Thiên Lam Đại Lục mênh mông rộng lớn, ở trên đại lục này phân chia làm tứ vực bao gồm Nam Huyền Vực, Bắc Nguyên Vực, Đông Cực Vực, Tây Mạc.
Mỗi một vực đều có diện tích vô cùng đồ sộ, và ở giữa mỗi vực đều bị chia cắt bởi biển cả rộng lớn, nên việc di chuyển qua các vực rất khó, phải dùng đến truyền tống pháp của các đại phái.
Mà địa phương Hoang Thần đang ở là Đông cực vực, vực này có lãnh thổ rộng nhất trong các vực, ở trên vực này các tu chân đại phái mọc lên như rừng, từ đó hình thành lên những quốc gia tu chân san sát nhau, những quốc gia này bề ngoài được cai trị bởi Hoàng Đế, nhưng thực chất kẻ cầm nắm hết thảy lại là các tu chân môn phái ở phía sau.
Những quốc gia này là một nguồn cung cấp nhân tài và tài nguyên không ngừng cho các tu chân môn phái, mà Đại Ly Quốc là một trong những quốc gia đó.
Đại Ly Quốc tu chân quốc nằm ở phía đông của Đông Cực Vực, phía đông của quốc gia này giáp với Vô Biên Hải, phía nam giáp với Đại Mạc tu chân quốc, phía tây giáp với một vùng hỗn loạn tự trị của các ma môn, phía bắc tới gần băng nguyên là địa bàn của một đỉnh cấp thế lực Băng Ly Cung.
Mà ở Đại Ly Quốc, cả các thế lực mạnh yếu phân chia rất rõ ràng.
Thế lực cầm đầu Đại Ly Quốc là Lục Đại Tông Môn gồm: Phi Tiên Tông, Vũ Hóa Môn, Thiên Diễn Tông, Tử Điện Các, Tà Ma Tông, Thiên Thi Tông.
Các môn phái này đều là các cao cấp thế lực lâu năm, trong môn ít nhất có vài vị tu sĩ Kết Anh, các môn phái này có toàn quyền chia cắt tài nguyên và đất đai ở Đại Ly Quốc.
Mà ở trong địa bàn của Vũ Hóa Môn, cũng có các môn phái cỡ trung khác, và Đan Huyền Môn, Lạc Hà Tông, Thiên Kiếm Tông và Phiêu Miểu Sơn Trang đều nằm trong đó.
Và bốn môn phái này nằm khá gần địa bàn của Tà Ma Tông nên rất thường xuyên bị ma tu quấy nhiễu, nên bốn môn phái này đã chủ trương tự lập nên một liên minh, mà mục đích của liên minh này chính là để chống lại Man Quỷ Tông.
Còn lý do vì sao một môn phái có tu sĩ Kết Anh xuất hiện trong địa bàn của mình, mà Tà Ma Tông vẫn chưa ra tay thì vẫn chưa được biết.
...
Mà lúc này, ở gần Lạc Hà Môn, Thiên Kiếm Tông và Phiêu Miểu Sơn Trang.
Ở trong một cái hang động hoang vu và tăm tối, ở nơi tận cùng của hang động này có tồn tại một cái truyền tống pháp trận màu đen rất lớn.
Mà địa điểm pháp trận này truyền tống đến lại chính là một cái bí cảnh, bí cảnh này là một không gian tăm tối, nơi đây có những con đường được xắp xếp như một địa cung, ở xung quanh đường đi là một bức tường rất dày, thi thoảng trên con đường đi cũng sẽ có ngã rẽ vào một con đường khác.
Hiện tại trong địa cung này đang có rất nhiều thanh âm di chuyển của những con nhện, tiếng thở dốc, còn có âm thanh vụ nổ của các pháp thuật. Đến hiện trường ta sẽ thấy một khung cảnh.
