Đan Huyền Tử trong chiến đấu cũng cảm nhận được cỗ khí tức đó, hắn trong lòng cảm giác hơi hơi lành lạnh, thầm nghĩ: "May mắn ta được Hoang Thần cản lại, nếu không đánh với Tiêu Thanh Nghi mà nàng dùng chiêu này..."
Trong lòng hắn suy nghĩ như vậy, nhưng bề ngoài vẫn vô cùng cảnh giác.
Quả thực, đối đầu với hai tu sĩ đáng gờm như thế làm hắn rất cực nhọc, nhưng bởi điểm linh lực hơi hơi thắng so với hai tên kia, nên đánh khó phân thắng bại.
Tuy là vậy, nhưng trong lòng Đan Huyền Tử không có chút lo lắng nào, mà vẻ bề ngoài của hắn còn có vẻ thong dong.
Hắn biết, ba tên tu sĩ kia chắc chắn không phải đối thủ của hai người Hoang Thần và Tiêu Thanh Nghi, sớm muộn gì hai người cũng đến hỗ trợ hắn.
...
Ở chỗ Tiêu Thanh Nghi.
Sau khi nàng triệu hồi ra huyết ảnh hình bóng, thì nàng cảm thấy trong cơ thể mình đang có một nguồn năng lượng tuôn trào.
Còn tên Lão Tam đuổi theo nàng, khi vừa thấy huyết ảnh hình bóng, hắn liền sợ xanh mặt nhưng khi hắn muốn chạy đi, thì phát hiện cơ thể của mình không thể cử động, dường như là bị định trụ, hai chân nặng trĩu cho dù hắn có dùng linh lực đến mấy cũng không thể nhấc chân lên được.
Hắn ngẩng đầu, hai mắt hoảng sợ nhìn về phía Tiêu Thanh Nghi, rồi bờ môi run run nói: "Vị đạo hữu này xin hãy bình...bình tĩnh, có gì từ...từ nói
Giọng nói của hắn lúc này tràn ngập hoảng sợ, nào có vẻ phách lối và hung hăng như vừa nãy, tuy nhiên nhìn hắn như vậy, trên gương mặt thanh lãnh của Tiêu Thanh Nghi lại không có biểu tình gì.
Nàng chỉ nhàn nhạt mở miệng nói: "Chết!".
Chữ "chết" vừa nói xong, nàng liền điều khiển đạo huyết ảnh hình bóng kia đánh ra một kích.
Chỉ thấy, đạo huyết ảnh hình bóng kia nhấc một cánh tay lên, rồi đánh thật mạnh về hướng Lão Tam. Nhìn bàn tay không ngừng đến gần mình, Lão Tam chỉ kịp hét lên một chữ: "Không!!".
Sau đó, hắn đã bị bàn tay kia đập trúng, trong chớp mắt mặt đất nơi bàn tay kia đập đã xuất hiện từng vết nứt, cây cối xung quanh đổ sụp, ngay cả pháp trận cũng rung rung.
Sau khi đánh xong, đạo huyết ảnh hình bóng kia thu hồi cánh tay, rồi bắt đầu mờ dần, cho tới khi hoàn toàn tan biến, chỉ để lại Tiêu Thanh Nghi và cảnh vật bị tàn phá xung quanh.
Ở nơi tên Lão Tam kia bị đánh, thình lình xuất hiện một cái hố lớn, ở trong cái hố chỉ có bụi đất và các mảnh đá vụn, chứ không thấy xác của Lão Tam đâu, chắc hẳn hắn đã bị đạo huyết ảnh hình bóng kia đánh thành phấn vụn, ngay cả nhẫn trữ vật cũng không còn.
Còn Tiêu Thanh Nghi sau khi sử dụng chiêu thức này, thì cơ thể suy nhược, nàng dựa vào kết giới kia để hai chân không ngã xuống, trong miệng thở dốc. Hiển nhiên, Huyết Ảnh Ma Thần Trảo tiêu hao rất lớn.
Đúng lúc này, đột nhiên từ nơi xa trên bầu trời đang có một tia sáng bay đến, Tiêu Thanh Nghi vừa thấy tia sáng này liền biết đó là ai, nàng nhẹ nhàng mở miệng hỏi: "Ngươi đã giải quyết hai tên kia xong sao?".
Nàng vừa hỏi xong, tia sáng kia cũng bay đến trước mặt nàng, vừa đến tia sáng đó đã biến thành một thanh niên trẻ, thân mặc bạch y, gương mặt cương nghị, người này chính là Hoang Thần sau khi đã xử lý xong hai tên Hắc Bào Nhân.
Khi nghe thấy câu hỏi của nàng, Hoang Thần liền đáp lại: "Ừm đã giải quyết xong, ta thấy ngươi sử dụng Huyết Ảnh Ma Thần Trảo, lo lắng ngươi kiệt sức quá độ nên mới đến đây xem, nhưng nhìn ngươi hiện tại ta lo lắng hơi thừa rồi".
