Theo thần niệm của Hoang Thần, hắn nhìn thấy một vùng núi nguy nga trùng điệp, cả ngọn núi bên ngoài được bao phủ bởi một màn sương. Đây chắc hẳn là Mê Vụ Trận dùng để ngăn không cho phàm nhân đến gần.
Ở gần những ngọn núi này có một tòa thành cực kỳ rộng lớn, lấy tầm mắt của thần niệm, Hoang Thần có thể dễ dàng nhìn thấy mọi thứ ở bên trong.
Trong đó có các đình đài lầu các, có phường thị, có cả một chi nhánh của Vạn Bảo Các, từ miệng Đan Huyền Tử biết được, tòa thành này có tên là Đan Huyền Thành. Là một thành thị tu chân quy mô vừa.
Tuy nhiên, phi thuyền chỉ là bay ngang qua tòa thành này chứ không dừng lại, nên rất nhanh chiếc phi thuyền này bay vào trong mê vụ.
Những tu sĩ ở phía dưới khi ngước nhìn lên trên trời đều có thể nhìn thấy một con thuyền khổng lồ đang bay trên cao. Và bọn hắn đều biết đấy là phi thuyền chở đệ tử mới nhập môn của Đan Huyền Môn.
...
Phi thuyền bay rất nhanh, chỉ một lúc sau phi thuyền đã hạ xuống sơn môn của Đan Huyền Môn. Thấy vậy, Đan Huyền Tử phất tay một cái, con thuyền đã tự xuất hiện một lối đi cho các đệ tử.
Sơn môn của Đan Huyền Môn được xây bằng đá hoa cương rất chắc chắn, xung quanh sơn môn là cảnh núi rừng, còn có một thác nước xanh biếc ở xa, trông rất đẹp.
Những đệ tử nãy giờ nóng lòng đều nhao nhao bước xuống bao gồm cả Tô Hạo và Lăng Vũ Dao.
Vừa bước xuống Tô Hạo đã cảm thán nói: "Không hổ là tiên môn, cảnh sắc tựa như nhân gian tiên cảnh vậy!".
"Đồ nhà quê! Sau này ngươi sẽ biết khí thế này chưa là gì so với các đại phái" Lăng Vũ Dao đứng bên cạnh Tô Hạo nói.
Sau khi nói chuyện một lúc, Tô Hạo cùng Lăng Vũ Dao cũng đi vào đoàn ngủ, xếp hàng nghiêm chỉnh. Đồng thời sau khi xếp hàng, Tô Hạo cũng khiếp sợ hỏi: "Ta nhớ ở trên thuyền làm gì có nhiều người như vậy? Tại sao ở chỗ này đông thế?".
Nhưng không đợi Lăng Vũ Dao mở miệng, đằng sau đã có một âm thanh vang lên: "Khi vực quản hạt của Đan Huyền Môn lớn như vậy, đương nhiên cũng sẽ có rất nhiều thành thị tu chân. Mà mỗi thành thị tu chân đều sẽ tuyển chọn đệ tử nên mới đông như vậy".
Nghe được âm thanh kia Tô Hạo và Lăng Vũ Dao quay đầu lại, khi bọn hắn vừa nhìn thấy người đến liền vui vẻ nói: "Trương Kính đại ca, thì ra là ngươi".
Chủ nhân của thanh âm vừa nãy chính là Trương Kính, là thiếu niên đã đi lên làm quen với Tô Hạo và Lăng Vũ Dao trên phi thuyền.
"Tại sao lúc phi thuyền rơi ta lại không thật ngươi ở đâu?" Tô Hạo tiến đến gần Trương Kình lo lắng hỏi.
Nghe được câu hỏi của Tô Hạo, Trương Kính ngượng ngùng xoa xoa đầu một cái, rồi nói: "Ngươi nói cái này a, sau khi nói chuyện với các ngươi xong, ta liền một mực đi dạo trên con thuyền, những đệ tử của Đan Huyền Môn vì đang bận đánh bạc nên cũng không để ý đến ta.
Mất một lúc, ta trốn lên được chỗ cao nhất trên thuyền, ở trên đó ta say mê ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh, nhưng không hiểu sang đang ngắm thì ta lại ngủ quên mất. Rồi không biết là bao lâu sau, ta bị Đan Huyền Tử tiền bối đánh thức rồi đưa ta về con thuyền mà mọi người tụ tập".
Nghe hắn nói xong, Tô Hạo và Lăng Vũ Dao nhìn nhau, vẻ mặt cổ quái.
Tô Hạo thì trong lòng thầm mắng: "Mẹ nó! Tên này quả thực là cái nhân tài".
