Ngay lúc tên Lão Nhị sinh mệnh lực tiêu tán hết, vô lực bay tiếp, sắp rơi xuống mặt đất thì Hoang Thần nhanh chóng tiến lên, dùng nhẫn trữ vật của mình thu hồi thi thể của Lão Nhị.
Bởi ở nơi này đang ở trước mặt Đan Huyền Tử và tên Lão Đại kia, nên Hoang Thần không thể sử dụng 【Huyết Chi Thánh Điển 】để hấp thu khí huyết, Đan Huyền Tử thì còn dễ nói, mặc dù hắn sẽ hiếu kỳ vì sao Hoang Thần tiên ma đồng tu được, nhưng cũng sẽ hiểu ý không đi quá sâu.
Nhưng tên Lão Đại kia thì khác, mặc dù đã bao vây hắn nhưng Hoang Thần cũng không nắm chắc tên Lão Đại này còn có phương pháp truyền tin gì, hay ở gần đây vẫn còn tu sĩ của Man Quỷ Tông hay không.
Nếu tin tức hắn có thể tiên ma đồng tu truyền ra, sợ là ở Thiên Lam Đại Lục hắn sẽ không còn an ổn được ngày nào nữa.
...
Tuy nghĩ lâu như vậy, nhưng nãy giờ thời gian mới trôi qua được mấy hơi thở thôi.
Tên Lão Đại đang chiến đấu với Đan Huyền Tử trong lúc vô tình quay đầu qua, hắn liền thấy cảnh tượng Lão Nhị bị một mảnh kim loại xuyên qua, khiến cho ở chỗ trái tim lão nhị xuất hiện một lỗ máu. Rồi rất nhanh sinh mệnh của Lão Nhị lực tiêu tán, sau đó bị Hoang Thần nhanh tay thu vào nhẫn trữ vật, cả hành trình chưa đến một phút.
Lão Đại thấy vậy hơi hơi sững sờ, không ngờ trong lúc vô tình lại để lộ ra một sơ hở. Nhìn thấy Lão Đại lộ ra sơ hở, Đan Huyền Tử liền nhanh chóng nắm lấy cơ hội, thi triển pháp thuật đánh ra một đạo công kích, vừa đánh hắn vừa cười nói: "Đánh với ta còn dám phân tâm hả? Đi chết đi!!".
Đạo công kích mà Đan Huyền Tử đánh ra nhanh chóng biến thành một con chim ưng màu vàng, con chim đó dương rộng hai cánh, bay với tốc độ xé gió công kích về hướng tên Lão Đại kia.
Nhìn thấy con chim màu vàng đang lao đến, Lão Đại bất ngờ không đề phòng, hắn còn chưa kịp dùng linh lực hộ thể liền bị con chim kia lao đến trước mặt, đâm thẳng vào cơ thể.
Đòn công kích của con chim màu vàng kia khiến tên Lão Đại kia phun một ngụm máu tươi, rồi bị đánh văng vào pháp trận, sau đó hắn lại tiếp tục bị pháp trận bắn ngược lại, hướng về mặt đất rơi thẳng.
"Oành!" Một tiếng nổ lớn vang lên, tiếng nổ này khiến cây cối xung quanh lung lay dữ dội còn có mấy cây dường như sắp đổ xuống, ở nơi tên Lão Đại kia vừa rớt xuống xuất hiện một lỗ to, bên trong cái lỗ to đó đang nằm một đạo thân ảnh.
Chỉ thấy đạo thân ảnh đó mặc hắc bào che phủ toàn thân, nhưng lúc này đạo hắc bào kia đã tràn nghập vết rách còn người dưới hắc bào kia lại lộ vẻ mười phần chật vật.
Tên Lão Đại kia gắng chống đỡ hai chân đứng lên, cái nón chùm đầu của hắn đã bị phá, làm hiện ra một khuôn mặt khô héo là làn da nhăn nheo, ở trên miệng hắn còn có vài vệt máu.
"Ồ, vẫn đứng được sao? Đám ma tu các ngươi cũng thật kiên cường a!".
Một đạo thanh âm truyền đến, sau đó liền có một lão già từ trên bầu trời hạ cứ xuống, vừa nhìn thấy lão tên Lão Đại kia liền tức giận nói: "Đan Huyền Tử lão già nhà ngươi đắc ý cái gì? Cho dù giết chết năm người bọn ta thì các ngươi vẫn khó thoát khỏi cái chết, đừng quên Man Quỷ Tông của bọn ta còn có hai vị hộ pháp cấp giả anh và Man Quỷ Chân Quân.