"Lo lắng ta sao?" Tiêu Thanh Nghi ngượng ngùng nghĩ, nghĩ đến cái này trên gương mặt của nàng hơi hơi đỏ bừng.
Chưa kịp nói gì tiếp, thì nàng liền bị Hoang Thần cắt ngang.
"Hiện tại, ta liền đưa ngươi về phi thuyền phục hồi a".
Hoang Thần nói xong, không chút chần chờ liền tiến lên, dùng tư thế ôm công chúa bế Tiêu Thanh Nghi, rồi hướng về phía ba chiếc phi thuyền bay đến.
Tiêu Thanh Nghi bị hành động bất ngờ của Hoang Thần làm cho đỏ bừng mặt, nhưng nàng cũng không phản kháng.
Thật sự, hiện tại nàng đã không thể cử động hay di chuyển nữa rồi, thức hải của nàng cũng tạm thời bị phong bế do sử dụng Huyết Ảnh Ma Thần Trảo.
...
Chỉ một lúc sau, Hoang Thần đã đưa Tiêu Thanh Nghi về lại chỗ phi thuyền.
Vừa thấy hai người hạ xuống, Lục Thiên Kiêu liền khẩn trương ra tiếp đón.
"Hai vị trưởng lão, chiến cuộc ra sao rồi?" Lục Thiên Kiêu mang theo thái độ lo lắng và gấp gáp hỏi.
"Ba tên tu sĩ Ma Đan truy đuổi hai ta đã bị giết, còn ở chỗ Đan Huyền Tử chắc là vẫn đang chiến đấu"
Hoang Thần nhàn nhạt trả lời, đang lúc Lục Thiên Kiêu định nói gì, thì hai thân ảnh từ xa xuất hiện, rồi rất nhanh chóng đi đến. Đó chính là Lăng Vũ Dao và Tô Hạo.
Vừa thấy hai tiểu thí hài đi đến, Lục Thiên Kiêu hừ lạnh rồi đi ra chỗ khác.
Hai người vừa đến, liền thấy Tiêu Thanh Nghi đang bị Hoang Thần dùng tư thế ôm công chúa ôm lấy. Tiêu Thanh Nghi cũng nhìn thấy Lăng Vũ Dao và Tô Hạo.
Thấy hai đứa nhóc dùng ánh mắt "hiểu ý" nhìn mình, gương mặt của nàng càng hồng hơn, sau đó liền vùi đầu vào ngực Hoang Thần không nhìn hai tiểu thí hài nữa.
Trái ngược với thái độ của Tiêu Thanh Nghi, Hoang Thần vừa nhìn thấy đứa hai đứa nhóc đi đến, liền cười nhẹ nói: "Hai ngươi đến rất đúng lúc".
Sau đó Hoang Thần đỡ Tiêu Thanh Nghi xuống, giao cho Lăng Vũ Dao và Tô Hạo chăm sóc.
Hai đứa nhỏ đạt được mệnh lệnh, đều vui vẻ đồng thanh vang lên: "Ta sẽ chăm sóc cho sư phụ/sư nương thật tốt".
Nghe Tô Hạo nói, Tiêu Thanh Nghi tức giận nhìn hắn rồi nói: "Đã bảo phải gọi là tiền bối cơ mà! Không phải sư nương".
Rồi nàng định đưa tay ra, định véo má Tô Hạo nhưng do đã có chuẩn bị và Tiêu Thanh Nghi đang suy yếu nên Tô Hạo đã né tránh được, né tránh xong, hắn còn một mặt vô tội nhìn về Hoang Thần nói: "Sư phụ! Sư nương lại muốn bắt nạt ta".
Thấy một màn này Hoang Thần chỉ cười cười, rồi dặn dò một chút, sau đó hóa thành một tia sáng, bay hướng khu vực chiến đấu của Đan Huyền Tử.
Lúc hắn rời đi, Lăng Vũ Dao còn cười hì hì, nói ra: "Sư công đi thong thả".
Nghe nàng nói, Tiêu Thanh Nghi thanh âm nhỏ như muỗi vang lên: "Ta với hắn còn chưa là đạo lữ đâu, nói linh tinh cái gì".
"Chưa thành? Ý ngài nói là sau này sẽ thành ư?" Lăng Vũ Dao nhoẻn miệng vừa cười vừa nói.
"Ngươi tiểu nha đầu này, sao giờ lại học thói xấu của tên tiểu tử Tô Hạo kia rồi?" Tiêu Thanh Nghi tức giận nói.
Nhưng trong lòng nàng lại suy nghĩ: "Chả lẻ ta với hắn thật giống phu thê sao?".