Còn Lăng Vũ Dao cười hi hì nói: "Trương Kính đại ca, ngươi quả thực là cái nhân tài trong hoàn cảnh đó mà vẫn ngủ được".
Nghe vậy, Trương Kính ngượng ngùng gãi đầu một cái, rồi một lúc sau cả ba người đi vào đề tài khác.
...
Còn ở phía Hoang Thần.
Sau khi chiếc phi thuyền này hạ xuống, Hoang Thần, Tiêu Thanh Nghi với Đan Huyền Tử không có vội vàng đi xuống, mà là đứng đợi các đệ tử đi xong.
Trong lúc đợi, Đan Huyền Tử đắc ý hỏi: "Thế nào? Thấy Đan Huyền Môn có phải là rất khí phái không?".
"Chung quy chung củ" Hoang Thần nhàn nhạt trả lời. Mặc dù Đan Huyền Môn trông rất khí phái, nhưng chủ nhân trước của cơ thể này là đệ tử Phi Tiên Tông, mà Phi Tiên Tông là một cao cấp thế lực đương nhiên hoàn cảnh với kiến trúc vượt xa Đan Huyền Môn.
Nghe được câu nói của Hoang Thần, Đan Huyền Tử tức giận nói: "Ngươi cái tán tu thì biết cái gì? Hoàn cảnh của tông môn của lão phu được xếp vào hàng tuyệt đỉnh nhất trong trung cấp thế lực đó! Có biết không?".
"Thì cũng chỉ là trung cấp thế lực mà thôi, không lên được mặt bàn" Hoang Thần trả lời lại.
"Ngươi! Ngươi! Tức chết lão phu rồi" Lão vừa nói vừa làm ra vẻ rất tức giận, định nói tiếp cái gì thì bị thanh âm Hoang Thần cắt ngang: "Đi xuống thôi, các đệ tử đã tập hợp hết rồi".
Nói xong, Hoang Thần cùng Tiêu Thanh Nghi cũng nhẹ nhàng đi xuống, thấy vậy Đan Huyền Tử cũng rất mau đuổi theo, nhưng trong lòng lão lại thầm mắng: "Nếu không phải lão phu có thân phận thái thượng trưởng lão, thì người ta khi nhìn vào còn tưởng các ngươi mới là chủ tông môn này!".
Tuy nghĩ như vậy, nhưng bề ngoài lão vẫn một bộ phong kinh vân đạm, đo xuống được vài bước thì đã được hai người mặc y phục trưởng lão ra tiếp đón.
"Bái kiến Thái Thượng Trưởng Lão" hai người kia nói, rồi hơi hơi khom người thi lễ.
"Ừm các ngươi đứng lên đi" Đan Huyền Tử gật đầu, rồi phất tây một cái, hai người kia liền bị một cỗ lực lượng vô hình nâng dậy. Sau khi nâng dậy hai người Đan Huyền Tử mới hỏi: "Lần này các ngươi đi chiêu thu đệ tử có gặp biến cố, hay bất ngờ gì không?".
Nghe được câu hỏi của Đan Huyền Tử, hai người này rất nhanh nhẹn trả lời: "bẩm thái thượng trưởng lão, lần này chúng ta đi đến các thành thị trên đường cũng gặp một ít phiền phức, nhưng cũng không lớn giải quyết rất dễ dàng, nhưng đáng tiếc lần này bọn ta lại chả khai quật được thiên tài nào".
Đan Huyền Tử nghe vậy gật đầu nói: "Ừm, thế cũng tốt rồi lần sau các ngươi cứ tiếp tục phát huy". Sau khi nói xong, lão lại dùng ngón tay chỉ vào hai người Hoang Thần và Tiêu Thanh Nghi đang lặng im đứng đó từ nãy giờ, lão vừa chỉ vừa nói.
"Giới thiệu cho người một chút hai vị này lần lượt là Thần Hoang chân nhân và Huyết Liên chân nhân cũng là người đã làm ra thiên tượng kết đan ở Hắc Nham Sơn Mạch, hai vị này sẽ đảm nhiệm chức trưởng lão của bản môn nhưng các ngươi cứ đối đãi hai vị này như đối đã ta là được".
Sau khi Đan Huyền Tử nói xong, hai tên trưởng lão kia đi hướng hai người Hoang Thần và Tiêu Thanh Nghi, rồi cả hai cúi đầu hành lễ, đồng thanh nói: "Vãn bối, bái kiến hai vị chân nhân".
