"Bị thứ gì dọa sợ?" Thái Thượng Trưởng Lão của Lạc Hà Môn nghi hoặc hỏi.
"Ừm, là bị thứ gì dọa sợ, các ngươi hãy nhìn đằng kia xem" vừa nói Thái Thượng Trưởng Lão của Thiên Kiếm Tông đã dùng ngón tay chỉ về một cái phía trước.
Nghe hắn nói, cả hai thái thượng trưởng lão của Lạc Hà Môn và Phiêu Miểu Sơn Trang đều quay ra nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ. Chỉ trước mắt bọn họ là một cánh cửa lớn bằng đá, trên đó điêu khắc các phù văn phức tạp.
Hai bên cửa có cột trụ làm bằng đá, xung quanh có nhô ra hai cái bệ có treo hai ngọn đuốc, có lẽ là do pháp trận nào đó nên hai ngọn đuốc đó vẫn cháy sáng, mặc dù thời gian đã qua rất lâu. Nhìn thấy cảnh này, Thái Thượng Trưởng Lão của Lạc Hà Môn kinh ngạc hỏi: "Chả lẽ thứ bên trong cánh cửa này đã hù chạy đám Bạch Ngọc Tri Chu kia?".
Nghe những lời nàng nói, Thái Thượng Trưởng Lão của Phiêu Miểu Sơn Trang lắc đầu trả lời: "Ta nghĩ là không phải, nhưng dù cho nó là cái gì thì chúng ta cũng phải vào xem, ở đằng sau còn có một đàn Bạch Ngọc Tri Chu với một con Bạch Ngọc Tri Chu vương, chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi". Nói xong, lão thở dài.
"Đều là lỗi của ta, vì đã mời hai vị đến cái nơi chết tiệt này!" Thanh âm tự trách của Thái Thượng Trưởng Lão Thiên Kiếm Tông vang lên, nói xong hắn còn thở dài, vẻ mặt u buồn.
"Thiên Kiếm đạo hữu không cần phải tự trách, thám hiểm bí cảnh thường đạt được nhiều tài nguyên phong phú, nhưng đi kèm với đó là cái chết rình rập, những đạo lý này bọn ta đã minh bạch từ trước" Thái thượng trưởng lão của Phiêu Miểu Sơn Trang nói.
"Lão nói có lý đấy, Thiên Kiếm đạo hữu không cần phải tự trách bản thân nữa, trong hoàn cảnh này chúng ta phải đoàn kết lại thì mới có thể rời khỏi đây" Lạc Hà Môn thái thượng trưởng lão phối hợp nói.
Nghe lời nói của hai người, Thiên Kiếm Tông thái thượng trưởng lão cảm kích nói: "Cảm tạ hai vị đã đồng cảm, hiện tại chúng ta cũng nên mở cái cửa kia ra, xem bên trong đó có gì". Nói xong, cả ba người đều bắt đầu di chuyển
Bọn hắn bước những bước chân nhẹ nhàng nhưng trong cái u tối và tĩnh lặng của địa cung này, thì tiếng chân của bọn hắn vang lên khắp nơi. Đi được một lúc, bọn hắn đã đi đến trước cánh cửa đá, trên đó ánh sáng của đuốc chiếu rọi, làm lộ ra những vết nứt và những dấu vết của thời gian. Bước lên cầu thang, Thái Thượng Trưởng Lão của Thiên Kiếm Tông dùng tay đẩy cánh cửa này ra, và ngay lập tức, một luồng gió lạnh thổi vào, khiến bọn hắn phải rùng mình.
Trước mắt bọn hắn là một đại diện u ám hơn, nhưng bằng thị lực của tu sĩ bọn hắn có thể thấy rõ cảnh tượng bên trong. Trước mặt bọn hắn là một cầu thang để đi lên một chỗ có hình tròn, và ở phía dưới cầu thang có các khẽ rãnh lớn, bên trong chứa các chất lỏng màu đỏ, ngửi ngửi mùi liền biết nó là máu.
Xung quanh đại diện này là ba cánh cửa khác có lối vào tương tự như cánh cửa mà bọn họ đang đứng, ở giữa đại diện có một bệ đá lớn, ở tứ phía đều có những bậc thang để đi lên, ở mỗi góc của bệ đá này có một cột đá lớn, gốc của cột đá này đều mạ màu vàng kim, còn ở thân thì có điêu khắc phù văn và màu đỏ như máu.
Và đặc biệt là ở giữa bệ đá đó có một cái quan tài làm bằng đá, quan tài này trông khá bình thường cũng không có phù văn hay các ký hiệu gì trên đó, nhưng chỉ cần là người có não liền biết nó không bình thường.