Nghĩ đến đây tim nàng lại đập thình thịch, gương mặt nàng đã như một trái táo chín.
Đúng lúc này thanh âm của Tô Hạo lại vang lên: "Sư nương, ngài và sư phụ bao giờ mới sinh hầu tử vậy? Lăng Vũ Dao nha đầu kia luôn than phiền với ta, vì sao nàng phải làm sư muội kìa".
Tô Hạo vừa nói xong, thanh âm đồng tình của Lăng Vũ Dao cũng vang lên: "Đúng vậy đó sư phụ, ngài và sư công mau chóng sinh cái hầu tử, để ta lên chức sư tỷ nào".
Nghe hai tiểu thí hài nói, Tiêu Thanh Nghi vừa ngượng ngùng vừa tức giận đáp: "Hai tiểu tử các ngươi được lắm, đợi khi ta hồi phục sẽ cho hai ngươi biết tay".
...
Quay lại góc nhìn của Hoang Thần.
Sau khi rời đi phi thuyền, hắn liền một mạch bay thẳng đến hướng Đan Huyền Tử chiến đấu.
Đồng thời, hắn cũng lấy sẵn mũi kiếm kia ra, chuẩn bị lúc nào cũng có thể nhất kích tất sát.
Mặc dù pháp trận này giới hạn phương viên chỉ có vài trăm mét, lấy thần niệm của Hoang Thần hoàn toàn có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh.Tuy nhiên, cũng vì pháp trận này nên thần niệm của hắn chỉ có tác dụng trong phương viên vài mét.
Hoang Thần bay với tốc độ rất nhanh, chỉ sau một lúc hắn đã bay đến gần chỗ chiến đấu của Đan Huyền Tử và hai tên Hắc Bào Nhân kia.
Khi Hoang Thần bay đến, Đan Huyền Tử và hai tên Hắc Bào Nhân đều cảm ứng được. Tên Lão Đại vừa nhìn thấy Hoang Thần, liền tức giận quát: "Lão Tứ và Lão Ngũ là phế vật sao? Hai tên Ma Đan trung kỳ không bắt nổi một tên Kim Đan sơ kỳ.
Xem ra mấy năm nay sống an nhàn sung sướng đã để bọn hắn quên mất tu chân giới tàn khốc, khi về ta phải cắt hết tài nguyên cung cấp cho bọn hắn thì bọnhắn mới ngộ ra".
Sau đó, tên Lão Đại vừa né các đòn công kích của Đan Huyền Tử vừa hướng về Lão Nhị phân phó nói: "Ta ở đây cầm chân lão già này, ngươi lao lên đem tên tiểu tử kia giết đi".
Nhận được lời phân phó từ Lão Đại, tên Lão Nhị kia từ bỏ công kích Đan Huyền Tử, mà lại quay ra hướng về Hoang Thần tấn công.
Vũ khí của Lão Nhị là một cây cung hình pháp bảo, chỉ thấy hắn dùng linh lực điên cuồng điều khiển cây cung bắn ra hàng tá mũi tên.
Hoang Thần thấy công kích của hắn, không e sợ mà lấy ra tấm thuẫn pháp bảo kia, điều khiển linh lực làm tấm thuẫn này to ra, rất nhanh tấm thuẫn này đã che phủ cơ thể của hắn.
Khiến những mũi tên của Lão Nhị bắn vào bị văng ra, mà ở trên mặt của tấm khiên chỉ hơi xuất hiện những lỗ nhỏ.
Thấy vậy, Lão Nhị không nản lòng, tiếp tục dùng cây cung của mình, điên cuồng công kích pháp bảo tấm khiên.
Nhưng ngay lúc này, Hoang Thần ở sau tấm khiến bỗng dưng đưa tay ra, đánh ra một tấm bùa, rất nhanh tấm bùa biến thành một hỏa cầu cực lớn.
Theo bản năng tên Hắc Bào Nhân liền né ra, tuy nhiên lúc Hỏa cầu kia bay đến gần chục mét xung quanh hắn, tên Lão Nhị kia mới kinh ngạc nói: "Nhất giai phù lục?".
Hắn vừa nói xong, liền có cảm giác không ổn, đang tính di chuyển qua chỗ khác thì thanh âm "Phốc Phốc" đột nhiên vang lên, sau đó Lão Nhị cảm nhận được một cảm giác đau đớn và khó thở.
Hắn quay đầu nhìn xuống ngực mình, thì thấy không biết từ lúc nào thì ở tim của mình đã có một lỗ to, ở nơi đó đang không ngừng chảy ra máu tươi.
"Từ... từ bao giờ!" Lão Nhị suy yếu hỏi ra, sức sống của hắn đang không ngừng tiêu tán, tới cuối cùng sinh mệnh tan biến hắn vẫn không biết mình chết như nào.
...
(Còn tiếp)