Đám tán tu và các luyện đan sư mới nhập tông nghe vậy đều nhìn nhau mừng rỡ, bọn hắn đương nhiên sẽ biết khảo hạch nhập môn này là cái gì, mặc dù không vào tông môn, nhưng vài năm làm tán tu cũng khiến bọn hắn biết thủ đoạn nhỏ của các tông môn này.
Đại khái liền là muốn không cho bọn hắn lười biếng, phải chuyên cần làm việc. Hơn nữa cái khảo hạch nhập tông này chỉ là bắt đầu, sau này khi nhập môn sẽ còn nhiều thủ đoạn hơn nữa.
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng đám tán tu bên ngoài vẫn cực kỳ cung kính đáp lại Đan Huyền Tử.
Nhìn đám tán tu, tuy vẻ mặt cung kính nhưng thi thoảng vẫn để lộ ra vài cái biểu tình không nguyện ý, nhưng Đan Huyền Tử sẽ không để ý cái này, mặc dù lão biết bọn tán tu này trong lòng nghĩ cái gì, nhưng lão sẽ không so đo.
"Nếu bên tán tu và luyện đan sư đã hiểu rõ quy tắc khảo hạch rồi, thì mời các ngươi đi cùng với mấy tên đệ tử của bản môn đi lĩnh y phục và lệnh bài đệ tử tạp dịch a" Đan Huyền Tử nói, sau đó lão liền ra lệnh cho các đệ tử trong môn đi dẫn dắt.
Đợt một lúc sau khi đám người đã được dẫn đi, Đan Huyền Tử quay đầu lại, nhìn xuống đám đệ tử vừa mới thức tỉnh linh căn kia.
Đám đệ tử mới thức tỉnh linh căn đang khẽ trò chuyện, trông thấy ánh mắt của Đan Huyền Tử nhìn qua, ai nấy đều sợ hãi im lặng không nói thêm gì nữa.
Đừng tưởng lúc Hoang Thần và Tiêu Thanh Nghi khi nói chuyện cùng Đan Huyền Tử nhẹ nhàng và dễ dàng như vậy mà nghĩ Đan Huyền Tử lão già này tốt tính, nhưng thực chất là do Đan Huyền Tử đều sợ hãi sự thần bí và các pháp bảo, phép thuật đáng sợ của hai người.
Chứ một đám đệ tử mới thức tỉnh linh căn, gia cảnh toàn bộ là gia tộc nhỏ và bình dân, có thể nói chuyện với một tu sĩ Ngưng Khí đã là tốt lắm rồi, làm sao lại dám nó chuyện ngang hàng với một tu sĩ Kim Đan.
Nhìn thấy bộ dáng kia của đám đệ tử, Đan Huyền Tử lắc lắc đầu, nhưng vẫn nói: "Các ngươi ở đây đều là những kẻ mới thức tỉnh linh căn, bước đầu đạp vào tiên lộ thì cần phải nhớ kỹ, tu chân tuy quan trọng thiên phú nhưng càng coi trọng sự nỗ lực hơn. Có thiên phú mà không chịu nỗ lực tu luyện, hay thiên phú kém mà từ bỏ thì thật đúng là ngu xuẩn.
Vì vậy khảo hạch nhập môn dành cho đám các ngươi rất đơn giản, chỉ cần trong vòng bốn tháng ngưng tụ ra đạo linh khí thứ nhất, bước vào ngưng khí kỳ là được, trong khoảng thời gian này các ngươi sẽ có thân phận đệ tử ngoại môn tạm thời, ăn uống hay sinh hoạt của các ngươi sẽ do tông môn lo.
Tuy nhiên, cho dù các ngươi thiên phú quả kém, trong vòng bốn tháng chưa ngưng tụ ra đạo linh lực thứ nhất thì cũng có thể xin trở thành tạp dịch, các ngươi vẫn sẽ được tông môn bảo vệ nhưng ăn uống và tài nguyên phải tự lo, còn không muốn có thể xuống núi tự đi về. Vậy các ngươi còn có thắc mắc gì sao?"
Đợi một lúc không thấy tên đệ tử nào trả lời, Đan Huyền Tử lúc này chuẩn bị phân phó đệ tử đem hết đám đệ tử nhập môn này đi, đột nhiên một thanh âm ấp úng ở phía dưới vang lên, nhưng lấy thính lực của Kim Đan tu sĩ, Đan Huyền Tử có thể nghe rõ ràng.
"Tiền... Tiền bối! Ta còn có một nghi vấn".
Nghe thấy âm thanh kia, Đan Huyền Tử kinh ngạc xoay đầu lại, rồi nhìn về phía nơi thành âm phát ra. Chỉ thấy trước mặt của lão là một tên nhóc cao khoảng một mét năm, thân thể mập tròn trông như một quả bóng. Vừa lúc lão nhìn sang tên nhóc kia cơ thể liền hơi hơi run rẩy.
"Ồ! Ngươi còn nghi vấn gì? Nói ta xem?".
Đan Huyền Tử vừa nói, vừa dùng linh lực lôi tên nhóc kia lên đầu hàng.