Nhưng chưa đợi bọn hắn cúi đầu hành lễ xong, Hoang Thần tùy tiện phất tay, làm cho bọn hắn được linh lực đỡ dậy, rồi Hoang Thần nói: "Hai người các ngươi không cần phải như vậy, ta với các ngươi đều là Đan Huyền Môn trưởng lão, thân phận ngang nhau, hơn nữa ta cũng chỉ ăn nhờ ở đậu một thời gian thôi".
Tuy là hắn nói như vậy, nhưng hai tên trưởng lão này cũng sẽ không coi là thật. Trong lúc hai tên trưởng lão này không biết làm gì thì thanh âm Hoang Thần vang lên lần nữa: "Ta và Thanh Nghi mới đến đây còn chưa có động phủ, hai ngươi liền dẫn ta đi chọn a".
Lời Hoang Thần vừa nói xong, hai tên trưởng lão kia định trả lời thì lại bị Đan Huyền Tử chen ngang, trong mắt lão hiện lên vẻ giảo hoạt, lão nói: "Vậy hai ngươi liền lựa chọn động phủ ở chỗ cao nhất của Đan Huyền Sơn a, chỗ đó linh khí đậm đặc và cũng là nơi ta tu luyện".
Nghe lão nói, Hoang Thần gật đầu trả lời: "Vậy cũng được, giờ ngươi liền dẫn bọn ta đến a". Nhưng sau khi nghe lời Hoang Thần nói, lão chỉ lắc đầu một cái, trả lời: "Chỉ có điều ở trên đó chỉ còn đủ để xây một cái động phủ thôi! Không biết ý Thanh Nghi cô nương như nào?".
Hoang Thần nghe lời của lão, liền sửng sốt một chút sau đó cũng hiểu, lão già này là định giúp mình.
Còn Tiêu Thanh Nghi nãy giờ đứng im, sau khi nghe lời của lão, mặc dù nàng cũng biết ý của lão là gì nhưng cũng không thèm để ý, nàng gương mặt thanh lãnh trả lời: "Ta không có ý kiến gì".
"Vậy Thanh Nghi cô nương không có ý kiến gì thì ta sẽ sai đệ tử đi xây động phủ a! Đảm bảo nó sẽ hợp với sở thích của hai người" Đan Huyền Tử cười nói. Sau khi nói xong lão liền dùng một truyền âm phù lục rồi quăng ra.
Cái kia truyền âm phù lục bị lão ném ra như là có định vị, lao chính xác về một phía. Làm xong lão mới nói: "Ta vừa mới sai đệ tử đi xây động phủ rồi, chắc khoảng nửa ngày mới xong, hai vị có muốn đi thăm quan ở đâu không?".
"Ừm, ta muốn đến địa hỏa phòng của Đan Huyền Môn" Hoang Thần gật đầu nói.
Sau đó, Đan Huyền Tử liền phân phó một vị trưởng lão dẫn đường đến địa hỏa phòng.
...
Sau khi hai người Hoang Thần và Tiêu Thanh Nghi rời đi, Đan Huyền Tử liền bay lên trên cao, bay đến trước mặt đám đệ tử mới nhận.
Vừa thấy lão, nhưng tên đệ tử bao gồm cả Tô Hạo và Lăng Vũ Dao đang bàn phía đuôi cũng im miệng lại. Rồi đứng thẳng hàng ngay ngắn và nghiêm túc.
Thấy cảnh này, Đan Huyền Tử hài lòng gật đầu một cái rồi lão nói: "Trước hết là chào mừng tất cả các ngươi đã gia nhập Đan Huyền Môn ta, vừa nãy các ngươi nói chuyện với nhau hẳn là cũng nghe được việc đoàn mà lão phu dẫn đội gặp phải ma tu đánh úp.
Tuy không tổn thất cái gì, nhưng đây cũng là một lời cảnh tỉnh dành cho những kẻ mới bước vào tu chân như các ngươi, vì thế lão phu hi vọng các ngươi sẽ nỗ lực tu luyện, cho dù không thể thành đạo nhưng ít nhất cũng có sức phản kháng cho cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này, các ngươi hiểu chưa?".
Lão vừa nói xong, chúng đệ tử phía dưới đều đồng thanh hô to: "Rõ!", thanh âm các đệ tử hô vang vọng khắp cả sơn môn, khiến cho người ta đau màng nhĩ, đinh tai nhức óc.
Đan Huyền Tử nghe vậy, hài lòng gật gật đầu rồi nói: "Rất tốt! Hiện tại ta sẽ phổ biến cho các ngươi môn quy và một số hạng mục cần biết".
...
(Còn tiếp)