Tu Tiên: Vừa Bắt Đầu Lại Có Tu Vi Kim Đan

Chương 38 - Âm Mưu Dần Hiện

Hoang Thần tuy trong lòng khinh bỉ, nhưng bề ngoài hắn vẫn không nói gì, bộ dáng cho dù núi sông có đổ sụp cũng không thể lung lay.

Tuy hắn im lặng, không nói gì nhưng Đan Huyền Tử cười hắc hắc chỉ vào cái bình đan dược mình vừa lấy ra nói: "Đây chính là cực phẩm Thiên Hương Đan mà lão phu đã phải cất công nghiên cứu, chỉ cần có nó tất cả mỹ nữ trong thiên hạ ngươi đều có thể thu vào tay". Nói xong, lão còn một mặt đắc ý tựa như muốn nói tiếp: "Thấy đan dược của lão phu làm sao? Có phải thánh phẩm không? có phải..."

"Tóm lại nó là xuân dược chứ gì!" Hoang Thần bình tĩnh nói.

Đan Huyền Tử nghe lời của hắn, vẻ đắc ý trên gương mặt của lão tiêu tan hết, thay vào đó là vẻ tức giận lão quát lớn: "Xuân dược? Cái đồ bỏ đi đó sao có thể so với thánh dược của lão phu! Là thánh dược đó có biết không?".

Lão tức giận quát xong, rồi dường như muốn nói tiếp điều gì, thì bị âm thanh của Hoang Thần đánh gãy: "Pháp trận sắp sụp đổ rồi! Mau trở về thôi".

Nói xong, Hoang Thần liền bay lên, nhắm thẳng hướng ba chiếc phi thuyền bay đến, trước khi đi hắn còn nghiêm túc nói với Đan Huyền Tử: "Ta sẽ không ép buộc hay cưỡng ép Tiêu Thanh Nghi bằng những thủ đoạn hạ lưu đó của ngươi, hơn nữa trước Nguyên Anh kỳ phá thân là một việc làm cực kỳ ngu xuẩn".

Đan Huyền Tử nghe được lời của Hoang Thần, cũng lâm vào suy ngẫm, lão nghĩ về câu nói của Hoang Thần: "Trước Nguyên Anh kỳ phá thân là một việc làm cực kỳ ngu xuẩn". Sau một lúc tựa hồ lão đoán được cái gì.

Lão mới buồn bực nói: "Thì ra là vậy, cho dù ta có sử dụng hết Kết Anh tam bảo khổ cực kiếm được, nhưng mỗi khi ta sắp đột phá được Nguyên Anh Kỳ thì lại cảm giác được một cỗ hụt hơi. Tựa hồ như cần thứ gì đó dẫn dắt để xông phá cảnh giới, mà thứ đó chính là nguyên dương chi lực".

"Thua thiệt lớn, thua thiệt lớn a" Lão thở dài tiếc nuối nói, sau đó lão cũng bay lên, tìm đúng hướng hướng về lối hoang thần vừa di chuyển, rồi lão bay đi.

...

Hoang Thần sau khi trở về phi thuyền liền được một lúc thì Đan Huyền Tử cũng quay trở lại.

Vừa thấy lão, Lục Thiên Kiêu vui mừng ra tiếp đón, hắn hỏi: "Sư phụ, ngài không có vấn đề gì chứ?".

"Tiểu tử ngươi hỏi như vậy là mong muốn lão phu xảy ra vấn đề sao?" Đan Huyền Tử tức giận đáp.

Nghe lão quát Lục Thiên Kiêu gấp gáp trả lời: "Sư phụ ngài hiểu sai ý ta rồi, ta chỉ lo..."

Hắn chưa kịp nói xong, Lục Thiên Kiêu liền bị âm thanh của Đan Huyền Tử đánh gãy, lão cười nhẹ trên mặt hơi hơi cảm động: "Ta đùa tiểu tử nhà ngươi thôi, ta đương nhiên biết ngươi đang lo lắng cho ta. Đã như vậy thì thân phận thiếu chưởng môn của ngươi sẽ được khôi phục".

Nghe được lời đầu tiên Đan Huyền Tử nói Lục Thiên Kiêu thở dài nhẹ nhõm, sau đó hắn lại nghe được câu khôi phục thân phận thiếu chưởng môn.

Lục Thiên Kiêu liền kích động cười một cái, rồi cúi đầu tạ ơn Đan Huyền Tử.

...

Còn ở phía Hoang Thần, sau khi đáp xuống xong, thì Tiêu Thanh Nghi cùng hai tiểu đồ đệ đến đón tiếp hắn.