Thấy một màn này, cả ba người bọn hắn đều nuốt nước miếng nhìn nhau, trong mắt bọn hắn đều hiện lên vẻ kinh dị. Sau đó Thái Thượng Trưởng Lão của Phiêu Miểu Sơn Trang cổ quái nói: "Đây hình như là một mộ địa của cường giả, nãy giờ chúng ta không phải thám hiểm bí cảnh mà đang đi trộm mộ".
Đang lúc hắn định nói thì một tiếng động lớn vang lên khi cánh cửa đá sau lưng bộng dưng tự đóng sập lại. Tiếng động làm rung chuyển cả tường và khiến bụi bặm bay lên.
Nghe thấy thanh âm, cả ba người đều quay đầu về phía sau nhìn, thấy cánh cửa tự dưng đóng lại, Thiên Kiếm Tông thái thượng trưởng lão nghi hoặc thốt lên: "Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cánh cửa lại đột nhiên đóng lại".
"Không biết nữa, hiện tại ta hoàn toàn không thể đẩy được nó ra" Thái Thượng Trưởng Lão của Phiêu Miểu Sơn Trang vừa nỗ lực đẩy cánh cửa vừa trả lời.
Đúng lúc bọn hắn định nói thêm gì thì thanh âm cửa đá bị mở ra vang lên, thanh âm này ở phía đối diện của bọn hắn, nhưng vì có bệ đá che chắn nên bọn hắn không thể nhìn thấy gì.
Sau đó, một thanh âm bước chân từ phía đối diện vang lên đồng thời một giọng nói già nua cũng xuất hiện theo: "Ba vị đạo hữu đã lâu không gặp, hiện tại trông các ngươi khí sắc ngày càng thịnh vượng không giống như lão già ta đây".
Thanh âm vừa nói xong, ở trên bệ đá bỗng dưng xuất hiện một thân ảnh. Thân ảnh này là một lão giả lưng còng, người mặc hắc bào che phủ toàn thân, chỉ để hở khuôn mặt.
Nhìn vào khuôn mặt của lão thì một số người thậm chí có thể nôn ra, gương mặt của lão già này nhìn như một xác chết, làn da phân hủy, gương mặt nhăn nheo. Quả thực nếu đem Lục Thiên Kiêu đem so với lão thì quả thực kém xa vài con phố.
Tuy nhiên, vừa nhìn thấy lão, Ba thái thượng trưởng lão của ba tông đều kinh ngạc cùng khiếp sợ, Thái Thượng Trưởng Lão của Thiên Kiếm Tông nói ra: "Man Quỷ lão quái? Tại sao ngươi lại ở đây!".
Không ngờ lão già xấu xí này vậy mà lại là Man Quỷ Chân Quân mà các tu sĩ chính đạo căm ghét.
Man Quỷ Chân Quân nghe được hắn nói như vậy, liền cười một cái, nụ cười này của lão vừa xuất hiện liền làm cho người ta cảm thấy ác tâm, nếu đem nụ cười hiện tại của lão đem đi dọa con nít thì quả thực là đại sát khí.
"Tại sao ta lại ở đây ư? Đương nhiên là để đưa những kẻ cản đường các ngươi lên đường rồi!" Lão vừa cười vừa nói.
Nghe lão nói, Thái Thượng Trưởng Lão của Lạc Hà Môn tức giận, định nói cái gì nhưng đột nhiên, Man Quỷ Chân Quân búng tay một cái. Lão vừa búng tay xong thì từ những bức tường của tòa đại điện này bỗng dưng xuất hiện các xiềng xích màu đen, lao thẳng tới trói chặt ba người.
"Này! Này là cái gì? Tại sao linh lực của ta lại không sử dụng được nữa rồi!" Thái Thượng Trưởng Lão của Phiêu Miểu Sơn Trang vừa giãy dụa vừa tức giận nói.
"Ta cũng vậy, ta cũng thế" hai thanh âm khác cũng vang lên.
"Man Quỷ lão quái rốt cuộc ngươi đã làm gì!" Thiên Kiếm Tông thái thượng trưởng lão tức giận gào thét nói, vừa nói hắn càng điên cuồng giãy dụa hơn.
Thấy cảnh này, Man Quỷ chân quân cười tà một cái, rồi nói: "Các ngươi không cần phải giãy dụa nữa đâu, đây là cấm linh trận lão phu đã chuẩn bị từ trước chính là để đối phó đám các ngươi đó!".