Ba người đang chạy thục mạng trong địa cung để trốn chạy khỏi bầy nhện đang dí sát đằng sau. Ba người này lần lượt chính là thái thượng trưởng lão của Thiên Kiếm Tông, Phiêu Miểu Sơn Trang và Lạc Hà Môn, mà đàn nhện đang đuổi sau lưng bọn hắn đương nhiên là đàn Bạch Ngọc Tri Chu kia.
"Đáng chết! Cái quy tắc khốn nạn của bí cảnh này! Đã không cho dùng thần niệm rồi vậy mà còn cấm bay, không biết tên khốn nào đã áp dụng cái quy tắc này để xây dựng cái địa cung này, nếu gặp được phần mộ của tên đó ta chắc chắn đào mộ hắn lên rồi đem xác hắn ném cho cả ăn" Lão già của Phiêu Miểu Sơn Trang vừa chạy vừa tức giận nói.
"Lão đầu nhà ngươi, vẫn không bỏ được cái thói quen đào mộ kẻ thù a!" Lạc Hà Môn thái thượng trưởng lão nói, Thiên Kiếm Tông thái thượng trưởng lão cũng mở miệng: "Lạc đạo hữu nói rất đúng, cái thói quen xấu này của ngươi cần phải sửa gấp, lỡ mai sau ta bất ngờ chết đi, có khi lão đầu nhà ngươi lại đào mộ của ta".
Nghe lời hai người nói, lão già của Phiêu Miểu Sơn Trang kia khinh thường đáp lại: "Các ngươi a! Còn trẻ tuổi nên vẫn chưa hiểu rõ đạo lý nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, mặc dù kẻ địch đã chết nhưng vì để phòng hậu hoạn kẻ đó còn chuẩn bị cái gì, nên việc đào mộ kẻ đó cũng là việc tất yếu".
Hai người nghe lời của lão xong, khoé môi hơi hơi giật giật, trong lòng thầm mắng: "Ngươi rõ ràng là tham tài bảo và truyền thừa mà bọn hắn lén lút lưu lại, chứ đề phòng hậu hoạn cái gì!".
Tuy đám người vừa nói, vừa nghĩ nhưng đôi bàn chân vẫn không ngừng hướng về phía trước chạy thục mạng. Đang lúc bọn hắn chạy thục mạng thì đột nhiên, âm thanh di chuyển của đàn nhện đột nhiên biến mất.
Ba người mặc dù vẫn chạy, nhưng cũng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy lúc này những con nhện vừa nãy truy đuổi bọn hắn đang từng con dựa sát vào tường. Nhường ra một lối đi riêng như đang chờ đợi cái gì vậy.
Nhìn thấy những con Bạch Ngọc Tri Chu làm như vậy, cả ba đều không có một chút tâm tình vui mình nào, mà ngược lại lúc này bọn hắn càng chạy nhanh hơn, tựa hồ hận cha mẹ mình sinh ra thiếu hai cái chân.
Ba người bọn hắn chạy được một lúc sau, thì ở sau lưng bỗng vang lên một tiếng thét dài, rồi những thanh âm "Cạch Cạch" vang vọng khắp địa cung vang lên.
Nghe được âm thanh này, bọn hắn đều biết đó là thứ gì nên cũng không dám quay đầu nhìn xem, mà ngược lại tốc độ chạy ngày càng nhanh hơn. Nguyên do là hiện tượng vừa rồi của đàn Bạch Ngọc Tri Chu kết hợp với những kiến thức vốn có của ba người, cả ba liền dễ dàng nghĩ một điều: "Bạch Ngọc Tri Chu vương muốn tới!".
Bạch Ngọc Tri Chu vương liền là những con Bạch Ngọc Tri Chu ưu tú, đột phá cực hạn của bản thân, loài này xuất hiện thấp nhất cũng là tam giai, và có một khả năng vô cùng khí chịu đó là triệu hồi ra cả đàn Bạch Ngọc Tri Chu. Giáp xác của nó càng sáng bóng hơn so với Bạch Ngọc Tri Chu bình thường.
