Trong lúc tên Thái Thượng Trưởng Lão của Phiêu Miểu Sơn Trang liên tục hướng về cỗ quan tài kia nịnh nọt.
Đột nhiên, âm thanh kia lại tiếp tục vang lên: "Giờ ngươi đã là nô tài cho ta thì cũng nên giao một ít nhiệm vụ cho ngươi" thanh âm to rõ kia vang lên, nhưng trong âm thanh đó lại mang theo vẻ đùa cợt.
Mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng thái thượng trưởng lão của Phiêu Miểu Sơn Trang vẫn cung kính nổi: "Chủ nhân ngài cứ việc phân phó, thuộc hạ nguyện chết cũng không chối từ".
Nghe lời lão nói, thanh âm kia có vẻ hài hước nói ra: "Hiện tại ta đang bị trọng thương cần khôi phục, nên nhiệm vụ đầu tiên và cuối cùng ta giao cho ngươi là dâng ra linh hồn và kim đan của mình để ta khôi phục, ngươi thấy như nào?"
Thái Thượng Trưởng Lão của Phiêu Miểu Sơn Trang nghe xong liền biết nãy giờ mình bị ma đầu này lừa rồi, lão tức giận quát: "Ma đầu! Nếu ngươi dám giết ta thì chắc chắn các..."
Nhưng chưa chờ hắn nói xong thì một đạo khí lưu vô hình đã xuất hiện, túm lấy cổ lão khiến lão không thể nói thêm gì nữa. Sau đó đạo thanh âm to lớn đó lại vang lên: "Ngay từ ban đầu ta đã không muốn nhận ngươi làm nô bộc rồi, chả qua là ngươi quá ngu xuẩn tự cho mình là đúng thôi, một con chó có thể phản chủ bất kỳ lúc nào thì ta sao dám nhận a?".
Thấy một màn này, hai người Thái Thượng Trưởng Lão của Thiên Kiếm Tông và Lạc Hà Môn đều nhìn nha, rồi Lạc Hà Môn Thái Thượng Trưởng Lão nói lắc đầu, khinh miệt nói: "Đã được nghe rất kỹ rồi đám ma đạo thì không ai đáng tin cậy, vậy mà lại đi trông chờ vào việc nhờ tu sĩ ma đạo để một bước lên mây, ngu xuẩn và ấu trĩ".
"Thôi được rồi, đùa vui với mấy con kiến các ngươi lâu như vậy là đủ rồi, hiện tại liền hóa thành năng lượng giúp ta khôi phục a" Thanh âm to rõ kia vang lên.
Vừa nói xong, thì từ trong quan tài đá kia bắt đầu xuất hiện những đạo khí lưu đỏ như máu, những đạo khí lưu đó nhắm chuẩn ba ngươi, lao thắng lên rồi đâm vào cơ thể. Tuy nhiên ba nhiều lại không có cảm giác đau đớn nào.
Mà khu đạo khí lưu màu đỏ kia đâm vào trong cơ thể thì nó rất nhanh hóa thành một chùm sáng màu đỏ, bao phủ cơ thể ba người. Ở trong chùm sáng này cả ba người cảm giác linh hồn và năng lượng trong kim đan của mình đang không ngừng bị rút đi.
Lạc Hà Môn và Thiên Kiếm Tông thái thượng trưởng lão đều cảm nhận được cảm giác này, nhưng hai người đều không giãy dụa gì, chỉ nhắm mắt lại và nhớ lại những gì tốt đẹp nhất trong cuộc đời của mình. Hiển nhiên là bọn hắn đã cam chịu trước số phận.
Nhìn cảnh tượng này, Man Quỷ Chân Quân đứng đằng xa cũng đồng tình thở dài nói: "Tu chân giới cường giả vi tôn, kẻ yếu chỉ có thể bị cường giả chi phối, đây chính là thiết luật của thế giới này từ xa xưa đến nay".
Nói như vậy, lão cũng thầm nghĩ đến hoàn cảnh của mình, lão sinh ra tại một thôn trang của phàm nhân, thuở nhỏ lão có dáng người thấp nhỏ nên hay bị những đứa đồng lứa bắt nạt. Tuy nhiên vì yếu đuối quá nên lão không thể làm gì, hơn nữa hoàn cảnh gia đình của những đứa bắt nạt lão cũng hơn xa lão rất nhiều, nên dù cha mẹ lão có biết thì cũng không thể làm gì.