Lần trước ngươi và ba tên thái thượng trưởng của ba tông, Lạc Hà, Thiên Kiếm, Phiêu Miểu có thể đánh bại bọn hắn là do cái Tứ Tượng Diệt Ma Trận của các ngươi thôi! Hiện tại ba thái thượng trưởng lão của ba tông đó sắp chết rồi, đến lúc đó Man Quỷ Chân Quân dẫn binh quân lâm Đan Huyền Môn các ngươi, xem các ngươi chống đỡ thế nào?".
Tên Lão Đại vừa nói, trên mặt cũng hiện ra một nụ cười lạnh. Đang lúc hắn định nói tiếp cái gì, thì đột nhiên một mũo kiểm sắc nhọn xuyên thẳng qua tim hắn, khiến cho những lời uy hiếp của tên Lão Đại kia chưa kịp nói ra liền nghẹn khuất ở trong lòng mãi mãi.
Thấy mũi kiếm kia, Đan Huyền Tử không cần đoán cũng biết người ra tay là ai, hắn quay đầu nhìn về một thanh niên từ trên bầu trời phi xuống, người phi đến chính là Hoang Thần.
Vừa thấy Hoang Thần, Đan Huyền Tử thanh âm cảm khái cũng vang lên: "Không ngờ đạo hữu lại có chiến lực kinh khủng đến như vậy, lấy tu vi Kết Đan sơ kỳ mà có thể quét ngang các tu sĩ Kết Đan trung kỳ kia một cách dễ dàng, khiến cho ta hổ thẹn cũng là người đi trước mà so với đạo hữu thì kém quá xa".
Nghe những lời tâng bốc của lão già Đan Huyền Tử kia, Hoang Thần trên gương mặt không biểu tình gì nói ra: "Chỉ là những kinh nghiệm nhiều lần chém giết mà thôi! Không có gì to tát cả".
Tuy lời của Hoang Thần mang theo vẻ khiêm tốn, nhưng Đan Huyền Tử lại khịt mũi coi thường, thầm mắng trong lòng: "Rõ ràng trên người trang bị cả đống pháp thuật cường đại, pháp bảo lại có một cái mũi kiếm cực kỳ sắc bén, chỉ cần phi nhẹ vài cái là có thể khiến kẻ địch chầu trời, vậy mà lại một mực nói là do kinh nghiệm, thật muốn đấm hắn một trận!".
Không tiếp tục để ý đến Đan Huyền Tử và cái bản mặt của lão, Hoang Thần tiến lên lấy đi nhẫn trữ vật rồi đem xác của tên Lão Đại kia thu hồi.
Sau đó, hắn liền quay ra, hướng về Đan Huyền Tử nhàn nhạt hỏi: "Lão đầu nhà ngươi còn không mau đi tìm mắt trận đi? Đứng đợi ở đây làm gì? Muốn chờ Man Quỷ chân quân đến đây xử lý cả lũ sao?".
Nghe thấy câu hỏi của Hoang Thần, Đan Huyền Tử liền trả lời: "Không cần, vừa nãy đạo lữ của ngươi dùng cái chiêu thức khủng bố kia đánh tên Lão Tam kia, đồng thời cũng làm cho mắt trận rạn nứt rồi. Một lúc sau pháp trận này sẽ tự sụp đổ thôi".
Nghe Đan Huyền Tử nói xong, Hoang Thần liền gật gật đầu nói: "Hóa ra là vậy". Rồi sau đó, Hoang Thần nói tiếp: "À mà ngươi nói sai rồi, Tiêu Thanh Nghi chưa là đạo lữ của ta, chúng ta mới là bằng hữu mà thôi!".
"Lời ngươi nói ra ngươi tin sao?" Đan Huyền Tử nhổ một ngụm nước bọt xuống mặt đất, trên mặt lão lộ ra vẻ "ta hiểu mà" rồi nói tiếp: "Hai người các ngươi cả ngày như hình với bóng, ở gian phòng còn là ở chung không biết nàng kia cùng ngươi đã cấu kết bao nhiêu lần rồi mà còn nói được câu này".
Nghe lão đầu Đan Huyền Tử nói vậy, Hoang Thần mặt đen lại, rồi hắn tức giận hỏi "Lão đầu nhà ngươi đây là ngứa da sao? Tiêu Thanh Nghi với ta hoàn toàn là trong sạch, đến bây giờ ta còn chưa biết mùi vị nữ nhân là như nào đây! Sao có thể cấu kết cùng nàng!".
"Cái gì? Ngươi còn là cái xử nam?" Đan Huyền Tử nghi ngờ hỏi.