Nghe Man Quỷ Chân Quân nói, Thái Thượng Trưởng Lão của Lạc Hà Môn kinh sợ hô: "Cái gì! Cấm linh trận! Đây rõ ràng là pháp trận thượng cổ, tại sao một kẻ Ngụy..."
Nhưng chữ "Ngụy Anh" chưa nói xong thì xiềng xích kia đột nhiên dài lên, rồi túm chặt lấy cổ của nàng, Thái Thượng Trưởng Lão của Lạc Hà Môn bị khóa cổ, cố gắng dãy giụa. Còn thanh âm của Man Quỷ Chân Quân vang lại lên: "Ở đời, lão phu rất ghét những kẻ gọi mình là Ngụy Anh, nên phiền ngươi câm miệng lại".
Sau đó, lão dùng ánh mắt bễ nghễ nhìn ba người, rồi thanh âm châm chọc nói: "Cảm ơn Thiên Kiếm đạo hữu đã dẫn thêm hai tên đồng bạn này của ngươi đến, vốn còn tưởng phải mấy công đi bắt bọn hắn lại, ai ngờ ngươi đã giúp ta đưa bọn hắn tới tận cửa.
Hiện tại, còn mỗi lão già Đan Huyền Tử kia là chưa tới, nhưng các ngươi cũng đừng lo lắng bởi..."
Tuy nhiên, Man Quỷ Chân Quân chưa nói xong, thì đột nhiên cảm nhận được cái gì, nhíu mày lại rồi từ nhẫn trữ vật lấy ra một hai tấm lệnh bài làm bằng ngọc, có màu xanh trên đó điêu khắc chữ "Ngũ" và "Tứ". Nhưng hiện tại, trên hai tấm lệnh bài này tràn nghập những vết nứt.
Tấm lệng bài như này được gọi là mệnh bài, nó có tác dụng duy nhất là ghi chép một đạo tinh huyết của tu sĩ lên, khi tu sĩ còn sống thì lệnh bài này sẽ an ổn, còn nếu tu sĩ chết đi thì lệnh bài này sẽ nứt vỡ. Mà hai tấm lệnh bài kia nứt vỡ thì đại diện cho chủ nhân của hai tấm lệnh bài này đã chết.
Vừa nhìn thấy tấm mệnh bài trong tay, Man Quỷ Chân Quân mặc kệ ba người kia đang nhìn, tự nhíu mày lẩm bẩm: "Chỉ là một Đan Huyền Tử khí huyết sắp hết, tại sao lại có thể phản sát lão ngũ và lão tứ".
Đang lúc hắn lẩm bẩm, thì tự dưng lại cảm nhận được cái gì, từ trong nhẫn trữ vật lấy một miếng lệnh bài khác ra, mệnh bài bài này cũng làm từ ngọc, ở trên đó cũng điêu khắc chữ "Tam", tuy nhiên giống hai lệnh bài vừa nãy, trên tấm mệnh bài này cũng tràn nghập những vết nứt.
Lúc này, Man Quỷ Chân Quân cũng kinh sợ nói: "Tại sao cả lão tam cũng chết! Chả lẽ Đan Huyền Tử lão già này lén lút đột phá đến Nguyên Anh Kỳ rồi? Nhưng tại sao lại có thể nhanh và không có thiên địa dị tượng nào?".
Đang nghĩ thì lão lại cảm nhận được gì, một phát lấy ra hai tấm mệnh bài còn lại, trên hai tấm mệnh bài có điêu khắc lần lượt hai chữ "Nhị" và "Đại".
Mà lúc này, tấm mệnh bài có chữ "Nhị" đã nứt vỡ, tuy nhiên tấm chữ "Đại" vẫn còn nguyên. Thấy cảnh này Man Quỷ Chân Quân nhíu mày, chăm chú quan sát sau vài phút thì thấy tấm chữ "Đại" vẫn bình thường, không có dấu hiệu gì khác thì lão mới thở ra nhẹ nhàng.
"Xem ra, lão già Đan Huyền Tử kia vẫn là Kim Đan Kỳ, nhưng còn có ít thủ đoạn để phản kháng" lão thở dài nghĩ. Tuy tổn thất tới bốn vị trưởng lão, nhưng lão cũng chỉ tiếc hận một hồi, rồi cũng cảm thấy bình thường.
Nhưng đang lúc lão thả lỏng, thì ở trên tấm mệnh bài có chữ "Đại" kia cũng vang lên những thanh âm "Răng Rắc" rồi cũng nứt vỡ.
...
(Còn tiếp)