Nhưng nhờ vận may, lão thành công bái sư một ma từ Ma Đan Kỳ làm sư phụ, từ đó lão bước lên hành trình ma đạo, sau khi tu luyện được một chút pháp thuật của ma đạo, lão liền quay về nhà của mấy tên bắt nạt mình khi trước, giết sạch cả nhà bọn hắn.
Từ đó lão mới thấy được sự thoải mái của lực lượng và cũng hiểu sâu hơn đạo lý "Cá lớn nuốt cá bé" này. Cho đến hiện tại, trên con đường ma đạo hắn đi cũng không ít lần lão làm cá lớn, có lần thì lão lại là cá bé.
Còn về việc cái quan tài đá kia thì cũng là do lão vô tình phát hiện được bí cảnh này rồi tìm ra. Rồi hắn gặp được chủ nhân quan tài, sau đó lão bị bắt bắt phải ký huyết khế nô bộc, rồi còn ép lão đoạt xá một cỗ thi khôi.
Vốn lão cũng không ngu tới mức tự đoạn tuyệt con đường phía trước, nhưng bởi thực lực yếu nên lão cũng phải cắn răng đoạt xá.
"Nghĩ nhiều như vậy làm gì, chưa phải chưa thấy qua bao giờ" lão thầm mắng trong lòng rồi nhắm mắt lại, mặc kệ mọi thứ xung quanh.
Còn ở trên bệ đá kia, hai thái thượng trưởng lão của Thiên Kiếm Tông và Lạc Hà Môn vẫn nhắm mắt chờ đợi cái chết. Nhưng tên Thái Thượng Trưởng Lão của Phiêu Miểu Sơn Trang lại không ngừng giãy dụa, nhưng có giãy như nào thì cũng không có tác dụng gì, hơn nữa lực đạo giãy của mỗi lần ngày càng yếu.
Quá trình hấp thu này diễn ra rất nhanh,. chỉ trong nửa giờ mà cơ thể của ba tên thái thượng trưởng lão đã bị hút thành thây khô, còn linh hồn của bọn hắn cũng không thể thoát khỏi cũng bị nuốt đi làm chất dinh dưỡng.
"Phịch"
Tiếng cơ thể rơi từ trên cao rơi xuống vang lên, rồi sau đó thanh âm to lớn kia nói: "Ba kẻ này mặc dù tu vi chưa đến Nguyên Anh nhưng cũng tạm được, ít nhất lúc ta khôi phục lại thân thể tu vi cũng có thể khôi phục Ma Anh sơ kỳ 130000 đến 140000 điểm linh lực.
Quá trình ta khôi phục thân thể sẽ mất khá lâu, ngươi không cần chờ nữa khi nào ta khôi phục xong sẽ tự đến Man Quỷ Tông tìm ngươi".
"Vâng thưa chủ nhân! Vậy lão nô liền cáo lui" nói xong Man Quỷ Chân Quân quay đầu rời đi, vừa bước đến cánh cửa đá thì đột nhiên, âm thanh ở phía sau lại vang lên.
"À mà ngươi cũng dọn dẹp ba cái thi thể này luôn đi, đôi nam nữ nhắm mắt vừa nãy thì tùy tiện chôn, còn lão già kia thì đốt đi".
Vừa đi đến cửa thì nghe thấy âm thanh âm này, Man Quỷ Chân Quân đàng phải quay lại, bước lên bệ đá rồi nhấc ba thi thể kia rồi hướng về cửa đá bên ngoài bước đi.
Một lúc sau khi lão đã đi xa, cánh cửa đá đột nhiên tự đóng lại, không gian trong đại điện này lại trở về an tĩnh như lúc xưa, chỉ có điều là ở trong cái quan tài ở chính giữa đang không ngừng có ánh sáng đỏ lấp lóe.
...
Sáng hôm sau.
Ở trên phi thuyền của Đan Huyền Môn.
Trong một gian phòng ở chỗ trên cao của phi thuyền, trong đây đang có thanh âm trò chuyện vang lên.
"Thế cục của Đông Cực Vực đại khái phân bố như vậy, ngươi đã hiểu chưa? Một thanh âm già nua vang lên.
"Ừm ta đã hiểu rồi, cảm ơn ngươi đã giải đáp nghi hoặc" Một thanh âm trẻ tuổi khác cũng đáp lại.
Mà hai người đang trò chuyện trong căn phòng này là Đan Huyền Tử và Hoang Thần. Từ lúc lên phi thuyền, Hoang Thần liền bày tỏ ý muốn biết "một số" tin tình báo và kiến thức của đại lục.