Mà mỗi khi Bạch Ngọc Tri Chu xuất hiện, thì kèm theo đó là cảnh tượng những con Bạch Ngọc Tri Chu con nhường đường, nên ba người họ mới đoán được thứ muốn xuất hiện là Bạch Ngọc Tri Chu vương.
...
Quay trở lại chủ đề chính.
Ngay sau khi bọn hắn thục mạng chạy được rất xa, thì con Bạch Ngọc Tri vương kia tựa hồ là đang đánh hơi gì đó. Một lúc sau, nó dường như cảm nhận được cái gì, tức giận rít gào!.
Rồi rất nhanh, nó hướng về phương hướng mà ba người liều chạy. Tốc độ của con Bạc Ngọc Tri Chu rất nhanh, nó lao lên trông như một đạo huyễn ảnh vậy.
Chỉ trong chốc lát, nó đã tìm thấy vị trí của ba người, ba người vốn đang chạy thục mạng bỗng dưng cảm nhận được cái gì, đều cùng nhau quay đầu lại, chỉ thấy trước mặt của bọn họ chính là con Bạch Ngọc Tri Chu vương kia. Vừa nhìn thấy nó, cả ba đều khiếp sợ thốt lên: "Làm sao có thể nhanh như vậy!".
Sau đó tiếp tục định chạy, nhưng con bạch ngọc tri chu vương kia làm sao có thể dễ bọn hắn được toại nguyện như vậy, nó dơ cái móng vuốt của mình ra định tấn công ba người.
Tuy nhiên, cái móng của nó vừa đưa ra thì bỗng dưng ngưng lại, như bị một cỗ khí tức khủng bố gì đó chú ý đến.
Cảm nhận được cỗ khí tức này, con Bạch Ngọc Tri Chu vương mấy cái chân dài hơi hơn run run, sau đó nó thu hồi móng vuốt, mấy cái chân lui về sau một chút thì cảm giác nguy cơ đó mới biến mất.
Mặc dù có chút tiếc nuối nhưng con Bạch Ngọc Tri Chu này vẫn chỉ có thể ngoan ngoãn lui về. Hai chân của nó từ từ thối lui về nơi u ám, rồi một lúc sau khi nó rời đi, thì những tiếng nhện bò cũng vang lên liên tục ở bên nhau. Sau đó một lúc liền hoàn toàn biến mất.
Thấy cảnh này, mặc dù ba người vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm vì tai nạn đã qua.
"Tại sao con Bạch Ngọc Tri Chu vương kia lại tự nhiên lui lại? Rõ ràng nó có thể lao lên rồi giết hết chúng ta cơ mà?" Lạc Hà Môn thái thượng trưởng lão nói.
Nghe nàng nói như vậy, lão già đến từ Phiêu Miểu Sơn Trang liền cười cười nói ra: "Còn sống là tốt rồi! Ngươi còn quan tâm tại sao bọn chúng lại bỏ đi ư?".
Sau đó, hai người bắt đầu lâm vào cãi vã.
"Hình như ta biết tại sao tụi nó rời đi rồi!" Thái thượng trưởng lão của Thiên Kiếm Tông nói. Sau đó cả hai thái thượng trưởng lão của Lạc Hà Môn và Phiêu Miểu Sơn Trang đều lộ ra vẻ mặt hiếu kỳ nhìn xem hắn.
Thái Thượng Trưởng Lão của Lạc Hà Môn hỏi: "Ồ! Vậy ngươi nói xem, ngươi biết cái gì?".
Nghe được câu hỏi của nàng, Thiên Kiếm Tông thái thượng trưởng lão chỉ phun ra vài chữ: "Nó bị thứ gì dọa sợ!".
...
(Còn tiếp)
(Ta buồn ngủ quá nên cố nặn nốt chương này đến 1k7 chữ nên cảm giác nó hơi ngắn hơn so với những chương khác, mai sẽ 3 chương)