"Giải quyết ổn thỏa sao? Tiêu Thanh Nghi mỉm cười hỏi. Nghe nàng hỏi Hoang Thần gật đầu một cái, rồi đáp lại: "Ừm, ta đã giải quyết ổn thỏa rồi".

Sau đó Hoang Thần nói một chút chuyện với Tiêu Thanh Nghi và hai tiểu đồ đệ.

...

Một lúc sau, những tiếng "Rắc rắc" bắt đầu vang lên khắp nơi, pháp trận hình võng kia đang không ngừng nứt vỡ, nhưng mảnh vỡ rơi gần xuống đất rồi lại hóa thành năng lượng, phiêu tán trở lại trời đất.

"Ồ, pháp trận nứt vỡ đã nứt vỡ chúng ta có thể đi được rồi" Thanh âm của Hoang Thần vang lên.

Sau khi hắn nói xong, những tên đệ tử khác của Đan Huyền Môn đã được ra lệnh từ trước, liền đi đến nơi chứa hạch tâm nặng lượng của chiếc phi thuyền, bọn hắn lấy linh thạch ra rồi dùng nó để nạp năng lượng cho phi thuyền.

Rất nhanh năng lượng của phi thuyền đã được nạp đầy, chỉ thấy chiếc phi thuyền này tựa hồ được một lực vô hình nâng lên, rất nhanh đã bay lên tầng mây. Bởi vì thời gian tương đối vội, nên cả đám chỉ dùng một chiếc phi thuyền, hai chiếc còn lại đều được Đan Huyền Tử thu hồi lại.

Cảm nhận được chiếc phi thuyền được nâng lên, rồi rất nhanh nhắm thẳng phương hướng Đan Huyền Môn bay đi. Hoang Thần trong lòng thầm nói: "Xuất phát!".

...

Ở một bí cảnh nào đó ở gần ba môn phái Thiên Kiếm, Lạc Hà, Phiêu Miểu.

Bí cảnh này là một cái địa cung, không gian trong này rất tăm tối, nếu người bình thường đi vào trong này có lẽ sẽ sợ hãi tới mức tè ra quần.

Lúc này trong địa cung này đang có ba thân ảnh đang di chuyển, ba đạo thân ảnh này phân biệt là một nữ hai nam. Nữ mặc y phục màu vàng, gương mặt thành thục mang theo mấy phần phong tình, ở sau y phục của nàng là một cái chữ "Lạc" rất to.

Còn hai nam nhân kia thì là một trung niên và một lão già, tướng mạo của bọn hắn phổ thông nhưng trên mặt hiện lên vài phần cứng rắn, tên tướng mạo trung niên mặc bộ y phục màu xanh sau lưng y phục có thêu một thanh tiên kiếm, còn lão già mặc một bộ y phục màu trắng sau lưng có y phục có thêu vài đám mây.

Nếu một tu sĩ có chút hiểu biết ở đây, khi nhìn vào bọn hắn liền lập tức biến bọn họ là ai, đám người này lần lượt là Thái Thượng Trưởng Lão của ba môn Thiên Kiếm, Lạc Hà, Phiêu Miểu.

Lúc này, ba người đang cước bộ của bọn hắn nhẹ nhàng đi trong địa cung này, nhưng do nơi này quá tĩnh lặng nên tiếng bước chân vang lên rất to.

"Thiên Kiếm đạo hữu, ngươi nói ở cái nơi quỷ quái này có thể có đồ tốt gì chứ? Không những thần niệm bị áp chế không dùng ra được, lại còn âm u như vậy, hơn nữa đi rõ ràng mấy ngày rồi thứ ghê gớm nhất gặp được liền là vài con nhện tinh với một chút đan dược cấp hai cỏn còn, làm gì có bảo vật như ngươi nói" lão già mặc y phục có thêu những đám mây kia nói.

Nghe được âm thanh của lão, người được hắn gọi là Thiên Kiếm đạo hữu kia không trả lời, mà người phụ nữ thành thục kia lại nói: "Phiêu Miểu lão đầu ngươi phải có lòng kiên nhẫn một chút chứ! Chúng ta giao tình nhiều năm cùng nhau trải qua hoạn nạn rất nhiều, sao có thể không tin tưởng nhau chứ! Ta nói đúng không Thiên Kiếm đạo hữu?".

Tên trung niên được gọi là Thiên Kiếm đạo hữu kia đang lặng im, thì khi nghe lời nàng nói thì cũng mở miệng trả lời: "Xác thực nơi này do ta phát hiện ra được, nên ở những khu vực ngoài này ta đã càn quét một lượt rồi, nên ở đây không hề có gì là chuyện bình thường, e sợ khi đi vào càng sâu thì những thứ chúng ta phải đối mặt sẽ không đơn giản như vậy đâu".

