảnh hình bóng.
Vừa thấy huyết ảnh hình bóng này, Hoang Thần hơi hơi kinh ngạc nói: "Ồ, vậy mà lại sử dụng đến Huyết Ảnh Ma Thần Trảo, xem ra tên hắc bào nhân đánh với Tiêu Thanh Nghi, sợ là muốn hồn phi phách tán rồi".
Còn Huyết Ảnh Ma Thần Trảo kia là cái gì thì Hoang Thần cũng biết, bởi nó là một trong những pháp thuật có uy lực rất lớn của Huyết Ảnh Ma Thần Điện.
Huyết Ảnh Ma Thần Trảo là một môn pháp thuật yêu cầu người sử dụng phải tích súc linh lực rất lâu, tối đa có thể tích xúc gấp sáu lần linh lực.
Sau khi đã tích lũy xong, số linh lực đó sẽ biến thành một Ma Thần hình bóng, hình bóng này sẽ đánh ra một trảo kích cực mạnh.
Là một trong những pháp thuật mà đệ tử của Huyết Ảnh Ma Thần Điện chắc chắn phải học.
Mà theo cảm ứng của Hoang Thần, thì huyết ảnh hình bóng kia đã đạt đến 51000 điểm linh lực, gấp sáu lần 8500 điểm linh lực của Tiêu Thanh Nghi, tức nàng đã thi triển pháp thuật này tới mức tối đa.
Đồng thời, trong nội tâm của Hoang Thần cũng cho tên Hắc Bào Nhân kia lau mồ hôi lạnh, dưới một kích này đừng nói một tên Kết Đan trung kỳ, cho dù hắn có là giả anh thì cũng phải chết.
Sau đó, Hoang Thần lại quay đầu về hướng tên Hắc Bào Nhân vừa bị mình giết.
Hắn dùng linh lực lấy di nhẫn trữ vật, rồi bắt đầu dùng 【Huyết Chi Thánh Điển để hấp thu tinh hoa khí huyết và sát khí.
...
Ở chỗ Đan Huyền Tử chiến đấu.
Hai bên đang chiến đấu rất kịch liệt.
Đột nhiên, tựa hồ là cảm ứng được cái gì, cả Lão Đại và Lão Nhị đều cảm nhận được gì đó, tuy nhiên vì là đang chiến đấu với Đan Huyền Tử nên bọn hắn không dám phân tâm.
...