Đan Huyền Tử thấy nghi hoặc của hắn, cũng từng cái nhất nhất giải đáp, khiến cho Hoang Thần từ trạng thái tối cổ tựa như là được khai sáng. Hiện tại hắn cũng biết thế cụv đại khái ở Đại Ly Quốc và một số chuyện lớn đã xảy ra ở Đông Cực Vực.
Đại khái là khoảng ba mươi mốt năm sau khi hắn đi vào bí cảnh, một trong thập dại đỉnh cấp thế lực của Đông Cực Vực, Hoàng Tuyền Môn quyết định khai chiến Địa Linh Môn cũng là một đỉnh cấp thế lực.
Nhưng hai môn phái này đánh nhau chỉ được ba đến bốn năm, thì đã bị các đại phái khác khuyên ngăn nên cũng dừng lại. Song phương cũng không có tổn thất gì lớn bởi cuộc chiến chỉ dừng lại ở quy mô Kim Đan.
Nói xong ở trên Đông Cực Vực thì giờ quay về Đại Ly, trong năm mươi năm này Đại Ly cũng không có biến động gì quá lớn.
Thứ nhất liền là một quy mô cỡ trung của chính tà đại chiến, Tử Điện Các và Thiên Diễm Tông nổ ra một cuộc thanh trừng với các tà phái ở phía Tây, khiến cho đám tà tu phía bên đó vô cùng tức giận.
Bọn chúng tổ hợp thành một liên minh mới tên là Thiên Tà liên minh để đối khái lại với hai tông, nhưng do đây chỉ là một đám ô hợp, tu sĩ cao nhất cũng liền là Giả Anh, nên rất mau liền bị hai tông dọn dẹp sạch sẽ.
Còn sự kiện lớn thứ hai chính là Hải Yêu Triều diễn ra, đợt yêu triều này diễn ra vô cùng lớn cầm đầu là vài con hải yêu tứ giai đỉnh phong, ngay cả Đan Huyền Môn cũng nằm trong khu vực tấn công của bày hải yêu này.
Nhưng may thay, các môn phái ở Đại Ly đã cắn răng nhịn đau, bỏ một lượng lớn tài nguyên ra để thỉnh cầu thái thượng trưởng lão của Băng Ly Cung, Băng Hồng Ngọc tu vi Hóa Thần sơ kỳ.
Và được nàng đồng ý, nên cái này mà đám hải yêu gần đến bờ biển của Đại Ly Quốc, Băng Hồng Ngọc liền xuất hiện nàng phẩy tay một cái trên bờ biển liền bị băng phong, nhưng loài hải yêu đều bị đóng băng rồi vỡ nát như thủy tinh, sau đó Băng Hồng Ngọc rời đi chỉ để lại những thi thể hải yêu nổi rên mặt biển.
Sau khi nàng rời đi, các môn phái lớn đều phong tỏa vùng biển, lên đó cướp thi thể hải yêu. Tuy nhiên yêu đan của mấy con hải yêu cấp bốn đã bị Băng Hồng Ngọc thu hồi, chỉ để lại các mảnh thi thể.
Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng các môn phái cũng biết thỏa mãn, bọn hắn thu hồi hết các mảnh thi thể của hải yêu cấp bốn, rồi lấy luôn yêu đan và thi thể của hải yêu cấp ba, một số loài quý hiếm ở cấp hai cũng bị lấy đi.
Sau khi các môn phái đã phân chia xong, liền mở ra phong tỏa để cho các gia tộc và các tán tu tranh nhau cướp đoạt. Nhất thời Đại Ly Quốc cũng dâng lên một hồi tinh phong huyết vũ.
Cũng cố kẻ tìm kiếm được một số mảnh thi thể yêu thú cấp ba thậm chí là cấp bốn, và những kẻ đó sau vài ngày liền không ai thấy nữa.
...
Còn về một số kiến thức cơ bản của tu chân giới thì vẫn không thay đổi.
Hoang Thần đang trầm tư suy nghĩ thì đột nhiên, thanh âm mừng rỡ của Đan Huyền Tử vang lên: "Đến rồi! Chúng ta sắp đến Đan Huyền Môn rồi".
Hoang Thần nghe hắn nói, thì cũng tản thần niệm ra, nhất thời cảnh vật hùng vĩ liền đập vào mắt hắn.
...
(Còn tiếp)