"Ồ, nghe đạo hữu nói như vậy, dường như ngươi đã từng gặp được thứ gì khủng bố trong đó rồi hay sao?" Lão già mặc y phục Phiêu Miểu Sơn Trang hỏi.

Nghe lão già kia hỏi, kẻ được gọi là Thiên Kiếm đạo hữu kia mở miệng đáp: "Không rõ lắm, nhưng càng vào sau ta lại càng cảm giác được một cỗ nguy cơ, có lẽ ở dưới đó ẩn giấu một thứ gì đó mà mình ta không đối phó được, nên ta mới kêu hai vị đến đây giúp sức, bảo vật chứng ta chia đều, các vị có ý kiến gì không?".

"Trước hết chúng ta hãy nói rõ tỉ lệ chia a, để tránh lúc đó lại phát sinh xung đột" người phụ nữ thành thục kia nói. Nghe nàng nói lão già của Phiêu Miểu Sơn Trang kia đáp lại: "Phân chia như này a, ta và Lạc đạo hữu 3 thành, còn thiên kiếm đạo hữu ngươi do là người phát hiện nên sẽ được phân 4 thành, hai người thất như vậy có hợp lý không?".

Hai người còn lại nghe được phương thức tỉ lệ chia bảo vật của hắn cũng gật đầu tán thành.

"Vậy cứ quyết định như thế a" Kẻ được gọi là Thiên Kiếm đạo hữu kia nói ra, sau đó hắn dường như là cảm ứng được cái gì, chỉ tay về phía trước nói ra: "Hai vị, đằng trước hình như có biến!".

Nghe lời hắn nói, hai người còn lại đều chăm chú nhìn ra hướng ngón tay hắn, chỉ thấy ở trước mắt bọn hắn tựa hồ xuất hiện một con nhện màu trắng có làn da như bạch ngọc đang bò đến đây. Vừa nhìn thấy con nhện này cả ba người đều run sợ, lão già của Phiêu Miểu Sơn Trang run rẩy nói ra: "Trời ạ! Bạch Ngọc Tri Chu tại sao nó lại ở đây?".

Sau đó lão quay người, rồi hướng về phía hai người kia quát: "Hai vị, mau chạy thôi còn đứng ở đó làm gì". Nghe thấy lời lão già quát, hai người đều nhanh chóng tỉnh hồn bắt đầu hướng về sau chạy.

Vừa chạy, lão già kia vừa kinh hồn nói: "Thiên Kiếm đạo hữu, ngươi thật là biết chơi vậy mà lại xâm nhập ngay tổ của Bạch Ngọc Tri Chu".

Kẻ được gọi là Thiên Kiếm đạo hữu kia nghe lão già nói định phản bác cái gì thì đột nhiên, người phụ nữ thành thục kia quát lớn: "Hai vị, ở phía trước cũng có Bạch Ngọc Tri Chu, mau rẽ sang trái".

Sau khi nàng nói xong, ở trước mặt ba người liền xuất hiện một bầy Bạch Ngọc Tri Chu nữa, thấy vậy cả đám không nói gì thêm bắt đầu chạy trốn thật nhanh. Thi thoảng bọn hắn cũng sẽ quay đầu lại để ném một vài pháp thuật, nhưng nó vô dụng với Bạch Ngọc Tri Chu. Bởi Bạch Ngọc Tri Chu là một loài rất đặc biệt.

Chúng ghét ánh sáng mặt trời, thích ẩn nào tại những nơi u tối, giáp xác của chúng y như tên, đẹp giống như bạch ngọc và nó cũng rất cứng rắn, những pháp thuật của tu sĩ Kết Đan đánh vào đó cũng không hề ăn thua. Trừ khi có tu sĩ Kết Anh đứng ra, dùng hỏa diễm hay pháp thuật của bản thân thì mới tiêu diệt được đám này.

Nhưng nếu chỉ có như vậy thì cũng không có gì, mà điểm đặc biệt của loài này là chúng sống theo bầy đàn rất đông, ít cũng vài ngàn con mà nhiều thì chục vạn con cũng có.

Nhưng may mắn, như đã nói thì loài này ghét ánh sáng mặt trời nên chúng sẽ không rời khỏi bí cảnh, nếu không thì các thế lực trong tu chân giới đều sẽ vô cùng đau đầu để giải quyết đám này.

...

(Còn tiếp)

Bình Luận (0)
Comment