Tên nhóc kia tự dưng bị một lực vô hình hút đi, cơ thể hơi hơi hoảng loạn, nhưng sau khi nghe câu hỏi của Đan Huyền Tử, tên nhóc này mới thay đổi thái độ, cung kính hỏi: "Dạ thưa tiền bối, vừa nãy ta thấy đám tán tu với luyện đan sư kia phải làm đệ tử tạp dịch, mà bọn ta lại được ngoại môn?".
Nghe lời hắn nói, đám đệ tử đằng xa có một thiếu niên mặc lục y, thân thể cao gầy vẻ mặt kinh thường, cười nhẹ rồi trào phúng nói: "Đồ nhà quê! Cái thứ đơn giản vậy mà cũng không biết, đã vậy mà còn muốn tham gia Đan Huyền Môn khảo hạch? Chết cười ta rồi!!".
Rồi sau đó, tên thiếu niên kia liền cười ha ha, có mấy kẻ cùng phe tên thiếu niên đó cũng cười theo, vừa cười vừa mang theo ánh mắt xem thường nhìn phía nhóc mập kia. Nhóc mập vừa nhìn thấy bọn hắn liền một vẻ khó coi, trong đôi mắt xen lẫn chút căm thù và hoảng sợ.
"Các ngươi cười đủ chưa vậy? Ta nãy giờ nghe điếc tai lắm rồi" một thanh âm trẻ tuổi vang lên.
Nghe thấy âm thanh đó, cả đám thanh niên liền tức giận, quay về hướng thanh âm định tìm xem kẻ nói ra âm thanh đó, quát mắng một trận.
Nhưng khi vừa quay qua và nhìn thấy chân dung của người nói, vừa nhìn thấy người nói những tên thanh niên đang định tức giận chửi mắng, thì tựa như mắc con ruồi, vẻ mặt cứng lại. Sau đó xoay chuyển thái đột một cách rất nhanh, rồi cả đám thanh niên liền một mặt nịnh nọt nói.
"Hạo ca ngươi nghe lầm, nãy giờ bọn ta chưa có nói gì cả" nói xong trên gương mặt của bọn hắn còn hiện lên vẻ vô tội.
Không ngờ, chủ nhân của thanh âm vừa nãy lại thình lình là Tô Hạo.
Thấy thái độ của đám kia chuyển biến nhanh nhu vậy, Tô Hạo khinh thường nói: "Hiếp yếu sợ mạnh gia hỏa!"
Sau đó hắn cùng với Lăng Vũ Dao rời đi chỗ khác, vốn hắn không định quản chuyện không đâu, nhưng vì đám này cười quá to, hơn nữa Tô Hạo liền ghét cái cảnh này nên mới tùy tiện nói.
Những thiếu niên kia nhìn thấy Tô Hạo rời đi, mới nhẹ nhàng thở ra, có kẻ trên trán không biết từ lúc nào đã có mấy giọt mồ hôi.
...
Đan Huyền Tử đứng trên cao thấy vậy , lắc đầu cười cười, nhưng vẫn chú tâm vào giải thích cho tên nhóc béo kia.
"Ở tu chân giới hay tông môn ta quy định là chỉ khi đệ tử hoàn thành khảo hạch nhập môn mới thu nhận làm đệ tử ngoại môn. Hay nói đúng hơn là tông môn nào cũng vậy.
Sở dĩ cho các ngươi đãi ngộ cao hơn là bởi các ngươi chỉ là một đám người phàm, chưa có con đường để kiếm tài nguyên. Nên ở giai đoạn đầu này tông môn sẽ tự bỏ tiền túi ra, bồi dưỡng các ngươi.
Còn đám tán tu kia thì do bọn hắn đã có tu vi rồi. Có thể tự thân giải quyết yêu thú, có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách dễ dàng. Sau đó lão bắt đầu giảng giải cho nhóc béo những điều còn thiếu".
...
Ở chỗ của Hoang Thần.
Sau khi đi xuống tầng hai, Hắn, Tiêu Thanh Nghi cùng tên trưởng lão kia đã đi một đoạn khá dài.
Trên đường đi cũng không có ai, thanh âm nổ lò luyện đan cũng không còn, chỉ có tiếng lửa cháy vang lên. Tạo thành một khung cảnh thật yên tĩnh.
Cuối cùng cũng đã đi đến trước một dãy bậc thang. Rồi rất nhanh quá trình lại xảy ra như trước.
Hoang Thần và Tiêu Thanh Nghi không chút do dự liền bước xuống phía dưới, bắt đầu bước đi. Còn ở phía tên trưởng lão kia thấy hai người như vậy, trên miệng cười khổ rồi đi theo.
Đến tầng này, Hoang Thần và Tiêu Thanh Nghi mới bắt đầu có một chút cảm giác nóng. Còn tên trưởng lão kia đã dùng linh lực hộ thể từ trước, trên gương mặt hắn tràn ngập mồ hôi.
Mặc dù đã xuống nơi này nhiều lần, nhưng tên trưởng lão kia vẫn khó thích ứng được nhiệt độ dưới này. Miễn cưỡng lắm mới bước xuống được
...
(Còn tiếp)