"Ừm, không tin thì ngươi nhìn xem" Hoang Thần nói, sau đó hắn liền đánh một đạo linh lực ra. Thấy đạo linh lực Hoang Thần đánh ra, Đan Huyền Tử cảm ứng một hồi.
Sau đó, hắn liền một mặt kinh ngạc nói: "Trời ạ! Ngươi vẫn còn là cái xử nam" sau đó lão bắt đầu đi xung quanh Hoang Thần, chậc chậc lưỡi đánh giá, Hoang Thần thấy lão như vậy im lặng không nói gì.
Sau khi đánh giá một hồi, Đan Huyền Tử mới nói: "Quả thực là kỳ lạ, một tu sĩ tu luyện đến Kim Đan Kỳ vậy mà chưa có đụng qua nữ nhân, hơn nữa bộ dáng của ngươi còn anh tuấn như vậy, chắc hẳn có rất nhiều nữ tu theo đuổi, thế mà vẫn có thể kiên trì, bảo vệ thân xử nam đến hôm nay".
Đan Huyền Tử nói xong liền thở dài, sau đó lão nghĩ đến cái gì lại cảm thán, âm thanh mang theo vẻ muộn phiền cùng ưu thương nói: "Phải biết lão phu cũng là một người chịu đựng rất tốt, nhưng khi đến trúc cơ kỳ lão phu cũng không nhịn được nữa, bởi ở lúc đó ta liền gặp phải một nữ nhân khiến ta yêu say đắm, nàng đấy cũng chính là thê tử đã mất của ta. Đến cuối cùng tiếc nuối lớn nhất của ta với nàng ấy chính là không có nổi một đứa con nối dõi".
Hắn nói xong, sau đó trên gương mặt vẻ muộn phiền và ưu thương tan biến đi, rồi lão vừa nói vừa vỗ vai Hoang Thần: "Vì thế nên, ra tay sớm đi đạo hữu, ngươi ra tay càng sớm thì hậu đại của ngươi càng đông, sẽ không lưu lại tiếc nuối như ta!".
Vốn, Hoang Thần liền hơi hơi thương cảm cho chuyện tình của lão già này và thê tử đã mất của hắn, nhưng khi nghe xong mấy câu cuối của lão, Hoang Thần mặt liền đen lại.
Bởi vì pháp trận này còn một lúc nữa mới tan biến, mà Hoang Thần cũng không gấp trở về phi thuyền, nên Hoang Thần liền tùy tiện tìm một cục đá ngồi xuống, nghe xen lão già này muốn nói cái gì.
Thấy Hoang Thần ngồi xuống, lão cũng bắt đầu thao thao bất tuyệt giảng giải: "Khi nàng... Thì ngươi phải..." (Lược bỏ vài chục nghìn chữ)
"Là như vậy đó! Ngươi đã hiểu chưa?" Đan Huyền Tử một mặt đắc ý hỏi ra.
Nghe lời hắn hỏi, Hoang Thần cũng gật đầu một cái, tán thưởng nói ra: "Những kiến thức này của ngươi xác thực có chút hữu dụng, mặc dù đa số đều là chiêu thức cũ, nhưng nếu dùng nhiều chắc cũng thành công".
Nghe Hoang Thần nói, Đan Huyền Tử liền một mặt tức giận nói: "Có chút hữu dụng? Ngươi đang đùa ta à, đây là những kiến thức cấp cao mà lão phu đã phải cất công nghiên cứu, vậy mà ngươi liền chỉ nói một tiếng "có chút hữu dụng", tức chết lão phu rồi".
Đan Huyền Tử càng nói càng tức giận, nhưng một lúc sau lão nhớ ra cái gì, sau đó đắc ý nói: "Sao ta lại quên mất cái này". Lão vừa nói vừa dùng linh lực truyền vào nhẫn trữ vật, một lúc sau lão đã từ nhẫn lôi ra một bình đan dược.
Cầm bình đan dược trong tay, trên mặt lão hiện lên vẻ đắc ý rồi mở chiếc bình ra. Trong chớp mắt liền có một mùi thơm từ lọ đan dược ấy truyền ra, Hoang Thần cũng hít một chút, mùi hương này vào cơ thể hắn khiến cho Hoang Thần dâng lên một cỗ dục vọng và khô nóng.
Nhưng mùi hương đấy chỉ tồn tại được vài phút rồi lại biến mất, nguyên nhân là do Đan Huyền Tử đã đóng nắp bình lại.
Hoang Thần nhìn lọ đan dược trong tay lão, âm thầm khinh bỉ: "Lão già này! Thật Đen".
...
(Còn tiếp)